Chương 15: Thuốc (Trung)
Thanh Nguyệt Phong, vài phút trước.
Mạc Dao Dao sau khi về nhà nói lời hoà ly cùng Bách Lý Hồng Trần xong cũng liền quay trở lại phòng, tiếp tục luyện công tu tập.
Ngồi trên bồ đoàn, nàng trằn trọc không cách nào nhập định.
Mỗi khi nhắm mắt, trong đầu nàng không ngừng hiện lên những kí ức tươi đẹp trong quãng thời gian được sống cùng hắn.
Mặc dù giờ đây khi nhìn lại những hình ảnh này, nàng đã không còn sinh ra được bất kì một tia cảm tình dao động nào, nhưng không hiểu vì sao, những kí ức đó vẫn cứ ngoan cố lặp đi lặp lại trong đầu nàng như một loại bản năng in sâu trong tiềm thức, không ngừng thôi thúc nàng nhớ lại mặc dù nàng không hề hi vọng.
Những q·uấy n·hiễu này khiến nàng khó lòng tiến nhập trạng thái thanh tu.
Đây cũng là lý do chính khiến nàng đưa ra quyết định cùng Bách Lý Hồng Trần hoà ly.
Nàng nghĩ, chỉ cần mình cùng với hắn đoạn tuyệt, những chấp niệm tồn đọng này sẽ được giải quyết, nàng sẽ có thể tiếp tục chuyên tâm tu hành.
Nhưng giờ xem ra, chỉ đơn thuần một lời hoà ly vẫn là chưa đủ, có lẽ nàng cần thêm một liều thuốc mạnh, như một viên [Vong Tình Đan] hoặc một biện pháp thiệp can từ bên ngoài như [Toả Tâm Chú] chẳng hạn.
“Tại sao sư tôn đến giờ vẫn chưa về?” – Nàng nhíu mày tự hỏi.
Nàng đang mong chờ sư tôn quay trở lại, nàng biết rằng sư tôn sẽ có biện pháp hoá giải khốn nhiễu mình đang gặp phải.
Trong lúc Mạc Dao Dao còn đang mong ngóng, thì lúc này kế bên tai, một giọng nói quen thuộc chợt vang lên.
“Thứ thuốc nàng mong cầu, đã đến.”
Nàng đưa mắt nhìn sang, thì đã thấy “Bách Lý Hồng Trần” đang ngồi cạnh nàng không biết tự khi nào.
Hơi cau này, nàng hỏi: “Ngươi tại sao lại đến đây?”
Nàng cảm thấy khó hiểu, lấy tu vi hiện tại của hắn, sao có thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy chạy đến được Thanh Nguyệt Phong? Lại càng không thể nào lặng im không tiếng động né tránh thần thức của một vị Thiên Tôn như nàng.
“Có lẽ hắn đến trong lúc ta đang cố nhập định luyện công.” – Nàng tự nói trong lòng như vậy.
Nhìn về phía hắn, Mạc Dao Dao lãnh mạc thuyết đạo: “Bách Lý Hồng Trần, khi nãy ta đã nói với ngươi được đủ rõ ràng, ngươi cũng nên chấp nhận thực tế, hai ta giờ đã không còn quan hệ, hi vọng ngươi cũng đừng như thế u mê, cũng xin đừng đến đây làm phiền ta nữa.”
Nói rồi, nàng định phất tay, dùng linh khí đẩy “Hắn” ra ngoài.
Nhưng còn chưa kịp làm gì, thì lúc này một chuyện ly kì đã xãy ra, nàng thấy mình trở quá khứ năm năm trước, ngày nàng chuẩn bị bế quan.
Cũng căn phòng này, cũng chiếc bồ đoàn này, nàng ngồi đả toạ còn sư tôn Hồng Lăng Vân thì đang đứng trước mặt, trên tay sư tôn đang cầm một vật gì đó, mà nàng lúc này thì đang khóc lóc gào to.
“Sư tôn! Ta không muốn! Trả lại cho ta!”
Trong lòng nàng hoàn toàn không hề sinh ra bất kì cảm xúc xót xa hay buồn bả, nhưng mắt nàng lại không tự chủ đổ lệ tuông ra, còn miệng thì gào lên một câu mà đầu không hề nghĩ đến.
Ý thức nàng, giờ đang bị mặc kẹt trong thân xác chính mình trong quá khứ.
Giật mình kinh hoảng, Mạc Dao Dao lập tức niệm minh thần pháp chú, nàng cho rằng mình đang trúng phải huyễn thuật tà vu, nhưng dù nàng có cố niệm, niệm mãi, thì ảo mộng này vẫn không hề có dấu hiệu giải khai.
Đã sử dụng mọi cách nhưng không hiệu quả, nàng khi này chỉ đành bất lực nhìn thước phim quen thuộc lặp lại một lần.
Hoàn nguyên trí nhớ, nàng thấy được sư tôn c·ướp đi mình tơ tình, rồi lại dùng [Toả Tâm Chú] liên tục hằng ngày, cải tạo nàng nội tâm.
Nhưng khác với những gì đã từng diễn ra, trong thân xác “Mạc Dao Dao con rối" ý thức của nàng đã cùng dần phát sinh biến đổi.
Theo từng đợt “trị liệu” của sư tôn, nàng dần tìm lại được những cảm xúc mà mấy năm qua đã từng đánh mất.
Thứ cảm xúc dành cho Bách Lý Hồng Trần.
Nàng nhớ phu quân, nhớ vô vàn, nàng nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc được ở bên hắn, nàng nhớ lại những lời âu yếm hắn dành cho mình suốt bao năm, nàng thèm đước đắm mình trong vòng tay ấm áp kia một lần nữa.
Theo thời gian dần trôi, thứ tình cảm bị phong ấn trong nội tâm của nàng cũng dần được giải khoá, nàng bây giờ đã nhớ ra.
Mạc Dao Dao, yêu sâu đậm Bách Lý Hồng Trần.
Nàng muốn vũng vẫy, muốn chạy ngay về nhà, về gặp lại phu quân mà mình thiết tha mong nhớ.
Nhưng rồi nàng cũng nhận ra, tất cả những sự việc này chỉ là đã qua, nàng “sẽ” một lần nữa bế quan, “sẽ” không còn gặp lại chàng thêm lần nào nữa, năm năm sau gặp lại, “sẽ” là ngày nàng nói với hắn lời chia tay.
Trong thân xác “lồng giam” nàng giò như một tên tù phạm đếm từng ngày từng tháng chờ mãn hạn, nàng đang chờ ngày mình độ kiếp xuất quan, khi đó nàng sẽ được gặp lại chàng thêm lần nữa.
Nhưng đồng thời, nàng cũng như một tử tù chờ ngày hành quyết, nàng sợ hãi thời gian trôi, sợ phải đối diện với thời khắc nàng hướng về hắn nói: “Trần, chúng ta…hoà ly đi.”
Nỗi nhớ nhung và sự áy náy trong nàng giờ đã hoá thành địa ngục A Tì, không thời khắc nào là không ngừng bủa vây, đày đoạ nàng bằng nổi thống khổ miên man, vô gián.
Một ngày, một tháng, một năm,… năm năm.
Cuối cùng, thời khắc nàng mong chờ cũng như sợ hãi đã đến, trong thân xác “của mình nhưng không thuộc về mình” nàng lê bước chân vô hồn theo sư tôn về nhà gặp hắn.
Trong giây phút gặp mặt, nhìn thấy hắn hướng về phía mình hớn hở giang tay, nàng đã lập tức muốn chạy lại ngay, nhào vào vòng tay của hắn.
Nhưng rồi, nàng vẫn chỉ đứng đó, y nguyên bất động, thần sắc đạm mạt lạnh lùng, thốt ra một câu.
“Trần,…”
“Đừng! Không được nói! Không được phép nói!”
“…Chúng ta…”
“Ngừng lại! Đừng nói nữa! Van cầu ngươi!”
“…Hoà ly.”
Vào thời khắc hai chữ tuyệt tình đó thốt lên, trong đầu, ý thức Mạc Dao Dao lúc này đã bị nỗi tuyệt vọng hoàn toàn nuốt chửng, nàng c·hết lặng nhìn những sự kiện sau đó diễn ra.
“Nàng” nói lời hoà ly, hắn đã cố gắng níu kéo, nhưng “nàng” vẫn lạnh lùng quyết tuyệt quay đi, trở về Thanh Nguyệt Phong, ngồi xuống bồ đoàn, vận công tu luyện…sự việc, một lần nữa trở về nguyên điểm.
Chỉ khác là lần này, nàng đã tìm lại bản tâm.
Nàng cứ ngồi thất thần như vậy, giương mắt nhìn về chốn xa xăm, mãi đến khi bên tai vang nàng chợt lên một giọng nói:
“Muốn về gặp hắn sao?”
Giật mình, nàng khi này mới nhận ra, mình không biết bằng cách nào lại đang ngồi trên đất, mà căn phòng nơi Thanh Nguyệt Phong ban nãy giờ đã biến mất vô tung, thay vào đó là một khoảng sân vườn mà nàng vô cùng quen thuộc.
“Ta…làm sao lại trở về nhà?” – Nàng ngẫn ngơ lẩm bẩm.
Cúi đầu, nàng nhìn thấy y phục đang mặc trên người cũng hoàn toàn phát sinh thay đổi, là hồng y của sư tôn.
“Ta…giờ lại đang mắc kẹt trong thân xác sư tôn sao?” – Nàng nói thầm.
Chợt, từ sau lưng nàng phát ra một thanh âm.
“Nhìn về phía sau.”
Nàng chầm chậm quay đầu, để rồi nàng lập tức trừng to hai mắt!
Bởi vì nàng đã thấy, nằm trên đất lúc này, là một t·hi t·hể lạnh băng.
“Phu quân!”
Nàng nàng lập tức kêu lên một tiếng đầy hoảng loạn! Sau đó cũng không màng hình tượng tiên nhân, lồm cồm bò bằng bốn chân đến nơi cái xác.
Run rẩy nâng t·hi t·hể trên tay, nàng bàng hoàng lắp bắp: “Phu quân, tại sao…tại sao lại…như vậy?”
Tức tốc truyền linh khí vào cơ thể hắn, nàng hi vọng có thể cứu vãn một chút sinh cơ, nhưng càng truyền, nàng lại càng tuyệt vọng nhận ra.
Phu quân của nàng đ·ã c·hết, c·hết rất triệt để, đan điền vỡ nát, kinh mạch toàn thân đứt đoạn hoàn toàn, là do linh khí bạo thể gây ra.
“Chả lẻ lúc gặp mặt, nàng không hề nhận ra linh khí trong cơ thể hắn khi đó đã mười phần căng cứng sao? Lấy thần thức của một Thiên Tôn như nàng, ta không tin là nàng không nhận ra.
Hoặc giả, nàng khi đó cũng nhận ra, nhưng lại không thèm để bụng, dù sao nàng cũng chưa bao giờ nghĩ đến, chỉ một lời nói của mình lại có thể khiến một người vì cảm xúc bộc phát mà dẫn đến linh khí thất khống, bạo thể t·ử v·ong.” – Một giọng nói với ngữ điệu ung dung lại tiếp tục từ bên tai nàng phát ra.
Nói rồi, “Hắn” tặc lưỡi:
“Chậc chậc, chỉ tội cho tên ngốc nào đó, vốn muốn áp súc tu vi chờ ngày thê tử trở về, trước mặt nàng khoe khoang thành quả tu hành, nào ngờ chỉ đổi lại được một bộ…tan tành thể xác.”
“Ngươi đừng nói nữa!” – Mạc Dao Dao ôm t·hi t·hể Bách Lý Hồng Trần khóc rống!
“Hắn” không hề tức giận, chỉ cười cười đến ngồi trước mặt nàng, giơ bàn tay ra, bên trong không biết từ khi nào đã nằm hai viên thuốc, một xanh một đỏ.
“Muốn được quay trở lại để sửa đổi kết cục này không?” – “Hắn” chậm rãi nói.
Lúc này, ở một chiều không gian tinh thần khác, “Hắn” đang đứng trước mặt Hồng Lăng Vân, cũng đồng thời nói một câu:
“Viên màu xanh sẽ giúp nàng quên đi mọi phiền não, nàng lại sẽ trở về làm một Hồng Lăng Vân/Mạc Dao Dao tiên tử xinh đẹp, xuất trần.
Còn viên màu đỏ, nó sẽ giúp nàng nhớ được mọi chuyện, cũng như sẽ cho nàng hội…
Được làm lại cuộc đời/gặp lại hắn.”
Chìa hai viên thuốc ra trước mặt Mạc Dao Dao/Hồng Lăng Vân, “Hắn” cười nhàn nhạt nói: “Thuốc của nàng đây, chọn đi.”
……
P/S: Để ta giải thích một chút skill của “Hắn” các lão có thể hiểu đơn giản thằng này là một Giáo Sư X phiên bản nâng cấp.
“Hắn” có thể đồng thời kéo nhiều người vào không gian tinh thần do “Hắn” tạo ra.
Trong đó, “Hắn” là toàn năng về lĩnh vực tinh thần và tâm trí mà không có bất kì một giới hạn nào, từ xâm nhập kí ức, thay đổi kí ức, điều khiển thân thể, khống chế ngũ giác, vặn vẹo cảm giác về không thời gian, bất kể là ai, bất kể tu vi gì, chỉ cần người đó có ý thức về một tồn tại được cho là “Hắn” thì sẽ lập tức dính chiêu, không cần trực tiếp gặp mặt, chỉ cần nghe thông qua câu chuyện kể lại từ một người thứ ba, hoặc trong đầu lờ mờ tồn tại một hình bóng, một giọng nói của “Hắn” là đã bị.
Còn hình tượng của "Hắn" thì cứ tưởng tượng là Aizen Sousuke + Johan Liebert là ra.