Chương 14: Thuốc (Thượng)
Hành lang tinh thần, một kiếp nào đó trong quá khứ.
Bách Lý Hồng Trần đang hớt hãi chạy vội, từa hồ rất gấp gáp.
Chạy đến cuối hành lang, hắn đã thấy một cái khác chính mình đứng chờ ở đó, “Hắn” còn rất thân thiết vẫy tay chào hỏi:
“Uầy! Đi đâu mà vội mà vàng, mà vấp phải đá mà quàng phải dây? Mà sao lần này ngươi “về” sớm vậy?”
“Cút! Không phải việc của ngươi!”
“Huh!!?”
……
Nữa đêm, trong căn nhà nhỏ.
“Tiểu Vân!”
Bách Lý Hồng Trần đang ngủ đột nhiên mở mắt kiêu lên một tiếng!
Kêu xong, hắn liền há miệng thở dốc liên hồi, mồ hôi trên người tuông rơi như xối.
Mà Hồng Lăng Vân đang nằm bên cạnh, lúc này cũng bị tiếng gọi thất thanh của hắn làm cho giật mình, nàng vội xoay người ôm hắn vào lòng, vòng tay ra sau lưng vỗ về khe khẽ.
Một lúc sau, khi hô hấp của hắn đã dần bình thãn, nàng mới dịu dàng cất giọng hỏi han: “Phu quân, chàng bị làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là nằm mơ gặp ác mộng thôi.” – Hắn mệt mỏi đáp.
Giơ tay vuốt tóc hắn, nàng hiếu kì hỏi: “Ác mộng gì mà khiến chàng sợ hãi đến vậy?”
Hắn cũng không vội trả lời, chỉ im lặng ôm siết nàng thật chặt, như sợ chỉ cần hơi lơi lỏng, nàng sẽ vuột khỏi tầm tay.
Hôn nhẹ lên trán nàng, hắn mới từ từ kể:
“Ta mơ thấy mình độ kiếp thất bại, bị lôi kiếp đánh tan một thân tu vi, trở về thành một ông lão phàm nhân hơn trăm tuổi.”
“Ồ, vậy thì quả thật là rất đáng sợ!”
“Như vậy vẫn chưa phải điều đáng sợ nhất, trong thân xác lão già gần đất xa trời, vào giây phút lìa đời, ta đã nhìn thấy nàng vì ta mà…t·ự v·ẫn!”
“Tiểu Vân! Dù có thế nào đi nữa, nàng cũng đừng bao giờ làm chuyện dại dột! Hứa với ta!” – Nhìn sâu vào đôi mắt nàng, hắn nói bằng một giọng thành khẩn vô hạn.
“Ta xem như có thể lí giải cho hành động đó của nàng.” – Hồng Lăng Vân nghe xong cũng không khỏi bùi ngùi cảm thán.
Nói rồi, nàng nắm lấy tay hắn, dịu dàng vuốt ve.
“Ta hứa với chàng, sẽ không làm chuyện dại dột.”
Nhưng cùng lúc trong lòng, nàng cũng thầm bổ sung một câu:
“Ít nhất, sẽ không làm điều đó trước mắt chàng.”
Đêm đó, hai vợ chồng cứ thế ôm nhau, trằn trọc đến hừng đông.
Sáng hôm sau, trước khi trở về tông môn xử lý chính vụ thường nhật, nàng nói với hắn: “Ta nghĩ chàng đừng nên vội bế quan trùng kích Kim Đan, chờ thêm một đoạn thời gian, ta sẽ chuẩn bị cho chàng thêm một vài món pháp bảo bảo mạng, đảm bảo rằng chàng có thể độ kiếp thành công.”
“Thực ra cũng không cần phải phiền phức như vậy…”
Hắn còn đang muốn khuyên can thì nàng đã vội cắt ngang: “Độ kiếp không phải việc nhỏ, chàng cũng không muốn khung cảnh trong ác mộng tái hiện lại đúng không?”
“Ngoan, nghe ta, ta hôm nay đi bàn giao công việc lại cho các trưởng lão rồi về sớm, sau đó sẽ cùng chàng chuẩn bị cho việc bế quan, chàng cứ ở nhà chờ ta nhé.”
……
Không gian tinh thần, thực tại.
“Vậy ra những lần đó, cũng không phải đơn thuần là ác mộng sao?” – Bách Lý Hồng Trần sau khi xem xong những đoạn kí ức, nhỏ giọng tự hỏi.
“Chứ còn thế nào? Chả lẽ ngươi còn trông chờ vào tư chất mèo cào của mình có thể một đường quá quan trảm tướng, lên thẳng Nguyên Anh không hề vấp váp?” – “Hắn” bĩu môi.
“Nhưng mà tại sao Tiểu Vân…không, sư tôn…nàng lại đối xử tốt với ta như vậy?”
Nói đến đây, Bách Lý Hồng Trần đột nhiên quay sang nhìn “Hắn” đầy căm phẫn, gằng giọng nói:
“Sau khi ta c·hết ở kiếp thứ 2, ngươi đã làm gì nàng? Tại sao sư tôn lại nảy sinh tình cảm với ta? Mau nói cho ta biết!”
“Hắn” lúc này đã không còn kiêng nhẫn để chơi trò thần bí với “chú bé đần” phất tay, hàng loạt mảnh kí ức liền kéo đến.
……
“Bách Lý Hồng Trần! Ngươi...tại sao lại như vậy?” – Hồng Lăng Vân ôm thân xác đã vỡ tan của Bách Lý Hồng Trần kêu lên.
Nhìn hắn thất khiếu không ngừng đổ máu, trong lòng nàng chợt dâng lên một cảm xúc trống rỗng mê mang.
Rõ ràng nàng với hắn giao tình thiển cạn, nhưng khi nhìn hắn trước mặt mình t·ử v·ong, nàng không hiểu vì sao thấy tim mình đau thống.
Chợt, cái xác trên tay nàng bắt đầu lay động, cùng với đó là một giọng rên rĩ thều thào.
“Tiểu Dao! Đừng…đừng đi!”
“Ngươi còn sống sao?” – Nàng mừng rỡ kêu lên.
Trong lúc nàng đang cúi đầu nhìn xuống, thì đột nhiên, “xác c·hết” Bách Lý Hồng Trần bất ngờ vùng dậy! Trừng to hai mắt đang trào ra huyết lệ, há to cái miệng nhuốm đầy máu tươi, hét lên!
“Là ngươi hại ta c·hết! Trả mạng lại cho ta!”
Nàng giật mình hất văng t·hi t·hể, kinh hoảng nhảy lùi về phía sau.
“Ui da, giỡn tí, có cần nặng tay vậy không?” – Sau lưng Hồng Lăng Vân chợt vang lên một giọng nói.
“Ai?”
Nàng lập tức quay đầu lại, nhưng sau lưng làm gì có ai?
Nàng vội vàng dáo dát nhìn quanh, nhưng hoàn toàn không tìm được bất kì nhân ảnh.
Chợt, một cảm giác rờn rợn từ sống lưng dâng lên, nàng không tự giác quay đầu nhìn về cái xác.
Không tự giác là vì, lúc này, từ đằng sau gáy, có một bàn tay, đang từ từ xoay đầu nàng lại…
Trừng to hai mắt, nàng nhìn thấy “xác c·hết” Bách Lý Hồng Trần không biết từ khi nào đã đứng dậy, “Hắn” đang bước từng bước chậm rãi, tiến đến trước mặt nàng.
Nàng vùng vẫy, muốn thoát khỏi khống chế, nhưng dù cố cách mấy, kể cả thôi động linh khí toàn thân, thì vẫn không cách nào mảy may động đậy, tựa hồ chủ nhân của cỗ thân thể này, giờ đây đã không còn là nàng.
Đứng trước mặt nàng, “Hắn” nháy mắt, cười hỏi: “Cảm giác này, quen không?”
“Chính là…ngươi!” – Nàng run rẫy thốt lên.
Từ thời khắc bàn tay “Hắn” xuất hiện đằng sau gáy, nàng cũng đã hoàn toàn nhớ lại.
Bí mật về sự kiện Tiên Môn bị diệt năm xưa, điều khiến nàng trăn trở suốt hai đời, giờ cũng đã có lời giải đáp.
Nhìn gương mặt trong ác mộng càng lúc càng kề sát, nàng hoảng loạn hét lên: “Ma quỷ! Ngươi lại muốn làm gì?”
“Uầy, thấy nàng bị bệnh nặng, cho nên ta cố ý đến thăm, vậy mà còn bị nàng hết ném rồi lại mắng, ta rất khổ tâm nha!” – “Hắn” ôm ngực, làm ra bộ dạng đau lòng.
“Ta? Bị…bệnh?”
“Ừ, nàng, bị bệnh, hơn nữa còn rất nghiêm trọng!”
Nói rồi, “Hắn” liền hướng nàng làm ra một động tác khá thô, chính là…tập ngực!
“Ngươi làm gì? Bỏ tay ra!”
“Đừng rộn, để “bác sĩ” khám bệnh.” - “Hắn” trả lời tỉnh bơ, sau đó vẫn chuyên tâm…sờ mó.
Sờ một lúc, “Hắn” lúc này mới thoả mãn rút tay ra, từ trong đó lôi ra một đoạn tơ màu hồng nhạt.
Giờ mới ý thức được hành động của “Hắn” nàng lập tức muốn giơ tay ngăn cản, nhưng lại quên rằng cơ thể mình đã không còn thuộc về mình khống chế, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn từ từ kéo sợi tơ ra.
Giơ sợi tơ lên trước mặt nàng, “Hắn” thở phàu một hơi: “Phù, may mắn không làm nhục mệnh, phẫu thuật rất thành công!”
“Trả nó lại đây!” – Nàng gào lên trong bất lực.
“Chật chật! Nàng cũng gan cùng mình, tự ý cấy ghép “dị vật” vào cơ thể mà không hỏi qua ý kiến “chuyên gia”. May mà ta đến kịp.” – “Hắn” lắc đầu quở trách.
Nói rồi, “Hắn” lại bắt chước giọng điệu “đại phu” vì nàng “kê đơn bốc thuốc”.
“Một kẻ trời sinh [Vô Tâm] chưa một lần cảm nhận được tình ái, nàng ngoài mặt tỏ ra khích bác, nhưng thâm tâm lại vì không chiếm được mà khao khát mong cầu, đây là si bệnh.
Vì chưa từng nếm trải ái tình, nên khi thấy người khác hạnh phúc vì tình, nàng khó hiểu mê man, lòng sinh đố kị, đây là sân bệnh.
Nàng vì bản thân tư dục, nhưng lại lấy cớ vì đại cục thương sinh, tự tiện c·ướp đoạt người khác tơ tình, đây là tham bệnh.”
“Hồng Lăng Vân a Hồng Lăng Vân, bệnh của nàng…nặng lắm rồi!”
“Hắn” dùng vài câu đôi chữ, bóc lột trần trụi nàng từng mảnh nội tâm.
Mà Hồng Lăng Vân sau khi nghe “Hắn” nói xong, lúc này cũng đã thoát lực ngồi sụp xuống đất, mặt cúi gầm, cũng không hề ý thức rằng mình đã lấy lại quyền điểu khiển cơ thể từ lúc nào không hay.
“Hắn” ngồi xuống, đưa sợi tơ tình ra trước mặt nàng, chỉ thấy sợi tơ lập tức tự đứt ra thành hai đoạn, rồi từ hai sợ tơ nhỏ, chúng bắt đầu cuộn lại với nhau, cuối cùng hoá thành hai viên “đan dược” có hình thù kì lạ như con nhộng.
Một viên màu xanh, viên còn lại màu đỏ.
Chìa hai viên thuốc ra, “Hắn” cười nhàn nhạt nói: “Thuốc của nàng đây, chọn đi.”