Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Liếm Cẩu, Liếm Đến Kiếp Thứ 9, Nhận Ra Ta Là Thần.

Chương 19: Checkpoint




Chương 19: Checkpoint

Biết nhau đã lâu, xưa nay đều bị Trần Bách xoay như chong chóng, lần đầu tiên chiếm được thế thượng phong, Bách Lý Hồng Trần không khỏi nở một nụ cười đắc ý: “Thôi, không đùa ngươi nữa!”

Sau đó hắn nói tiếp: “Nhưng nếu như ta đã từng là một tồn tại cao cấp theo như lời ngươi nói, vậy thì tại sao bây giờ ta…”

“Lại thảm hại như thế này, đúng không?” – Chưa cần hắn dứt câu, Trần Bách đã tiếp lời cho câu hỏi còn gian dỡ.

“Thực ra ta là muốn hỏi tại sao mình lại không nhớ gì cả, nhưng ngươi nói như vậy cũng không sai.” – Bách Lý Hồng Trần cười tự giễu.

Nhìn nụ cười chua chát trên mặt hắn, Trần Bách lắc đầu, nói: “Còn nhớ ta đã nói, Thiên Đạo như một “cái cây” không?”

“Ừ, nhưng tại sao lại nhắc đến chuyện này?”

“Bởi vì “cái cây” này, sau trăm triệu năm trưởng thành khoẻ mạnh, cuối cùng thì cũng đã bị…nhiễm “sâu”!”

“Sâu!?” – Bách Lý Hồng Trần khó hiểu hỏi.

“Ừ! Sâu.” – Trần Bách gật đầu: “Là căn nguyên dẫn đến sự thảm hại của ngươi…”

Tự chỉ về phía mình: “…Cũng như của ta!”

“Nếu đổi lại một cái tên khác, thứ này chắc chắn ngươi sẽ rất quen thuộc, bởi vì chính ngươi đã từng c·hết bởi nó vô số lần! Chính là…

Ma Triều!”



“Cái gì?!”

“Như ta đã nói, mảnh vườn duy độ là vô biên vô tận, trong đó ngoài Thiên Đạo của chúng ta ra, vẫn còn nhiều thể loại “kì dị” khác cùng tồn tại.

Trong đó, thứ “kì dị” mà Thiên Đạo sợ nhất, hoặc nói, tất cả những tồn tại khác ngoại trừ “bọn chúng” đều kinh hãi…

…Hỗn Thần!”

“!!!”

“Hỗn Thần, Cổ Thần, Dị Thần, Chaos God, Edritch, Cthul,…rất nhiều cái tên, nhưng là Thiên Đạo ý chí, chúng ta vẫn hay gọi nó bằng một cái tên thân mật, “sâu”!

Về mặt bản chất, Cổ Thần đã từng là một Thiên Đạo, nhưng nó đã bị lệch lạc!

Trong quá trình trưởng thành và phát triển, nó đã gặp phải một vấn đề nào đó nghiêm trọng đến mức trở nên…vặn vẹo, điên cuồng.

Thay vì chọn cách phát triển như bình thường, tức là Luân Hồi Nguyên Thần, thì nó lại lựa chọn một con đường khác, cực đoan và ghê tởm hơn, đó là đi xâm nhiễm các Thiên Đạo khoẻ mạnh!”

“Hỗn Thần làm như vậy là vì muốn cắn nuốt Nguyên Thần từ kẻ khác, tự cường đại chính mình sao?” – Bách Lý Hồng Trần lên tiếng hỏi.

“Nếu như nó chỉ đơn thuần đi kiếm ăn thôi thì đã tốt!” – Trần Bách lắc đầu cười khổ.

“Bọn chúng căn bản không hề muốn chiếm đoạt bất kì tài nguyên gì, bọn chúng làm như vậy đơn thuần là vì…thích!”



“Cái gì!??”

“Ta đã nói rồi, Hỗn Thần là vặn vẹo, ngươi không thể dùng tư duy thông thường đi phán đoán hành vi của nó. Đối với một Thiên Đạo bình thường, sinh tồn và phát triển là mục tiêu cơ bản, là ý nghĩa của việc tồn tại.

Nhưng đối với Hỗn Thần, việc đó là hoàn toàn vô nghĩa! Thứ bọn chúng muốn là đồng hoá càng nhiều Thiên Đạo thành giống mình càng tốt! Đối với bọn chúng, việc xâm nhiễm một cái khác Thiên Đạo giờ đây mới là mục tiêu tồn tại duy nhất.

Cho nên khác với những kẻ xâm lượt, chỉ cần đạt được đủ lợi ích thì dừng, Hỗn Thần một khi đã xâm lấn sẽ không bao giờ ngừng lại! Bọn chúng sẽ mặc kệ t·hương v·ong, mặc kệ hao tổn, mặc kệ thời gian, thứ bọn chúng cần là Thiên Đạo đó phải hoàn toàn bị huỷ hoại!

Giống như một tên điên đang đói bụng, thay vì chạy đi kiếm ăn, thì hắn lại xách dao đi…c·hém n·gười! Bởi vì lúc này đối với hắn, hành động c·hém n·gười mới mang lại cảm giác no nê, điều mà ăn cơm giờ đã không thể!”

“Và cực kỳ “may mắn”! Thiên Đạo của chúng ta vậy mà đã dây vào “thằng điên” đó!” – Trần Bách nói ra một câu bông đùa mà chính hắn cũng chẳng thể nhếch nổi mép.

Nhìn Bách Lý Hồng Trần đã thất hồn lạc phách ngồi xụi lơ dưới đất, hắn từ từ kể.

“Cũng giống như một cái cây khi bị nhiễm sâu bệnh, hư tổn sẽ bắt đầu từ cành lá, thế giới của ngươi và ta là hai “nhánh cây” đầu tiên “vinh dự” được Hỗn Thần thăm viếng!”

Nói đến đây, Trần Bách đột nhiên cười lạnh: “Ngay khi hay được tin này, ngươi có biết bọn khốn kiếp kia đã làm gì không?” – Khi nói, hắn không hề ẩn tàng mà để mặc sự căm hận tràn lan!

‘Bọn khốn kiếp mà ngươi nói là…?”

“Hội Đồng Thiên Đạo, bọn Pháp Điển Giả còn lại, [Không] [Thực] [Lực] một đám bất cận nhân tình tham sống s·ợ c·hết! Bọn chúng không một chút do dự, lập tức quyết định “cắt chi” chúng ta!”

Trần Bách cười khẩy: “Còn bày đặc ra vẻ dân chủ bỏ phiếu các kiểu! Cuối cùng vẫn là ba phiếu thắng hai, ta và ngươi lập tức bị sút ra chuồng gà, dòng thời gian bị xoá sổ khỏi cây Thiên Đạo, mặc cho tự sinh tự diệt!”



“Rồi sau đó thì sao?” – Bách Lý Hồng Trần gấp gáp hỏi.

“Còn có thể làm sao nữa! Ta và ngươi riêng phần mình đều bị đưa về dòng thời gian của mỗi người, ở thế giới của mình, ta đã cùng cực chống đỡ Hỗn Thần thật nhiều năm… Vài vạn năm? Vài triệu năm? Ta cũng không nhớ rõ, đến khi ta một lần nữa được gặp lại ngươi, thì…” – Nói đến đây, Trần Bách không hiểu vì sao đột nhiên khựng lại.

Hắn nhìn Bách Lý Hồng Trần thật lâu, sau đó lại lắc đầu thở dài, nói:

“Khi đó, ngươi có biết chính mình khi gặp lại ta, câu đầu tiên ngươi đã nói là gì không?”

“Ta vẫn nhớ như in hình ảnh của ngươi ngày hôm đó, ngươi trong một bộ dạng tột cùng thảm hại, vừa nhìn thấy ta lập tức phá lên cười như dại như điên, một tràng cười rất lâu, rất dài…

Đến khi ngươi tiến lại, không một cái bắt tay, không một lời chào hỏi thăm đến người bạn cũ, khi đó, ngươi chỉ đứng trước mặt ta, run rẩy nhấc tay chỉ vào trán mình, há miệng bập bẹ cố phát ra âm thanh như một đứa trẻ sơ sinh còn tập nói, khi đó, ngươi đã mất đi khả năng ngôn ngữ, cuối cùng ngươi vẫn không thể thốt ra được nên câu, nhưng từ khẩu hình của ngươi, ta có thể đọc ra được một chữ…”

“Reset!”

“!!!”

Nhìn vào nhãn thần đã hoàn toàn tan rã của Bách Lý Hồng Trần, Trần Bách chỉ có thể một lần nữa thở dài.

“Ta mặc dù không được chứng kiến quá trình ngươi chống chọi với Hỗn Thần ra sao, nhưng từ bộ dạng của ngươi ngày hôm đó, không khó để ta nhận ra, ngươi đã dùng đến biện pháp gì…

…Ngươi tự biến mình thành một checkpoint! Không ngừng lặp lại sinh tử để cản bước Hỗn Thần buông xuống, trở thành chốt chặn cuối cùng, giữ cho thế giới này không bị huỷ diệt! Và ngươi đã không ngừng làm như vậy trong suốt…vài triệu năm!

Đến lúc gặp được ta, ngươi khi đó đã quá mệt mỏi!”

“Giờ thì ngươi đã hiểu lý do vì sao mình đã không còn một chút kí ức gì chưa? Phải! Chính ta, Tinh Thần Chi Chủ, là người đã động thủ xoá bỏ toàn bộ kí ức của ngươi!

Bởi vì đây là lần đâu tiên và cũng là lần duy nhất trong cuộc đời trăm tỉ năm làm bằng hữu và chiến hữu cùng nhau, ta nghe được ngươi mở miệng cầu xin từ ta một điều.

Và ta cũng không ngờ sẽ là điều đó!”