Chương 16: Thuốc (Hạ)
Hồng Lăng Vân đang ngẩng đầu nhìn “Hắn” ánh mắt nàng ngập tràn sự căm phẫn.
“Ma quỷ! Kiếp trước chính ngươi đã đẩy Linh Trần giới vào bờ vực diệt vong, giờ thì ngươi lại đang muốn làm gì?” – Nàng dùng hết sức lực bình sinh của mình thét lên một câu.
Đối diện ánh mắt phẫn hận của Hồng Lăng Vân, “Hắn” bình thãn nhún vai.
“Ồ, Linh Trần giới diệt vong khi nào? Chẳng phải các nàng giờ vẫn đang lành lặng ngồi ở đây đó sao?”
Khi nghe được câu nói đó Hồng Lăng Vân chợt giật mình.
“Đúng vậy, mình đã trọng sinh một lần! Ở kiếp trước Linh Trần giới đã bị huỷ diệt, nhưng ở kiếp này điều đó vẫn chưa hề xãy ra, Tiên Môn vẫn chưa lâm vào cảnh đại thương nguyên khí, sự việc còn có cơ hội chuyển cơ!”
Đọc được suy nghĩ viễn vông trong đầu nàng, “Hắn” lập tức cười phun.
“Puff! Chuyển cơ? Bằng vào đám heo đồng đội đó của nàng? Nàng là đang tính chọc cười cho ta c·hết rồi thừa cơ kế thừa tài sản của ta sao?”
Ta đã nói với nàng biết bao nhiêu lần rồi, bọn tu sĩ các nàng quá đề cao chính mình, một đám gia súc học đòi làm thần minh, việc Linh Trần giới bị diệt vong vốn đã là một sự thật đã định, dù các nàng có cố gắng cách mấy cũng chẳng thể xoay chuyển tình hình.
Thực tế, may mắn nhờ có “quỷ ma” như ta đứng ra “tục mệnh” thế giới này mới có thể kéo dài hơi tàn đến tận hôm nay, mà các nàng…cũng nhờ vậy, thoát được một kết cục bi ai.”
“Ngươi có ý gì?” – Nàng gấp gáp hỏi lại.
“Nó rất “tăm tối” vượt xa khả năng nàng có thể chịu đựng, nàng thực sự muốn biết?” – “Hắn” ra vẻ thần bí đưa ra lời cảnh báo.
“Mau cho ta biết!” – Hồng Lăng Vân rít lên.
Nhìn ánh mắt nàng vẫn lom lom khoá chặt mình, “Hắn” bĩu môi.
“Đây là do nàng tự mình chuốc lấy, đến lúc đó thì cũng đừng trách tại sao ta không báo trước.”
Tách! “Hắn” bún tay.
Gần như ngay tức khắc, đầu Hồng Lăng Vân chợt ong lên một tiếng, sau đó là hàng loạt những kí ức xa lạ không biết từ đâu lập tức ùa về, nhấn chìm nàng vào một cơn ác mộng trầm mê.
Trong cơn ác mộng đó, không hề có “Hắn” hoặc nói ngay từ ban đầu, Bách Lý Hồng Trần đ·ã c·hết! C·hết trong trận [Ma Triều] thành Hoà An, chỉ còn một mình Mạc Dao Dao may mắn được Tiên Môn cứu mạng.
Mạc Dao Dao đồng dạng bái Hồng Lăng Vân vì sư, mặc dù sở hữu khoáng thế thiên tư, nhưng vì c·ái c·hết của phu quân mình mà khiến cho nàng đạo tâm hư tổn nặng, dẫn đến việc tu vi ì ạch không cách nào đề thăng, tình trạng còn bết bát hơn lúc nàng gặp phải tâm ma ở kiếp trước.
Lúc đó, đối diện Bạch Ngọc Thành chủ Bạch Anh không ngừng dùng uy lợi chèn ép, Hồng Lăng Vân vậy mà thật sự chấp nhận hứa gả đồ nhi của mình cho thánh tử Bạch Kinh Hồng!
Sau khi có được Mạc Dao Dao, Bạch Kinh Hồng như được thoát thai hoán cốt, hắn lập tức bùng nổ tu vi, chỉ trong vài chục năm, từ Nguyên Anh kỳ một đường tiến thăng lên Thánh Nhân cảnh giới, mà cha hắn Bạch Anh cũng không hiểu thấu đột phá lên Đại Thánh.
Cán cân quyền lực trong nội bộ Tiên Môn lúc này đã hoàn toàn nghiêng hẳn về một phía, Bạch Anh dùng thực lực tuyệt đối, ngồi lên chiếc ghế minh chủ Tiên Môn, mà nàng thì cũng bị hắn dùng vũ lực, cưỡng ép rơi vào cảnh trầm luân.
Trong tẩm cung của Bạch Anh, nàng gặp lại Mạc Dao Dao, người lúc này đã bị luyện hoá thành lô đỉnh, nàng khi đó mới nhận ra, chính mình là người đã tự tay đẩy bản thân và đồ nhi vào con đường vạn kiếp bất phục. (sự kiện trong chương 7)
Trăm năm sau, kiếp nạn đúng hẹn buông xuống, Bạch Anh lúc này uy dũng xuất lĩnh chúng Tiên binh đối kháng Ma Triều, tự tin sẽ dễ dàng bình định được hạo h·iếp.
Nhưng hắn đã đánh giá cao chính mình.
Chỉ trong vòng ba ngày, toàn bộ thế lực Tiên Môn gần như bị tiêu diệt sạch!
Trong thời khắc cuối cùng, Bạch Anh xem như vẫn còn giữ được một chút cốt khí, hắn điều động toàn bộ còn sót lại tu sĩ, cùng hắn lao vào chính giữa [Ma Triều] tự bạo [Nguyên Thần] đồng quy vu tận, toan dùng tánh mạng bản thân mở ra một tia sinh cơ cho thương sinh bách tính.
Nhưng kết quả cũng chỉ là giả tràng xe cát, [Ma Triều] vẫn không hề suy suyển, [Ma Vật] vẫn như vô tận vô biên tràn xuống, bắt đầu hướng thế gian mở ra sát lục cuồng hoan.
Đứng trên tường thành, nhìn thời khắc Linh Trần diệt thế, Hồng Lăng Vân trước khi táng thân [Ma Vật] đã nở một nụ cười, một nụ cười bi ai nhưng cũng đầy thống khoái.
“Ha…haha, tốt, tốt lắm! Huỷ diệt hết đi!”
Nhìn Hồng Lăng Vân quỳ gối ôm đầu khóc gào trong đau đớn, “Hắn” khi này cười vô cùng ngả ngớn.
“Ta đã nhắc nàng rồi mà không nghe, giờ thì sướng nhé?
Mà nghĩ cũng thật khôi hài, thần nữ dành cả đời tâm hệ thương sinh, vào giây phút cuối cùng của đời mình khi thấy cảnh sinh linh đồ thán vậy mà nở một nụ cười khoái trá, còn thứ mà nàng ấy gọi là quỷ ma, hoá ra lại từng cứu thế giới không chỉ một lần, nàng nói xem, có châm chọc hay không?”
Ngồi xuống kề sát vào tai nàng, “Hắn” tựa như ma quỷ thầm thì:
“Cơn ác mộng kia đáng sợ lắm đúng không? Nếu sợ, vậy thì uống viên xanh đi, chỉ cần uống nó, nàng sẽ quên đi toàn bộ phiền não, rồi nàng sẽ lại là một Hồng Lăng Tiên Tử vô thượng chí cao.”
“Nhưng còn kiếp nạn thì sao?” – Trong cơn mê man, Hồng Lăng Vân đã vô thức hỏi lại.
“Vậy thì uống viên đỏ, uống nó, nàng sẽ được thêm một lần nữa làm lại, cũng giống như một kiếp này, kiếp nạn sẽ không xãy ra, nàng sẽ có thêm thời gian để tìm cách cứu vãn tình hình, cứu vớt thương sinh.”
Vào thời khắc mà tay nàng đã gần như chạm vào một trong hai viên thuốc, thì đột nhiên nàng lập tức khựng lại!
Nàng ngừng rất lâu, tựa như trong đầu nàng bây giờ đang diễn ra một trận thiên nhân giao chiến cực kỳ khốc liệt.
Mãi một lúc lâu, ánh mắt mê dại của nàng cũng dần lộ ra thanh tĩnh quang mang, điều mà từ lúc “Hắn” xuất hiện đến giờ vẫn chưa từng hiện hữu.
Nàng cực kỳ bình tĩnh nhìn hắn, hỏi: “Dao Nhi nàng lúc này cũng đang chơi “trò chơi” này, đúng không?”
“Ồ, tiếp tục.”” – “Hắn” nhướng mày, trên gương mặt lộ ra một tia hứng thú.
Nhìn thái độ của hắn, Hồng Lăng Vân càng xác định suy đoán trong lòng, nàng chầm chậm nói tiếp.
“Sau khi gặp lại ngươi, ta đã nhớ lại toàn bộ mọi chuyện, cũng nhớ ra được trong kiếp trước, ta đã từng chơi với ngươi một trò chơi. Khi đó ngươi có nói với ta, Tiểu Dao cũng chơi trò chơi này và nàng đã thua(diễn ra trong Chương 8).”
Kiếp trước, sau sự kiện người của Tiên Môn đồng loạt phát điên, ra tay s·át h·ại lẫn nhau đến mức cơ hồ c·hết sạch, nàng đã tức tốc chạy khắp nơi tìm đệ tử của mình, đến khi tìm ra được Mạc Dao Dao, thì đã thấy nàng đang ôm đầu nằm co ro bên cạnh t·hi t·hể Bách Lý Hồng Trần trong căn nhà nhỏ.
Bộ dạng của nàng khi đó thật thảm hại, tinh thần đã cận kề bờ vực tan vỡ, dung nhan thất sắc vô quang, đầu tóc t·ang t·hương bạc trắng, miệng thì như si như cuồng không ngừng lẩm bẩm mãi một câu: “Phu quân, ta thực sự không có g·iết chàng!”.
Khi đó, Hồng Lăng Vân đã bị xoá kí ức về sự tồn tại của “Hắn” nàng dù cố vắt óc vẫn không cách nào tưởng tượng ra được đồ nhi của mình đã phải trải qua thứ gì kinh khủng đến nỗi chỉ trong một ngày mà đã trở nên như thế.
Nhưng giờ khi đã có lại kí ức, nàng đã có thể khẳng định chắc chắn một điều, Mạc Dao Dao hôm đó cũng từng gặp được “Hắn”!
Và nàng cũng lờ mờ nhận ra, quy tắc của trò chơi này.
“Cho nên ta đoán, trò chơi “uống thuốc” lần này cũng sẽ có sự tham gia của nàng.
Hoặc nói, đây là một trò chơi cần hai người!” - Hồng Lăng Vân kết luận.
Nàng cũng không thèm nghĩ thầm, bởi vì nàng biết, những gì cất giữ trong đầu đối với kẻ trước mặt này là hoàn toàn vô nghĩa, dù ngươi có ẩn giấu cách mấy thì “Hắn” vẫn có thể thấy rõ như lòng bàn tay.
Cho nên thay vì giấu giấu diếm diếm để “Hắn” đọc ra và sau đó tú ngươi một mặt, thì nàng quyết không cho “Hắn” có được cơ hội đó.
“Trong trò chơi tung đồng xu ở kiếp trước, mặc dù ngươi khi đó không hề báo cho ta kết quả là ta đã thắng hay thua, nhưng ta lại có được một cơ hội trùng sinh một đời, điều này có nghĩa là trong cuộc cá cược đó, ta đã đoán trúng.
Khi đó ta chọn mặt trắng, kết quả là mặc dù được trùng sinh, nhưng ta lại quên sạch kí ức về sự tồn tại của ngươi.
Và ngươi từng nói Dao Nhi cũng cá cược và đã thua, mặc dù nàng không hề tiết lộ với ta việc này, mà ta cũng không hề nhớ ra để hỏi, nhưng nhìn kết cục kiếp trước, nàng vì sự t·ra t·ấn tinh thần của ngươi đến mức sinh ra tâm ma, ta đoán lần đó nàng chọn chính là mặt chữ.
Từ những điều trên, ta rút ra, trò chơi tung đồng xu của ngươi ngoài việc phải đoán trúng kết quả để nhận được phần thưởng là một lần trùng sinh, thì việc lựa chọn mặt trắng hay chữ cũng quyết định việc chúng ta có giữ lại được kí ức hay không.”
Nàng lập tức đưa ra kết luận: “Trò chơi của ngươi sẽ luôn có một quy tắc ẩn! Và trò “chọn thuốc” lần này, cũng sẽ không ngoại lệ!”
Bộp! Bộp!
“Xuất sắc!” – “Hắn” vỗ tay tán thưởng.
Nhận được sự khích lệ, Hồng Lăng Vân cũng không cảm kích, nàng vẫn tiếp tục phân tích.
“Cho nên ta nghĩ lần này sẽ là ngược lại với trò tung đồng xu, ngươi ngay từ đầu đã giải thích công dụng của hai loại thuốc, nhìn như đang đưa ra hai sự lựa chọn, nhưng thực chất đây vẫn là một trò cá cược!
Mà thứ ngươi đang muốn cược chính là…Hai chúng ta có thể đồng thời lựa chọn cùng một màu thuốc hay không!”