Chương 17: Kẻ tầm thường
Chống cằm nhìn Hồng Lăng Vân, “Hắn” lộ ra gương mặt si mê, cười tủm tỉm nói: “Oa! Phu nhân, lần này ta thật sự phải đối với nàng lau mắt mà nhìn đấy! Sự xuất sắc của nàng vượt xa những gì ta mong đợi! Ta cảm thấy mình đã yêu nàng mất rồi!”
Nghe được “Hắn” chọc ghẹo, nàng chỉ lạnh nhạt liếc xéo, rồi chậm rãi nói tiếp:
“Cho nên, bây giờ đã không phải là việc ta muốn chọn viên thuốc nào, mà là ta phải chính xác đoán ra được, Dao Nhi nàng sẽ lựa chọn viên thuốc nào.
Theo cái nhìn của ta, cả hai cùng chọn viên xanh không nghi ngờ sẽ là kết quả tốt nhất, quên đi ngươi, quên đi cơn ác mộng ngày hôm nay, ta vẫn là ta, mà Mạc Dao Dao dựa theo sắp đặt của ta cũng sẽ tiếp tục trực bộ chính đồ, trở thành ngày sau Thiên Đế, hơn hết, ở một kiếp này Tiên Môn còn chưa bị ngươi huỷ hoại, đại nạn trong tương lai sẽ không lặp lại kết cục bi ai.”
Nói đến đây, nàng lại lườm “Hắn”.
“Nhưng lấy niệu tính của ngươi, ta biết ngươi chắc chắn sẽ không để yên cho nàng đưa ra quyết định một cách dễ dàng như vậy.
Nàng giờ đây hẳn cũng đã bị ngươi giày vò không nhẹ, khả năng cao là đã “thức tỉnh” bản tâm, công sức “cải tạo” bao năm qua của ta cũng đã bị ngươi làm thành phế thải, ta nói đúng chứ?”
Nghe Hồng Lăng Vân hướng về mình chất vấn, “Hắn” giơ hai tay lên trưng ra vẻ mặt đầy vô tội, nói:
“Việc này không thể trách ta, là do nàng “chơi dơ” trước, dùng b·ạo l·ực vặn vẹo tinh thần của nàng ấy, ta chỉ là “chữa trị” giúp nàng ấy trở lại bình thường, để nàng tuân theo đúng bản tâm mà đưa ra quyết định.”
“Có tốt như vậy sao?” – Hồng Lăng Vân cười lạnh.
“Ngươi chỉ là một tên ác ma thích đem tâm trí người ta ra làm trò đùa!”
“Lấy tính cách của Dao Nhi, một khi nhận ra trượng phu của mình đ·ã c·hết, nàng chắc chắn sẽ không chút chần chừ lựa chọn viên thuốc màu đỏ để được trọng sinh, mà ta dù cố chấp uống viên thuốc màu xanh thì đổi lại cũng chỉ là một tương lai sống mơ mơ hồ hồ chờ ngày [Ma Triều] diệt thế.
Nói là hai sự lựa chọn, nhưng trên thực tế, ta lúc này chỉ còn một lựa chọn duy nhất!”
Lời đến đây, nàng đột nhiên hướng hắn chắp tay, giọng cực kỳ xéo sắc.
“Nói về “chơi dơ” ta so với ngài quả thực chỉ như tiểu vu kiến đại vu, tiểu nữ tử cam bái hạ phong!”
Nói rồi, Hồng Lăng Vân không chút do dự giật lấy viên thuốc màu đỏ trên tay hắn, bỏ vào trong miệng, nuốt xuống.
“Ahhhhhhhh!”
Ngay lập tức, nàng đột nhiên ngã nhào ra đất, hai tay ôm đầu kịch liệt vẫy vùng, miệng không ngừng kêu la thảm thống!
Nàng chỉ thấy [Nguyên Thần] của mình như đang bị ai đó dùng man lực xé nát, sau đó vò lại thành cục, rồi lại được nhào nặng thành một hình hài mới tinh, để rồi sau khi được tái sinh, nó lại một lần nữa bị người không chút thương tình xé nát.
Xé vụn, vò cục, nhào nặng, rồi lại xé vụn.
Sự giày vò cứ thế lặp đi lặp lại, không hề gián đoạn, nhấn chìm ý thức của nàng bằng nổi thống khổ mênh mang.
Mà cùng lúc đó, ở một nơi khác trong tinh thần không gian, Mạc Dao Dao cũng đang trải qua cực hình tương tự.
Trước lúc [Nguyên Thần] hoàn toàn băng hoại, Hồng Lăng Vân/Mạc Dao Dao nghe được giọng “Hắn” nói nhỏ bên tai:
“Các nàng đã xuất sắc vượt qua trò chơi, theo luật đáng lý ta phải trao thưởng cho cả hai, nhưng mà ta chính là quỷ nghèo, căn bản không thể chuẩn bị nổi hai phần thưởng…”
“…Vậy nên ta quyết định, quà lần này chỉ có thể phát một phần, các nàng phải tạm chấp nhận…dùng chung!”
……
Trở lại hành lang tinh thần.
Lúc này, “Hắn” đang dương dương đắc ý hướng về Bách Lý Hồng Trần khoe khoang.
“Thực ra ta vốn muốn tặng các nàng một phần quà khác, nhưng lại thấy các nàng đã cố gắng như vậy, thế nên ta quyết định tặng các nàng một phần thưởng đặc biệt hơn.
Chính là dung hợp [Nguyên Thần] của cả hai lại!
Hồng Lăng Vân giờ là Mạc Dao Dao, Mạc Dao Dao cũng là Hồng Lăng Vân! Ngươi nói, điều này chẳng phải rất tuyệt sao?”
“Cái gì!?”
Nhìn dáng vẻ thất thố của Bách Lý Hồng Trần, “Hắn” lắc đầu.
“Có gì mà ngạc nhiên đến vậy? Mạc Dao Dao muốn được trùng sinh, Hồng Lăng Vân muốn có tơ tình, mà ta chỉ là thuận theo mong cầu của cả hai làm ra quyết định.
Mạc Dao Dao trong thân xác Hồng Lăng Vân vừa có thể trùng sinh gặp lại phu quân, vừa không còn bị gánh nặng làm chúa cứu thế vướng bận, mà Hồng Lăng Vân sau khi có được tình cảm cùng nhân sinh của Mạc Dao Dao cũng sẽ không cần vì chuyện tơ tình phản phệ mà phiền não, điều này vừa hay lại không hề ảnh hưởng đến kế hoạch tạo Đế cứu thế của nàng! Đây quả thực chính là nhất cữ tam tiện, nhất tiễn tam điêu!”
“Cho nên, từ một góc độ nào đó xem xét, những lời “Tiểu Vân” nói với ngươi cũng không tính giả dối, nàng thực ra vẫn là thê tử của ngươi Mạc Dao Dao thôi.” – “Hắn” gật gù tổng kết.
“Nói bậy! Toàn là hồ ngôn loạn ngữ!” – Không thể nào chấp nhận được sự thật này, Bách Lý Hồng Trần căm giận hét lên.
“Biết con tàu của Theseus không?”
“Tàu…gì? The…The cái gì?” - Đột nhiên bị hỏi một câu không đầu không đuôi, Bách Lý Hồng Trần lâm vào mờ mịt.
“À quên! Ta quên là ngươi đã mất phần kí ức đó.” – “Hắn” lấy tay gõ đầu, tỏ ra là mình lẩm cẩm.
“Đại khái thì có một con tàu cũ, bị người ta thay thế dần bằng những bộ phận mới, đến lúc bộ phận cũ cuối cùng cũng bị thay thế nốt, thì liệu nó có còn được xem như con tàu ban đầu?”
“Điều…điều này!?”
“Giờ áp dụng nghịch lý đó vào vấn đề của ngươi, một Mạc Dao Dao chỉ còn lại vẻ bề ngoài nhưng bên trong đã hoàn toàn mất đi bản tâm, so với một Hồng Lăng Vân tuy vẻ ngoài khắc hẳn nhưng lại có được [Nguyên Thần] của Mạc Dao Dao, có được trọn vẹn kí ức của hai người từ lúc mới quen nhau cho đến tận bây giờ, vậy theo ngươi, ai lúc này mới là nương tử thật sự?”
“!!!”
“Giờ đặt một giả thiết khác nhé, giả sử một ngày Mạc Dao Dao từ trong trạng thái Vong Tình tỉnh lại, nàng về nhà thì gặp được ngươi đang cùng Tiểu Vân sống hạnh phúc bên nhau. Vậy thì lúc này ngươi sẽ lựa chọn ra sao? Lập tức bỏ mặc Tiểu Vân để chạy theo Tiểu Dao vốn có? Hay lựa chọn tiếp tục ở lại cùng Tiểu Vân, người mà ngươi từ lâu đã thật tâm tiếp nhận?”
Bách Lý Hồng Trần trong giây phút ngắn ngủi phải tiếp nhận quá nhiều lý lẽ hoang đường, hắn lúc này chỉ biết đứng đơ ra như tượng, mặc cho “Hắn” tiếp tục dùng ngôn từ công phá mình nội tâm.
“Nếu tiêu chí của ngươi là người có tình cảm với mình, từng cùng mình trải qua tháng năm kỉ niệm mới được xem như nương tử, vậy thì Tiểu Vân lúc này đã toàn bộ đáp ứng đủ yêu cầu! Ngươi còn vì cái gì mà không chấp nhận nàng đâu?
Mạc Dao Dao trời sinh mang trên vai sứ mệnh cứu thế, nàng chú định sẽ trở thành Vong Tình Thiên Đế, ngươi từng dùng hai đời để níu kéo nàng, nhưng rồi cuối cùng đổi lại được gì? Chính ngươi chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?”
“Ngươi im đi!” – Bách Lý Hồng Trần sau một thời gian dài im lặng đột nhiên hét lên một tiếng!
Chỉ tay vào mặt “Hắn” hai mắt hắn lúc này đang sòng sọc long lên.
“Ta đã nhận ra, chính ngươi là mới là người dựng lên tất cả!
Nếu không có ngươi, sẽ không có chuyện Hồng Lăng Vân và Mạc Dao Dao bị dung hợp với nhau, cả ba chúng ta sẽ không lâm vào bi kịch!
Nếu không có ngươi, Tiên Môn sẽ không bị diệt, Hồng Lăng Vân sẽ không trùng sinh, nàng cũng sẽ không vì gấp gáp cứu vớt chúng sinh mà rút đi Tiểu Dao tơ tình, tự hại người hại mình!
Nếu không có ngươi…Ta sẽ vẫn là một tên tiểu nhị thành Hoà An, có lẽ ta sẽ c·hết vào kiếp nạn năm đó…Nhưng ít ra, ta sẽ không cần bị tương lai giày vò.”
Nói đến đây Bách Lý Hồng Trần đã ôm mặt, bật khóc.
“Ta biết, ngươi từ đầu vẫn đang âm thầm cứu ta để ta sống lâu hơn một chút, cố dẫn dụ ta bước lên con đường vấn đạo tu tiên, dùng Tiểu Vân, Tiểu Dao các nàng làm động lực, thúc đẩy ta tiến về phía trước.
Nhưng mà… ta chẳng qua chỉ là một kẻ tầm thường thôi, tại sao cứ phải ép ta tranh đoạt những thứ ta không cách nào với tới!”
Đứng một bên nghe Bách Lý Hồng Trần bất lực phát tiết, “Hắn” chỉ im lặng không nói một câu.
Mãi một lúc lâu, “Hắn” mới từ từ lên tiếng:
“Ngươi nói không sai, chính ta là người đã dựng lên mọi chuyện, ta thực sự đang cố dẫn dụ ngươi một lần nữa đạp lên tiên đạo, để trở lại làm ngươi của ngày xưa.
Nhưng có một điều ngươi đã sai rồi Bách Lý Hồng Trần, ngươi thực ra, chưa bao giờ tầm thường!”
“Ngươi là [Thực Chỉ] [Pháp Điển Giả] ghế số 2, kẻ nắm giữ...
Thời gian!"
Đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Bách Lý Hồng Trần, “Hắn” nở một nụ cười rồi đưa tay ra.
“Chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn biết ta ai sao? Vậy thì để ta giới thiệu lại một lần nữa.”
“Ta là [Đồng Vị Thể] của ngươi đến từ một dòng thời gian khác…
[Vô Danh Chỉ] [Pháp Điển Giả] ghế số 4, kẻ nắm giữ tâm trí.
Trần Bách.”