Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Liếm Cẩu, Liếm Đến Kiếp Thứ 9, Nhận Ra Ta Là Thần.

Chương 20: Khởi điểm của chúng ta




Chương 20: Khởi điểm của chúng ta

Sau câu nói này, cả hành lang tinh thần đã lâm và một khoảng dài im lặng, hai người một đứng một ngồi, vẫn giữ nguyên phần mình tư thế lặng yên bất động, cũng không ai nói với ai thêm một câu nào.

Một lúc lâu, Bách Lý Hồng Trần mới ngẩng đầu lên nhìn Trần Bách, hắn hỏi bằng một giọng ngập ngừng: “Vậy thế giới của ngươi…giờ thế nào rồi?”

“Tạch rồi chứ sao!” – Trần Bách thản nhiên đáp.

“Thân là một Pháp Điển Giả, là Thiên Mệnh của thế giới của mình, và giờ thì ta phải “dạt nhà” qua chổ ngươi lánh nạn, ngươi nói xem, thế giới của ta còn cái gì?”

“Còn cái nịt!” – Trần Bách tự bật cười, một giọng cười nghe đắng chát!

Nói đoạn, hắn tự chỉ tay vào mặt mình.

“Nhìn thấy ta không? Trông có oai phong lẫm liệt không? Ra ngoài phất tay một cái là huỷ diệt trăm vạn tên tu sĩ! Đùa bỡn Thánh Nhân, Thiên Đế như ghẹo lũ hài đồng!

Biết ta là gì không? Pháp Điển Giả số 4 hả? Người Đại Diện Thiên Đạo hả? Kẻ Nắm Giữ Tinh Thần hả?

Sai!

Là một mảnh thần thức lang thang khốn nạn không chổ để đi, không nơi đề về, chỉ có thể dùng ké thân thể của một tên [Đồng Vị Thể] khác, chỉ có thể ra ngoài trong khoảnh khắc khi hắn c·hết đi! Bởi vì thân xác của ta đã hoàn toàn bị huỷ hoại!”

Lần đầu tiên Bách Lý Hồng Trần nhìn thấy được bộ dạng này của hắn, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm xúc thương hại.

Giờ thì hắn cũng phần nào lý giải cho tính cách ác liệt của người này, có lẽ, những gì hắn đã trải qua là quá sức chịu đựng, cho dù đó có là một vị thần.

Bách Lý Hồng Trần nhích người sang một bên, vỗ đất vài cái, cười nói: “Đứng nãy giờ không mỏi chân sao? Ngồi xuống đi.”

Trần Bách nghe vậy cũng cười cười rồi tiến lại ngồi xuống cạnh gã.



Hai con người khốn khổ cứ như vậy ngồi ngắm nhìn những mảnh kí ức lững lờ trôi, ngồi được một hồi, Trần Bách đột nhiên lên tiếng hỏi: “Muốn biết thế giới của ta trông như thế nào không?”

Dứt lời, cũng không chờ đáp án từ Bách Lý Hồng Trần, đã thấy Trần Bách thong thả giơ tay lên.

Theo cánh tay hắn đưa lên cao, tất cả những mảnh kí ức đang trôi nổi trong hành lang tinh thần đột nhiên run lên dữ dội.

Khi cánh tay được giơ lên trước mặt, hai ngón tay chập lại với nhau, cũng là lúc các mảnh kí ức rung chuyển càng thêm kịch liệt, chúng bắt đầu phát ra những tiếng kêu răng rắc!

Tách! Một tiếng búng tay chợt vang lên!

Loảng xoảng!

Vô số âm thanh bể nát bao trùm toàn bộ hành lang! Theo sau là một cảnh tượng khá hoành tráng.

Chỉ thấy, toàn bộ các mảnh kí ức giống như những tấm kính thuỷ tinh bị sóng âm công kích, chúng đồng loạt rùng mình, vỡ vụn!

Theo từng mảng kí ức dần rơi rụng, để lộ ra một dãy hành lang mới tinh! To lớn và đồ sộ gấp chục lần cái cũ! Trôi nổi xung quanh là những mảnh kí ức hoàn toàn xa lạ, đang trình chiếu những câu chuyện mà Bách Lý Hồng trần chưa trải qua bao giờ.

Hắn lập tức nhận ra, đây đã không còn là hành lang ký ức của mình…

Mà là của Trần Bách!

Trần Bách vun tay, một mảnh kí ức từ đâu trôi đến dừng ngay trước mặt hai người bọn họ.

Ngẩng đầu lên nhìn, Bách Lý Hồng Trần nhìn thấy hình ảnh một toà thành thị phồn hoa, từng toà nhà chọc trời mọc lên cao v·út, đường lối kiến trúc hoàn toàn khác biệt với thế giới của mình.

Hắn thấy được con người ở đây trông rất lạ, từ tóc tai cho đến phục sức, đều khác xa đại lục Linh Trần, bọn họ tuy không phải tu sĩ tiên nhân, nhưng lại bằng một cách thần kì nào đó, bọn họ đều có thể tự do đi lại trên bầu trời! Dường như là do một loại đạo cụ “phi chu” nào đó mang lại.



Đang mãi mê ngắm nhìn hình ảnh, thì giọng Trần Bách bên cạnh chợt vang lên:

“Hoành tráng chứ? [Không Trần Giới] cố hương của ta! Khác với Linh Trần của ngươi, ở chổ của ta không có cái gọi là linh khí, càng không hề tồn tại tu sĩ, mà chỉ có một thời đại khoa kỹ triều dâng!

Ở nơi đó, con người đã không còn bị gò bó bởi tuổi thọ, bởi vì công nghệ tế bào và máy móc nghĩa thể đã có thể hoàn mỹ giải quyết mọi vấn đề về sức khoẻ.

Về lý thuyết, chỉ cần ngươi có đủ tiền làm bảo dưỡng thường xuyên, vậy thì ngươi chính là bất lão bất tử!

Nhưng cũng chính vì điều này, giai cấp và phân hoá giàu nghèo ở nơi đây cũng cực kì nghiêm trọng.”

Nói đến đây, Trần Bách quay sang Bách Lý Hồng Trần, cười nói:

“Ngươi nói ngươi chỉ là một tên tiểu nhị tầm thường? Vậy thì để ta kể cho ngươi nghe về xuất phát điểm của ta!”

Lời vừa dứt, hình ảnh trước mặt đã phát sinh thay đổi, trên đó bắt đầu trình chiếu thước phim cuộc đời của một thiếu niên.

Thiếu niên là một đứa trẻ mồ côi được tìm thấy trong một khu ổ chuột.

Một điều cực kì hiếm gặp trong thời đại này!

Hiếm gặp là vì, làm thế quái nào mà vẫn còn một đứa trẻ mới được sinh ra, mà lại còn bị vứt bỏ?

Từ hơn trăm năm trước, sau khi nghị định mới về quản lý dân số được chính phủ Liên Bang ban hành, đã không còn một đứa trẻ nào được phép “tự nhiên” chào đời.

Mọi tân sinh nhân loại muốn được sinh ra đều phải được thông qua chính phủ, gia đình nào có con, sinh mấy đứa, giới tính gì, bộ gene gì, hết thảy đều phải do chính phủ phê duyệt, nhằm đáp ứng nhu cầu của xã hội.

Khi tuổi thọ của loài người đã gần chạm mốc bất tử, xã hội không hề muốn tiêu tốn bất kì tài nguyên không cần thiết nào để nuôi dưỡng những kẻ không có giá trị.



Nhu cầu lao động đã được máy móc hoàn mỹ giải quyết, giai cấp tinh anh giờ cũng có thể sống đủ lâu để tiếp tục vận hành bộ máy xã hội mà "không cần" thay máu mới, ngay cả những giá trị truyền thống lâu đời như nói dõi tông đường, khai chi tán nghiệp cũng theo hình thái xã hội mới mà dần bị đạp đổ.

Thế giới này, đã "hoàn mỹ" đến mức không cần tân sinh!

Cho nên, việc một đứa bé sơ sinh bị vứt bỏ trong thời đại này là một điều cực kì hiếm lạ.

Một đứa trẻ bị bỏ rơi trong khu ổ chuột thôi mà? Có khi lại là con rơi của một cặp đôi thuộc tầng lớp “đáy xã hội” nào đó tiện tay vứt bỏ?

Điều này nghe có vẻ hợp lý nhưng thực tế lại bất khả thi.

Bởi vì từ sau tân nghị định về dân số được ban hành, các công dân hạng bét nằm ở đáy tháp Maslow đều đã bị cưỡng chế triệt sản! Với lý do, nguồn gene xấu không đáp ứng tiêu chuẩn cộng đồng!

Mà cái gọi là khu ổ chuột, thực ra là một bãi rác công nghệ nơi các người máy AI lỗi thời bị vứt bỏ, nhưng vì chúng đã quá cổ để có thể bị shut down hàng loạt bằng OS, mà tắt hay tiêu hủy từng con thì lại quá tốn công sức và thời giờ, hơn hết, việc này thường hay vấp phải sự phản đối từ các hiệp hội bảo vệ quyền robot và AI, thế nên mọi người để mặc chúng ở đây, tự sinh tự diệt.

“…Cùng với những công dân hạng bét không đóng nổi thuế bị xã hội đào thải, con người cùng các robot đã tụ tập lại với nhau, ở đây, họ sống chung, lay lất cùng tồn tại, tạo thành một xã hội nằm ngoài xã hội.

Cũng trở thành một “giống loài” mới không được chính phủ công nhận, nhưng mọi người đều biết và gọi bọn họ bằng một cái tên…gián!”

Trần Bách vừa nhìn hình ảnh vừa kể lại.

Bách Lý Hồng Trần lúc này cũng quay sang nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt của hắn đang lập loè từng tia tưởng niệm, hắn nói:

“Cũng giống như thành Hoà An của ngươi, nơi đó cũng có một cái tên, nó được gọi là…End Eden.”

Đón nhận ánh mắt của Bách Lý Hồng Trần, Trần Bách cười hỏi:

“Giờ thì ngươi còn nói, mình là một kẻ tầm thường không thể nào với tới Thiên Đạo nữa không?”

“Nhưng đến giờ ta vẫn khó có thể tin rằng, mình đã từng là một thứ gì đó ghê gớm.” – Bách Lý Hồng Trần cười khổ đáp.

Trần Bách chợt phất tay, đột nhiên lại thêm một mảnh kí ức từ đâu trôi lại đáp kế bên mảnh kí ức cũ, hai “màn hình” song song nằm cạnh nhau, cả hai đang đồng thời trình chiếu thước phim cuộc đời về hai người, bắt đầu từ lúc chỉ là một thiếu niên, cho đến khi cả hai cùng trở thành…

Thiên Mệnh!