Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Liếm Cẩu, Liếm Đến Kiếp Thứ 9, Nhận Ra Ta Là Thần.

Chương 13: "Tạ tạ!"




Chương 13: "Tạ tạ!"

Mạc Dao Dao quay đầu nhìn về phía sau, nàng giật mình nhận ra, kẻ đang ngồi chễm chệ trên đế toạ chính là Bách Lý Hồng Trần!

Một Bách Lý Hồng Trần nguyên vẹn không hề thương tích, tựa hồ sự việc vừa mới diễn ra chỉ là một cơn ảo mộng.

“Hắn” đang hướng nàng vãy tay: “Thê tử, lại gặp mặt rồi!”

“Nàng lần này lại thua, thua hoàn toàn triệt để! Nói về quy tắc trò chơi, nàng ấy so với nàng hiểu rõ hơn nhiều lắm!” – “Hắn” cười nói.

“Trò chơi gì?” – Nàng khó hiểu hỏi.

“Hắn” cũng không trả lời, mà chỉ chỉ tay ra sau lưng nàng, nhướng mày ngụ ý muốn nói “nàng hãy quay đầu nhìn lại đi!”.

Thật nhanh quay đầu nhìn về phía sau, Mạc Dao Dao giật mình khi nhận ra, t·hi t·hể của hắn vẫn còn y nguyên nơi đó! Máu từ v·ết t·hương chảy ra giờ đã nhuộm đỏ một vùng!

Nàng lại đưa mắt liếc nhìn Hồng Lăng Vân, nàng ta vẫn quỳ ôm t·hi t·hể lạnh băng của hắn trong lòng, lặng im bất động, tay vẫn giữ nguyên tư thế giơ ra, nụ cười điên loạn tựa quỷ ma vẫn còn cương lại trên đôi gò má.

Trong điện, dần bị một bầu không khí kì lạ bao trùm.

“Chuyện này là sao?” – Mạc Dao Dao cau mày lẩm bẩm.

Chợt, nàng cảm thấy tay mình nằng nặng, cúi đầu nhìn xuống, nàng hoảng hốt nhận ra mình không biết từ khi nào đang quỳ trên mặt đất! Mà t·hi t·hể nhuốm máu của Bách Lý Hồng Trần lại đang nằm trên tay!

Giật mình ngẩng đầu, nàng kinh hoảng khi thấy đước trước mặt là một “Mạc Dao Dao” khác, thần sắc lạnh nhạt toả định chính mình!

Nàng nhận ra, ý thức của nàng giờ đang trong thân xác của Hồng Lăng Vân!

Nàng vội vã muốn đứng lên, nhưng lại giống như bị định thân, một phân cũng không thể động, chỉ có thể giương mắt nhìn một cái khác “chính mình” đang từ từ bước đến.

“Sư tôn, tại sao ngươi lại g·iết hắn?”

Nàng nghe được “Mạc Dao Dao” hỏi mình một câu như vậy.

“Không phải! Ta không có!”

Nàng theo bản năng muốn mở miệng phản bác, nhưng lời ra khỏi miệng lại là một câu khác hoàn toàn:

“Tơ tình ở đây, Dao nhi, đến lấy lại thứ thuộc về mình đi!” – Khi nói, giọng điệu của nàng vẫn ngập tràn khí tức bệnh trạng.

“Sư tôn, mặc dù không biết vì lí do gì ngươi lại làm như vậy, nhưng Bách Lý Hồng Trần dù sao cũng là một vị trưởng lão, ngươi vô duyên vô cớ s·át h·ại đồng môn, đây quả thật chính là t·rọng t·ội.” – “Mạc Dao Dao” nhìn nàng lạnh lẽo nói.



Nói rồi, nàng ta tiến đến nhặt lấy sợi tơ tình nàng cầm trên tay.

“Thứ này ta xin nhận lại, còn về tội của ngươi, ngày sau ta sẽ triệu họp tông môn đăng đàng thẩm lý, giờ thì thỉnh sư tôn theo ta đến Tư Quá Nhai diện bích sám hối.”

Tại thời khắc tơ tình rời tay, trái tim nàng không hiểu vì sao chợt dâng lên một cảm giác nhói đau đến tê dại.

Nàng muốn thét lên hai tiếng “không cần!” nhưng lại không cách nào thốt được nên câu.

Nàng giờ chỉ có thể bất lực lê từng bước chân đi theo “Mạc Dao Dao” về núi thụ hình.

Trong sơn động u ám vô minh, nàng đã thức tỉnh những kí ức không thuộc về mình, cùng với những cảm xúc từ lâu đã vô tình thất lạc.

Nàng nhớ lại từng khoảnh khắc được ở bên hắn suốt mười mấy năm qua, cả hai từng ấm áp ra sao, hạnh phúc dường nào.

Kí ức cũ lẫn mới như một cơn thuỷ triều ập tới, nhấn chìm nàng bằng nỗi nhớ miên man.

Đến mức, nàng đã không còn cách nào xác định, Mạc Dao Dao là mình, hay mình chính là Hồng Lăng Vân.

Từng vô số lần, nàng đã lập tức muốn chạy thật nhanh về nhà tìm hắn.

Nhưng khi vừa ra đến cửa sơn động, đập vào mắt nàng chính là một hàng bia trắng lạnh băng!

Trong đó, có một tấm bia mới được dựng lên, trên đó khắc tên:

Bách Lý Hồng Trần.

Hình phạt dành cho những kẻ phạm tội s·át h·ại đồng môn.

Diện bích sám hối trước mộ phần người đ·ã c·hết.

Nhìn thấy mộ bia của hắn, nàng khi này mới nhận ra.

Hắn đ·ã c·hết rồi!

Một kiếm ngày hôm đó, là chính tay nàng tự đâm xuyên hắn trái tim!

“Không! Không phải ta g·iết chàng! Là Hồng Lăng Vân làm điều này! Ta là…”

Trong cơn mê mang, nàng bàng hoàng lẩm bẩm:



“Ta là…ai?”

Giờ đây trong đầu nàng, hai luồng kí ức đang dần dần hoà quyện lại với nhau.

Nàng là Mạc Dao Dao, là thê tử của Bách Lý Hồng Trần.

Nàng cũng là Hồng Lăng Vân, là người yêu Bách Lý Hồng Trần sâu đậm.

Giờ thì nàng mới nhận ra, lý do mà sư tôn ngày hôm đó lại quyết định tự tay g·iết c·hết người mình thâm ái.

Bởi vì nàng ta muốn, nàng cũng phải chịu nỗi đau thấu tâm can này giày vò mãi mãi!

Khoảng thời gian sau đó, chỉ là chuỗi tháng ngày lặp đi lặp lại.

Nàng điên loạn, tìm mọi cách để t·ự s·át.

Bởi vì từ trong kí ức, nàng nhận ra mình vốn đã từng trọng sinh!

Nàng nghĩ, chỉ cần mình c·hết đi, thì sẽ có thể trở lại quá khứ, gặp lại hắn một lần nữa!

Nàng muốn dùng linh kiếm đâm vào tim để tự kết liễu, xem như một cách chuộc lại cho nỗi thống khổ hắn trải qua.

Nhưng làm một tội tiên bị phong ấn tu vi, trong người nàng giờ đã không còn một tia linh khí, đừng nói đến việc tế xuất linh kiếm, ngay cả tự bạo nàng cũng đã không làm được.

Không thể vận dụng pháp lực, nàng thử đến cách thức phổ thông nhất, cách mà các phàm nhân hay dùng khi muốn quyên sinh, chính là đập đầu vào vách đá.

Nhưng rồi, nàng lại lần nữa tuyệt vọng nhận ra, thân là một tu giả mang trong mình cảnh giới Thiên Tôn, thế gian vốn đã không còn một vách đá nào có thể khiến nhục thân nàng thương tổn.

Nàng giờ đây mới ý thức được, cơn ác mộng mà sư tôn nhắc đến là khủng kh·iếp đến mức nào.

Ba trăm năm sau, ngày kết thúc thời hạn thụ hình.

“Mạc Dao Dao” đến để đưa nàng trở về.

Khi gặp lại “sư tôn” “Mạc Dao Dao” cũng không khỏi thất hồn trước bóng hình đối diện.

Một mĩ nữ xinh đẹp tựa thiên tiên năm nào, giờ chỉ còn lại một xác thân tàn tạ nhìn không ra nhân dạng.

Trong giây phút phong ấn được giải khai, “Mạc Dao Dao” chỉ nghe được nàng hướng về mình thều thàu một câu “tạ tạ!”.



Rồi sau đó, cả bầu trời Tư Quá Nhai lập tức bị một ánh sáng chói loá bao trùm.

…….

Trong không gian tinh thần.

Bách Lý Hồng Trần lúc này đang túm lấy cổ áo “Hắn” hét lớn: “Tên khốn! Ngươi ở kiếp trước đã làm những gì? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?”

Bị túm cổ mắng xối xả vào mặt, “Hắn” cũng không tức giận, mà chỉ hài hước nhún vai: “Nhiều kiếp trước lắm, ngươi đang nói kiếp nào?”

“Ngươi nói cái gì?”

“Làm ơn đi huynh đệ! Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi vẫn không nhận ra là mình đã trọng sinh rất rất rất nhiều lần rồi ư?” – “Hắn” trắng mắt liếc hắn.

Gạt tay hắn ra, “Hắn” đi đến đứng giữa hành lang, chỉ tay vào từng mảng kí ức đang trôi nổi, như một người bán hàng giới thiệu thương phẩm.

“Đây là những kí ức của ngươi từ lúc mới sinh ra cho đến lúc gặp được Mạc Dao Dao, t·ử v·ong 7 lần, đa phần là c·hết do xui rủi bệnh tai, tỉ như té ao, lọt mương, rắn cắn, phong hàn, vân vân...”

“Còn bên này là nhóm kí ức từ lúc gặp Mạc Dao Dao đến khi ngươi tiến vào đây lần đầu tiên, tổng cộng 135 lần, trong đó đặc biệt bùng nổ 126 lần là c·hết vào kiếp nạn thành Hoà An, 9 lần còn lại là những lần t·ử v·ong do nạn tai ngoài ý muốn, cũng không có gì đáng nhắc đến.”

Bách Lý Hồng Trần nhìn theo chỉ tay của “Hắn” xem được những hình ảnh trong quá khứ, trong đó tất cả đều là những kí ức hắn hoàn toàn không hề ấn tượng.

“Những thứ này…tại sao ta lại không nhớ một chút gì?” – Hắn hoang man hỏi.

“Đó là vì những lần t·ử v·ong đó ngươi c·hết quá dứt khoát, lại sống lại quá nhanh, căn bản không sinh ra nổi cảm xúc tiêu cực đủ mạnh để kéo ngươi vào đây.

Còn nhớ cái lần năm mười tuổi không? Ngươi nằm mơ thấy mình bị cọp vồ, sau khi tỉnh dậy còn chạy đi kể lại với người trong thôn, nói trong rừng có sài lang thú dữ, dặn mọi người nhớ phải cẩn thận, khi đó chẳng ai thèm tin, còn cười ngươi nằm mơ gặp ác mộng rồi ăn nói lung tung, đồng ngôn vô kị, kết quả là vài ngày sau, một vị đại thúc trong thôn vào rừng đốn củi bị hổ ăn thịt, nhớ chứ?”

“Ý ngươi là lần đó cũng không phải là nằm mơ?” – Bách Lý Hồng Trần ngơ ngác hỏi.

Nhìn vẻ mặt đần thối của hắn, “Hắn” đã chán đến không nói nên lời.

“Dạ! Thưa vâng! Ngài thực sự đ·ã c·hết vào lần đó! Và những lần ngài “thần kì” xuất hiện giác quan thứ sáu, chuyển nguy thành an, tai qua nạn khỏi, tất cả đều là trọng sinh đấy ạ!” – “Hắn” nói bằng một giọng đầy châm biếm.

Sau đó, “Hắn” lại nói tiếp:

“Ngươi vốn cho rằng mình đến đây lần này mới là lần thứ 3, trên thực tế, đây đã là lần thứ 8!”

Bách Lý Hồng Trần kinh hoảng: “Cái gì?”

“Hắn” chán nản thở dài, vẫy tay, chợt một mảng kí ức từ đâu trôi lại, vừa vặn dừng ngay vị trí hai người đang đứng.

Chỉ tay vào nó, “Hắn” phất tay: “Tự mình xem đi.”