Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Liếm Cẩu, Liếm Đến Kiếp Thứ 9, Nhận Ra Ta Là Thần.

Chương 18: Thiên Đạo




Chương 18: Thiên Đạo

Đứng giữa hành lang tinh thần, Bách Lý Hồng Trần và Trần Bách đang đứng đó nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ lại chẳng ai nói với ai một câu nào.

Đứng hồi lâu, Trần Bách nhịn không được đành lên tiếng: “Bắt tay! Còn đứng đực ra đấy làm gì?”

Vừa nói, hắn vừa chìa tay ra trước mặt Bách Lý Hồng Trần, lắc lắc.

Nghe hắn gọi, Bách Lý Hồng Trần lúc này mới chợt hoàn hồn, tiến đến nắm tay Trần Bách run vài cái như có lệ.

Hắn thực ra cũng không biết hành động này có nghĩa là gì.

Bắt tay xong, Bách Lý Hồng Trần khi này mới hỏi: “Ngươi thực sự gọi Trần Bách sao? Sao nghe cứ như là ngươi lấy bừa cái tên của ta rồi đảo ngược lại vậy?”

“Tên sao thì báo vậy, tin không tin thì tuỳ!” – Trần Bách bĩu môi.

“Mà ta nói với ngươi nhiều như vậy, ngươi chỉ thắc mắc được mỗi cái tên của ta? Thiệt vậy luôn?”

Nghe Trần Bách hỏi, Bách Lý Hồng Trần khi này mới sực nhớ ra: “À đúng! Ngươi nói cái gì mà ngón tay, Pháp Điển Giả, thời gian, tâm trí,…Rốt cuộc những thứ đó có nghĩa là gì?”

“Còn tưởng rằng ngươi không hỏi đấy.”

Thấy chủ đề đã đi đúng trọng tâm, Trần Bách lúc này mới bắt đầu giải thích.

Hắn khởi động bằng một câu hỏi nhỏ: “Ngươi hiểu [Thiên Đạo] là gì?”

Dù khá bất ngờ trước câu hỏi này, nhưng thân là một tu sĩ đã bước chân vào cảnh giới Nguyên Anh, Bách Lý Hồng Trần đương nhiên biết cái gì gọi là [Thiên Đạo] hắn lập tức trả lời:

“Thiên Đạo là vạn Quả chi Nhân, là khởi nguyên của vạn vật, là ý chí chung cực của toàn bộ thế giới, là…”

Trong lúc hắn còn đang thao thao bất tuyệt về thứ khái niệm sáo rỗng dựa theo kinh điển tu tiên thì Trần Bách đã lên tiếng cắt ngang: “Đúng! Đúng! Thiên Đạo là một con…chó!”

“!!?”

Nhìn vẻ mặt thất thố của Bách Lý Hồng Trần, hắn bật cười:

“Ngươi nói không sai, nhưng quá hoa hoè loè loẹt! Đây cũng là điểm mà ta rất không thích ở các vũ trụ tu tiên, quá thích dùng những lời lẽ đao to búa lớn để đắp nặng các khái niệm, tự loè người loè mình!”

Trần Bách giải thích:



“Ngươi chỉ cần hiểu đơn giản một điều, Thiên Đạo là tập hợp thể của thế gian [Nguyên Thần] là một [Nguyên Thần Tổ] là căn nguyên của toàn bộ vũ trụ.

Nó như một cái cây, mà thế giới là những cành những lá, nhiệm vụ của nó là giữ cho cành lá xanh tốt, nẩy lộc đâm chồi, để cây có thể tiếp tục tồn tại và phát triển trong mảnh vườn vô biên duy độ.

Quy tắc vận hành của Thiên Đạo thực ra rất đơn giản, nó phân tách bản thể thành vô số [Nguyên Thần] rãi rác khắp nơi tạo thành chúng sinh vạn vật.

Chúng sinh đều có [Nguyên Thần] theo thời gian trôi, vạn vật trưởng thành, các [Nguyên Thần] cũng theo đó mà lớn mạnh, đến khi vòng đời kết thúc, sinh mệnh t·ử v·ong, [Nguyên Thần] sẽ quay trở về với Thiên Đạo, giúp Thiên Đạo “lớn lên” rồi Thiên Đạo sẽ tiếp tục phân tách ra các [Nguyên Thần] mới, dựng dục ra tân sinh mệnh, cứ thế tuần hoàn lặp lại.

Quá trình này gọi là [Luân Hồi].”

“Đây chẳng phải là việc của Âm Tào Địa Phủ, Thập Điện Diêm La sao?” – Lời vừa đến đây, Bách Lý Hồng Trần đột nhiên lên tiếng.

“Phụt!” – Trần Bách phì cười, hắn nhìn Bách Lý Hồng Trần bằng ánh mắt hài hước, hỏi: “Thế ngươi c·hết đi sống lại nhiều lần như vậy, có từng gặp mặt thằng cha Diêm Vương hay ông Địa Tạng nào chưa?”

“Cái này…” – Bách Lý Hồng Trần lập tức ú ớ.

“Uổng cho ngươi tu hành lâu như vậy, đến bản chất cơ bản thế này mà cũng không thông!” – Trần Bách lắc đầu chán ngán.

“Giờ ta hỏi ngươi, nếu [Luân Hồi] chỉ là đem [Nguyên Thần] một người không ngừng lặp lại chuyển kiếp, n·gười c·hết xuống U Minh Giới, uống canh Mạnh Bà, qua cầu Nại Hà, nhảy cái tủm đi đầu thai, [Nguyên Thần] bảo toàn, vậy thì dân số trên đời vì sao phát triển?”

“Điều…điều này!!”

“Giờ lấy một ví dụ, giả sử thế gian gặp một trận d·ịch b·ệnh mà toàn bộ loài người đều c·hết sạch, một bầy ở dưới Hoàng Tuyền nhao nhao đòi đầu thai, nhưng “trên trển” giờ đã không còn lấy nổi một mống nhân loại vì tân sinh đẻ đái, thế chả lẽ cả đám giờ đầu thai hết làm cỏ? Rồi chờ cho lũ vượn người tiến hoá lại thành người tinh khôn?”

Nhìn Bách Lý Hồng Trần bị mình nói cho hoàn toàn cứng họng, Trần Bách thích ý gật gù, ung dung nói tiếp:

“Cho nên mới có chuyện, [Nguyên Thần] là một lĩnh vực cấm kị không cách nào nhúng chàm, bởi vì nếu một cá thể có năng lực toàn quyền xử lý [Nguyên Thần] của một sinh mệnh khác, vậy thì hắn đã có quyền năng của một Thiên Đạo ban sơ!”

“Cách mà Thiên Đạo phân phát [Nguyên Thần] cũng rất công bằng.

Sinh vật có chất lượng [Nguyên Thần] khởi điểm cao, linh trí thông minh, thì đổi lại bọn chúng sẽ có tuổi thọ không dài, tỉ như con người và các loài động vật.

Mà sinh vật có [Nguyên Thần] khởi điểm thấp, linh trí thấp hèn, thì lại có được thọ mệnh dài lâu, tỉ như cỏ cây, thảo mộc.

Mà những loài sinh vật vừa thấp về linh trí, vừa không trường về thọ nguyên, vậy thì để bù đắp lại điều đó, chúng sẽ có tộc đàn đông đảo, khả năng thích ứng và năng lực sinh sản cực cao, tỉ như côn trùng, vi khuẩn.”



Nói đến đây, Trần Bách chợt tiến lại vỗ vai Bách Lý Hồng Trần vài cái, làm ra vẻ mặt cảm khái.

“Thế nên ta mới nói, cái gọi là tu sĩ, vốn dĩ chỉ là một đám gia súc bị Thiên Đạo quyển dưỡng mà không hề hay biết.

Bọn chúng tự nhận mình là tiên là thánh, tự hào bản thân có vô tận thọ nguyên, vô biên pháp lực, luôn mồm hô hào “Nghịch thiên! Nghịch thiên!” nhưng lại đâu hề hay biết, Thiên Đạo chính là đang mắt nhắm mắt mở để mặc cho bọn hắn “chơi”!

Chẳng qua là do nó thấy, để bọn chúng sống lâu hơn hạn mức mặc định một chút, thì khi c·hết đi, tiến nhập [Luân Hồi] tiền lời nó nhận về sẽ cao hơn một phần.

Mà ngươi, vì quá lâu chơi cùng gia súc, để rồi bị gia súc đồng hoá lúc nào không hay, đến mức…quên luôn bản chất thật sự của mình, rằng…”

Nhìn vào gương mặt giờ đã tái nhợt của Bách Lý Hồng Trần, Trần Bách chậm rãi thả xuống một “quả bom” nặng ký!

“…Chúng ta, đã từng là…

Thiên Đạo!”

“!!!”

Trần Bách nhếch mép, ánh mắt để lộ ra một tia ngạo mạn bệ nghễ chúng sinh.

Hắn chậm rãi nói:

“Thiên Đạo vốn không có cá nhân ý chí, nói đúng hơn, nó là tập hợp ý chí của toàn bộ thế giới. Nhưng để có thể yên ổn sinh tồn và phát triển, đồng thời tránh né những mối nguy hiểm rình rập đến từ cao duy vũ trụ.

Nó đã phân tách quyền năng của mình ra làm năm phần, tạo thành năm [Pháp Điển] đại diện cho năm thứ pháp tắc tối cao của một Thiên Đạo, bao gồm:

Không – Thời – Thực – Thần – Lực.

Thiên Đạo chọn ra “một” nhóm người cai quản năm [Pháp Điển] gọi là các [Pháp Điển Giả] từ đó tạo thành một Hội Đồng Thiên Đạo nhằm thay nó đưa ra quyết định, lèo lái các vũ trụ đa nguyên với tên gọi…

[Thủ].

Nhóm người này tuy là năm cá thể riêng biệt, nhưng tất cả đều có một điểm chung, đó là xuất phát từ cùng một gốc [Nguyên Thần] duy nhất!”

Chỉ vào Bách Lý Hồng Trần, Trần Bách nói:

“Ngươi là [Ngón Trỏ] Pháp Điển Giả số 2, Thời Gian Chi Chủ!”

Rồi lại tự chỉ vào bản thân, hắn cười nói: “Ta là số 4, [Ngón Áp Út] Tinh Thần Chi Chủ.”



Nhất thời tiếp nhận quá nhiều thông tin, Bách Lý Hồng Trần lúc này chỉ biết trố mắt há hốc mồm, trân trối nhìn Trần Bách.

Mãi một lúc lâu, hắn mới bắt đầu đặt câu hỏi, mà câu đầu tiên hắn hỏi, vậy mà là…

“Ngươi tại sao lại tự gọi mình là…chó?”

“Ể!?”

“Ngươi nói Thiên Đạo là chó, sau đó lại nói chúng ta là Thiên Đạo, thế chẳng phải là…”

“Im! Ngậm mồm lại!” – Trần Bách bịnh trán, chỉ tay vào mặt Bách Lý Hồng Trần bảo ngưng.

Lần này hắn thật sự bị “phá phòng ngự” không nhẹ...

“Ta nói với ngươi nhiều như vậy mà tại sao ngươi chỉ để ý mỗi cái này? Ta nói, chúng ta là đại diện cho Thiên Đạo ý chí! Hiểu hai từ ý chí không?”

“Nhưng ngươi rõ ràng đã nói “chúng ta đã từng là Thiên Đạo” vậy hoá ra ngươi là đang nói phét à?” – Bách Lý Hồng Trần không cho là đúng, gân cổ cãi lại.

“Mụ nội nó! Sao ngươi lì quá vậy! Ta nói là đại diện Thiên Đạo, nhưng chưa hề nói có thể xem như 100% Thiên Đạo! Thiên Đạo vốn dĩ là một khối [Nguyên Thần Tổ] bự chảng chỉ biết vận hành theo bản năng được thiết lập sẵn, không hề có tư duy, mà chúng ta là những người được chọn để đảm nhiệm vai trò đó.

Nó là phần cứng còn chúng ta là hệ điều hành, không có chúng ta thì nó chẳng qua chỉ là một cục sắt, vô tri, vô giá trị! Hiểu chưa?”

“Cái gì cứng…điều hành…gì?” – Bách Lý Hồng Trần ngơ ngác hỏi.

Bộp!

Trần Bách vỗ mạnh trán! Ôm đầu ngồi xuống trong bất lực…Sau đó hắn liền đứng lên, vuốt ngực hít thở một vài hơi thật sâu rồi quay qua nhìn Bách Lý Hồng Trần, nở một nụ cười triều mến.

“Ta sai rồi, để ta đổi cho ngài một ví dụ khác dễ hiểu nhé! Nếu xem Thiên Đạo là một cơ thể, vậy thì chúng ta chính là bộ óc. Nó phải thông qua chúng ta tiếp nhận và xử lý thông tin từ môi trường, từ đó mới biết đường mà tồn tại.

Ừ thì…Lúc nói ra câu đó ta có hơi…nâng tầm quan điểm một chút, nhưng về cơ bản thì vai trò của chúng ta vẫn là rất lớn, ngài đã hiểu chưa?”

“Ừm, giờ thì đã có thể nghe hiểu chút chút.”

Bách Lý Hồng Trần gật gù, sau đó hắn lại hỏi tiếp một câu:

“Nhưng mà…làm não của một con chó, có gì đặc biệt đáng tự hào vậy sao?”

“Mụ nội nó! Không chịu để yên đúng không!!”