Chương 22: Bách Lý Hồng Trần (Hạ)
Ban đầu khi mới nhận ra là mình xuyên không, Bách Lý Hồng Trần rất vui vẻ, hắn cảm thấy mình đã là nhân vật chính, là Long Ngạo Thiên trong truyền thuyết! Hắn gấp không chờ nổi mà muốn tu tiên, bởi vì tu tiên sẽ mang đến cho hắn thọ nguyên vô tận, pháp lực vô biên.
Bách Lý Hồng Trần, muốn thành tiên!
Nhưng rồi, theo mỗi lần reset, mỗi lần trực diện nỗi thống khổ của t·ử v·ong.
Hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Đã không ít lần hắn muốn từ bỏ, nhưng lại bị một tia chấp niệm mang tên “sứ mệnh nhân vật chính” níu kéo, thứ mà hắn vẫn hay tự hào gọi là “đạo tâm”.
Nhưng vào ngày hôm đó, thứ tâm cảnh yếu ớt ấy cũng theo đạo lôi kiếp kia mà b·ị đ·ánh cho vỡ tan tành…
“Mẹ kiếp! Tu tiên với chả tu đạo, dẹp mẹ nó đi! Ông đây đã là bất tử! Thánh Nhân hay Thiên Đế, có tu cho lòi trĩ thì cũng chẳng bằng tao!”
Và thế là suốt những route tiếp theo, Bách Lý Hồng Trần gạt bỏ hoàn toàn việc tu luyện mà bắt đầu sống cuộc sống của một phàm nhân, trải nghiệm nhân sinh bách thái.
Và lần trải nghiệm này, kéo dài hơn 2000 năm!
Trong 2000 năm đó, Bách Lý Hồng Trần đã từng nhất kiến chung tình, thuỷ chung như nhất. Cũng từng thê th·iếp thành đàn, cháu con thành đống.
Hắn đã từng áo vũ cơ hàn, một nghèo hai trắng. Cũng đã từng gia tài bạc vạn, phú khả địch quốc.
Hắn đã từng cúc cung tận tuỵ, đến c·hết mới thôi. Cũng đã từng tay nắm vương quyền, quyền khuynh thiên hạ.
Một đời nối tiếp một đời, Bách Lý Hồng Trần đã trải qua vô số thân phận, cũng cảm nhận vô tận nhân sinh.
Nhưng cứ sau mỗi lần trùng sinh, thứ cảm xúc duy nhất còn đọng lại trong hắn chỉ là…
Không cam lòng!
Nhân tính vốn tham lam, Bách Lý Hồng Trần là người, cho nên hắn tham. Hắn không cam lòng chỉ có thể nhìn thấy tương lai gói gọn trong một đời.
Thọ nguyên phàm nhân quá ngắn ngủi, vỏn vẹn chỉ có trăm năm…
Hắn muốn thấy trăm năm sau, tương lai gia tộc mình sẽ đi về đâu.
Hắn muốn thấy trăm năm sau, số phận đế quốc do một tay hắn gầy dựng lên sẽ như thế nào.
Hắn muốn nhìn thấy tương lai trăm năm sau, thế giới này sẽ đạt được thành tựu gì từ những tri thức hắn mang đến.
Bách Lý Hồng Trần muốn, không còn làm người!
Route thứ 72, Bách Lý Hồng Trần trở về vấn đạo.
Lần này, hắn quyết định không “cẩu” nữa, hắn đã nhận ra, theo cảnh giới ngày một tăng, độ kiếp mới là bài toán lớn nhất cần phải giải quyết mà không phải là thọ nguyên.
Hắn là bất tử, cho nên việc “cẩu” mệnh là không cần thiết mà phải tận dụng vô hạn khả năng để tranh đoạt tiên duyên, thăm dò tiên lộ.
Ở lần vấn đạo này, Bách Lý Hồng Trần chỉ mất 3 route để tìm về cảnh giới Kim Đan. Mặc dù lợi thế về thiên phú đã mất, nhưng công pháp, kinh nghiệm và tình báo kiếp trước vẫn còn đó, những điều này giúp hắn vượt qua giai đoạn đặt nền móng nhanh hơn rất nhiều.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, hắn còn đặc biệt chuẩn bị một môn kỹ năng “tự bạo” để đề phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, trước khi bị lôi kiếp đánh tan tu vi còn có thể kịp thời tự bạo để bảo toàn thiên phú.
Mặc dù đã chuẩn bị kĩ lưỡng là thế nhưng quá trình độ kiếp của hắn cũng không hề suôn sẻ, hắn đã phải tự bạo 9 route liên tục mới tấn thăng được cảnh giới Nguyên Anh.
Quãng thời gian sau đó chỉ là những tháng ngày lặp đi lặp lại, Bách Lý Hồng Trần từng nhiều lần đề thăng cảnh giới, cũng trải qua vô số lần thất bại.
Từ Nguyên Anh cho đến Hợp Đạo, từ Hợp Đạo cho đến Thông Huyền, rồi lại đến Thiên Tôn, Thánh Nhân, Thiên Đế… Từng giai cảnh giới, từng lần độ kiếp, tất cả đều bị Bách Lý Hồng Trần dùng vô gian sinh mệnh cùng vô hạn khả năng lần lượt đánh bại, giẫm đạp dưới chân.
Không thể không thừa nhận, thói quen là một thứ vô cùng đáng sợ. Một người khi đã quen thuộc với một sự vật nào đó trong một khoảng thời gian quá dài thì thứ đó cũng dần mất đi giá trị.
Cho dù đó có là t·ử v·ong hay thời gian.
Từ lúc ban đầu còn sợ đau, s·ợ c·hết, sợ hãi việc reset, sợ hãi sự dày vò của tháng năm, thì giờ đây Bách Lý Hồng Trần đã có thể tự nhiên đối diện với những thứ này bình thản như không.
Đã từng không ít lần, hắn cố ý lặp lại một chuỗi route chỉ để nếm thử từng loại khả năng, thử nghiệm từng biến số, hắn đã không còn quan tâm đến việc thiên phú hay tu vi của mình bị reset nữa.
Bởi vì hắn nhận ra, thứ gọi là cảnh giới, ngay từ đầu chỉ là một trò bịp!
Cảnh giới hay tu vi, vốn dĩ cũng chỉ là một khái niệm được đặt ra nhằm ước lượng năng lực tu hành của một nhóm tu sĩ có “sinh mệnh hữu hạn”.
Hắn đã từng nhiều lần trùng tu chứng Đế, cho nên hắn biết rất rõ, dù là Đại Thiên Đế, vẫn trốn không thoát t·ử v·ong.
40 vạn năm, chính là thọ nguyên cực hạn của bất kì sinh mệnh.
Mà sinh mệnh của hắn, ngay từ ban đầu, đã là vô hạn!
Dùng một thước đo hữu hạn đi đo lường một giá trị vô hạn không thể nghi ngờ là một điều cực kỳ ngu xuẩn!
Nó ngu xuẩn hệt như cái cách mà Bách Lý Hồng Trần bị Thiên Đạo “che mắt” suốt mấy vạn năm qua!
Không nhớ bắt đầu từ khi nào, có thể là ở route thứ vài ngàn, cũng có thể là vài vạn, Bách Lý Hồng Trần đã dừng hoàn toàn việc tu luyện mà dành nhiều thời gian hơn để quan sát thế giới này, tìm hiểu cách nó vận hành.
Bách Lý Hồng Trần lại một lần nữa bỏ cuộc, chạy đi thể nghiệm nhân sinh sao?
Không! Hắn thật ra vẫn đang vấn đạo, chỉ có điều con đường hắn đi lúc này đã không còn là con đường thành tiên.
Năm thứ một triệu, hồng trần chi niên, phàm nhân Bách Lý, đắc đạo thành Thiên.
Ngày hắn đắc đạo, hắn đã ngoi lên từ giữa lòng “sông” đạp từng bước “qua bờ” hắn nhìn thấy trước mặt mình là một “cái cây” to lớn.
Đi xuyên qua gốc cây, hắn đến được một căn phòng, ở đó chỉ có năm chiếc ghế đơn sơ được bện từ “cành” và “lá”.
Không cần ai chỉ dẫn, hắn tự động bước lên ngồi vào một trong năm chiếc ghế rồi nhắm mắt lại.
Khi một lần nữa mở mắt ra, hắn đã thấy những chiếc ghế còn lại cũng đã tìm được chủ nhân cho mình.
Là bốn người, ba nam một nữ, điều kì lạ là cả năm người này, dù là người nữ, cũng đều có ngũ quan cùng hắn giống hệt nhau, chỉ là đường nét thiên hướng nhu mỹ hơn, tựa hồ như một nhóm anh em sinh năm.
Lúc này từ trên chiếc ghế số bốn, một tên với mái tóc ngắn mặc trang phục trông khá “thời thượng” đột nhiên đứng lên, nhìn có vẻ như sẽ là tên “khiêu thoát” nhất của nhóm.
Và quả thật là như thế, chỉ thấy hắn vừa đứng dậy liền chạy như bay đến bắt tay từng người, mồm thì luyên tha luyên thuyên không ngừng nói:
“Lần đầu tiên trong suốt triệu năm vậy mà có người ta không cách nào “đọc vị”! Không chỉ một mà tận bốn! Mụ nội nó quá xuất sắc!”
Hắn đi đến trước mặt Bách Lý Hồng Trần chìa tay ra, nở một nụ cười rạng rỡ.
“Xin tự giới thiệu, bỉ nhân họ Trần tên Bách, còn người anh em đây tên là gì?”