Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Liếm Cẩu, Liếm Đến Kiếp Thứ 9, Nhận Ra Ta Là Thần.

Chương 1: Hồng Trần




Chương 1: Hồng Trần

Chương 1: Hồng Trần

Linh Trần thế giới.

Giữa lưng chừng trời, hai bóng người lăng không mà đứng, một nam một nữ.

Nữ mặc bạch sắc cung trang, tay cầm linh kiếm.

Váy trắng trên người nàng theo gió tung bay, xuất trần mà phiêu dật, phản phất như là bạch nguyệt đương không. Dung nhan của nàng mỹ lệ không lời tả xiết, đẹp đến mức vạn vật thất sắc, thiên địa ảm nhiên.

Mà đứng đối diện nàng là một nam tử trung niên, người mặc huyết bào, tóc như sương bạc.

Cả hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau, không nói với nhau một câu nào.

Mãi một lúc lâu, nữ tử mới từ từ mở miệng: “Trần, thu tay lại đi…Chúng ta từ đầu đã vốn dĩ đã không phải người chung một đường. Cho dù hôm nay ngươi có g·iết sạch Tiên Môn, huyết tẩy Linh Trần, thì chúng ta cũng không thể quay lại…Xin đừng, ép ta phải ra tay.”

Giọng nói của nàng vẫn dễ nghe như vậy, dịu dàng mà bình thản, nhàn nhạt không hề mang một tia tình cảm mảy may, thanh lãnh tựa sương mai.

Bách Lý Hồng Trần im lặng ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Trong đầu hiện lên từng trận hồi ức.

Không biết từ lúc nào bắt đầu, một cô bé gầy gò nhỏ yếu suốt ngày lẽo đẽo theo sau lưng hắn. Giờ đã trổ mã yêu kiều trở thành một vị tuyệt sắc tiên tử khiến người ta chỉ có thể cách xa mà kính.

Không biết từ lúc nào bắt đầu, một cô gái nhỏ hồn nhiên ngây thơ cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, một mực quấn lấy hắn một câu “Bách Lý ca ca” hai câu “Bách Lý ca ca” giờ đã trưởng thành thành một tu sĩ đại năng, tu vi Đại Đế đứng đầu thế gian.

Mà tiếng gọi “ca ca” ngày đó, giờ cũng chỉ còn vỏn vẹn một cái tên lạnh băng…Trần.

Nàng là Mạc Dao Dao, là kết tóc thê tử của Bách Lý Hồng Trần, đã từng.



Có lẽ đối với nàng, đoạn nhân duyên ngắn ngủi mười mấy năm chẳng đủ ấy chỉ là một cái chớp mắt thoáng qua giữa vạn năm tiên lộ. Trên con đường thành đạo của nàng, Bách Lý Hồng Trần chú định chỉ là quá khách thiên nhai.

Ngày đó, nàng vẫn còn là một khất cái đáng thương, mà hắn cũng chỉ là một tên lưu manh đầu đường.

Hai người bèo nước tương phùng, hắn dùng nữa chiếc màn thầu, đổi lấy nàng một câu tương hứa.

“Đại ca ca, gia gia có dạy ta, tích thuỷ chi ân, dũng tuyền tương báo, nhưng bây giờ ta không có gì để báo đáp ngươi cả, vậy chờ sau khi ta lớn, ta gả cho ngươi để báo ân có được không?”

“Con nhóc vắt mũi chưa sạch này! Ai dạy ngươi cách báo ân kiểu đấy thế?”

“A? Thuyết thư gia gia chẳng phải vẫn thường kể có vị Bạch tỷ tỷ vì báo ân mà chịu gả cho Hứa quan nhân đó sao?”

“Cái gì mà Bạch tỷ tỷ, Hứa quan nhân! Cái đấy là thoại bản, là chuyện bịa do mấy tay thư sinh ăn no rỗi việc viết ra để lừa vài đồng bạc đi uống rượu hoa chứ làm gì có thật! Với lại, Bạch tỷ tỷ người ta vừa xinh đẹp lại vừa có tiên phép thần thông, nhiều lần phò nguy cứu khốn, còn ngươi thì vừa đen vừa ốm, muốn đẹp không đẹp, muốn phép không phép, cưới ngươi về làm gì?”

“Hứ, gia gia nói ta lớn lên nhất định sẽ là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành đó nhé, ngươi đừng có mà khinh người! Mà…Rượu hoa là gì vậy, có ngon không?”

“Ạch, cái đó thì…ta cũng chưa được uống bao giờ. Nhưng mà nghe Lý tú tài trấn trên vẫn thường hay khen là “vừa trắng vừa tròn, thơm ngon mọng nước” gì gì đó, cho nên ta nghĩ là phải rất ngon.”

“Oa! Có ngon như vậy sao? Ta cũng muốn thử!”

“Vậy thì chờ sau này ta phát tài, ta dẫn ngươi đi!”

“Ngươi hứa rồi đấy nhé, không được phép nuốt lời! Đổi lại, sau khi ta lớn thành đại mỹ nhân, lại có phép thần như Bạch tỷ tỷ, ta sẽ cưới ngươi làm phu quân!”

“Phải nói là gả cho ta làm thê tử mới đúng, cái con bé ngốc này!”

“Hì hì! Cưới ngươi làm phu quân!”



Mà nàng dùng một nụ cười, đổi lại hắn…

Cửu kiếp nhân sinh.

[…]

Ngày đó, hắn làm tiểu nhị Phàn lầu, còn nàng thì theo thuyết thư lão đầu hầu trà rót nước, cuộc sống hai người hụt sau thiếu trước, nhưng không hề thiếu tiếu ngữ hoan thanh.

Theo thời gian, từ hai kẻ vốn bình thuỷ tương phùng, giờ cũng đã khuynh tâm tương hỗ.

“Tiểu Dao, cuối năm nay ta sẽ đem sính lễ đến nhà dạm hỏi gia gia, nàng…nàng thấy thế nào?”

“A?”

“A cái gì mà a! Bộ nàng còn tính gả cho người khác nữa hả?”

“Không phải ý này, nhưng mà không phải đã nói, ta mới là người cưới chàng về làm phu quân hay sao! Nhớ chứ, Hồng, Trần, tiểu, tướng, công!”

“Cái con bé này! Lại ngứa da rồi đúng không! A…! Còn dám nựng mặt ta nữa? Nàng! Mau đứng lại đó!”

“Hì hì! Tiểu tướng công có giỏi thì đến bắt ta nè! Plè plè.”

Sau nhiều năm làm lụng cố gắng, hắn cuối cùng cũng đã kiếm đủ tiền sính lễ, cưới nàng làm thê.

Đêm động phòng hoa chúc, ôm nguyễn ngọc ôn hương trong tay, hắn đã ảo tưởng rằng, cuộc sống tuyệt đẹp này sẽ có thể kéo dài mãi mãi.

Nhưng mà, pháo hoa chóng tàn, sự đời dễ tan.



Chỉ sau một tháng, giấc mộng về một đời một kiếp bình an, cũng theo một hồi kiếp nạn, tan thành hư vô.

Ngày hôm đó, thành Hoà An, toà thành mà hắn và nàng gọi là nhà, nơi hai người cùng gửi gắm ước vọng thành gia, chỉ trong một đêm, bị ma triều công phá.

Huyết bay đầy trời, thây phơi đầy đất.

Gia gia đã mất.

Mà căn phòng tân hôn do bọn hắn tâm tâm khổ khổ tích góp mấy năm mới có được, giờ cũng chỉ còn lại một đống tro tàn.

May mắn đuổi kịp Tiên Môn chi viện, hắn và nàng giữ được một mạng.

Đứng giữa đám dân chạy nạn, Mạc Dao Dao khi đó đã từng hỏi Bách Lý Hồng Trần.

“Phu quân, chàng nói, nếu như ta và chàng có được phép thuật của tiên gia, giống như Bạch tỷ tỷ trong câu chuyện năm xưa, vậy thì chúng ta sẽ có thể cứu được gia gia, cứu được ông chủ Phàn, cứu vớt được càng nhiều bách tính thành Hoà An…có phải hay không?”

Lúc đó, hắn chỉ ngây thơ cho rằng nàng vì lần đầu chứng kiến tràng diện máu tanh, lòng sinh ám ảnh, muốn tìm tiên thần làm chỗ dựa, cho nên cười nói:

“Ừm! Nếu nàng thành tiên thì ta tin chắc rằng nàng sẽ trở thành một vị cửu thiên huyền nữ xinh đẹp vô song, thần thông cái thế, hơn xa vị Bạch tỷ tỷ kia gấp trăm ngàn lần, tới lúc đó, nàng nhớ phải che chở cho kẻ hèn phàm nhân như ta đấy nhé!”

“Đương nhiên, nếu có một ngày ta thật sự thành tiên, thì ta nhất định sẽ bảo hộ Hồng Trần phu quân chu toàn!”

Ngày hôm đó, nàng đã cười tít mắt nói với hắn như thế.

Đâu ai ngờ, một lời nói tưởng như bông đùa của cô gái nhỏ, trăm năm sau thế mà thành sự thật.

Nàng trở thành một đời nữ đế, bảo hộ vẹn toàn thế nhân.

Nàng vì bách tính hồng trần.

Để rồi từ bỏ...

Bách Lý Hồng Trần.