Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Liếm Cẩu, Liếm Đến Kiếp Thứ 9, Nhận Ra Ta Là Thần.

Chương 12: Tơ tình




Chương 12: Tơ tình

Khi Mạc Dao Dao vừa nói ra câu đó, toàn bộ người trong điện đều bắt đầu xôn xao.

Không ai rõ cớ sự đầu đuôi thế nào, cũng không biết thứ gì có thể quan trọng đến mức để một vị Thiên Đế lựa chọn ngày đăng cơ trọng đại đích thân đòi lại.

Mà làm người đứng mũi chịu sào, Hồng Lăng Vân lúc này mặt đã cắt không còn giọt máu, nàng siết chặt nấm đấm, mắt nhìn chằm chằm về phía Mạc Dao Dao.

Nàng hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó chắp tay cung kính nói: “Mạc Thiên Đế, chuyện giữa ta và ngài có gì để sau hẵng nói, hôm nay là đại lễ đăng cơ, xin đừng vì việc nhỏ mà chậm trễ ngày giờ.”

“Việc này cũng không nhỏ.” – Mạc Dao Dao lạnh nhạt đáp.

“Chính vì hôm nay là ngày đăng cơ, cho nên Bản Đế muốn tìm lại…trọn vẹn chính mình.”

“Mười lăm năm trước, sư tôn vì ta “chém đoạn” tơ tình, giúp ta nhập định đại đạo Vong Tình, nhờ vậy mới có được một Mạc Dao Dao như ngày hôm nay, công ơn tái tạo này, lòng ta vẫn luôn nhớ mãi.” – Khi nói, nàng còn đặc biệt nhấn mạnh hai từ “chém đoạn”.

Câu nói của nàng vừa thốt ra tựa như một hòn đá ném xuống mặt hồ, khắp điện bây giờ bắt đầu nhao nhao dậy sóng.

“Cái gì? chém đứt tơ tình? Việc này vốn không thể nào a?”

“Đúng vậy! Tơ tình vốn thuộc [Nguyên Thần] từ xưa vẫn luôn là lĩnh vực cấm kỵ, vốn không cách nào nhúng chàm! Vả lại, một người nếu thật sự bị mất đi tơ tình, vậy thì người đó cách c·ái c·hết cũng không xa, nhưng mà Mạc Thiên Đế chẳng phải là vẫn…”

“Theo ta được biết, tơ tình tuy không thể đoạn, nhưng lại có thể di!”

“Dời đi tơ tình? Rồi ai dám nhận? Một người không thể nào vô duyên vô cớ mọc ra hai sợ tơ tình được, nếu phạm phải việc này, nhẹ thì thần chí tán loạn, nặng thì [Nguyên Thần] vỡ tan, đây chính là t·ự s·át!”

“Nhưng nếu như người nhận đó trời sinh [Lục Tình Khuyết Ái] thì sao?”

“Ý ngươi nói là…[Vô Tâm]?”

Lúc này, đứng trong đám người, Bách Lý Hồng Trần nãy giờ đã nghe được hết thảy.

Hắn khi này chỉ thấy tai mình ong ong, đầu óc trống rỗng, thất hồn lạc phách nhìn hai bóng hình nữ tử đang đứng giữa điện.

Mà Hồng Lăng Vân dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn.

Nàng quay đầu lại nhìn hắn, cố gắng nở ra một nụ cười gượng gạo, nhưng lại càng trông như sắp khóc, nàng nói:

“Chàng hôm nay đã mệt mỏi rồi, nên về nhà nghỉ ngơi sớm đi thôi, việc này chờ sau khi ta trở về, sẽ cùng chàng giải bày tường tận, được không?”

Hồng Lăng Vân vừa dứt lời, thì giọng nói thanh lãnh của Mạc Dao Dao cũng cùng lúc cất lên:



“Trần, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn khoẻ chứ?”

Vừa nói, nàng vừa bước đến chổ hắn.

Các khách nhân đứng cạnh hắn khi thấy Mạc Dao Dao tiến lại thì cũng rất thức thời mà chạy hết ra sân, chừa cho Bách Lý Hồng Trần và Nữ Đế một không gian “riêng tư” để tâm sự.

Vốn là một buổi đại yến long trọng, nhưng giờ trong điện chỉ còn lại ba người.

Trưởng lão Bách Lý Hồng Trần, tiền nhiệm chưởng giáo Hồng Lăng Vân cùng tân tấn Thiên Đế Mạc Dao Dao.

Nhìn dung nhan quen thuộc nhưng lại mười phần xa lạ đứng trước mặt, hắn vô thức hỏi một câu:

“Dao Dao…thật là nàng sao?”

“Là ta.” – Nàng gật đầu đáp lại, trên gương mặt không hiển lộ một tia cảm xúc mảy may.

“Chuyện giữa ngươi và sư tôn mấy năm qua ta đã biết. Ta cũng không hề có ý tứ trách ngươi, bởi vì vốn dĩ năm đó ta đã dự định cùng ngươi hoà ly, nhưng vì có sư tôn ngăn cản, nên ta cũng đã gác lại chuyện này.”

“Tại sao?” – Hắn thất thần hỏi.

Nàng nghe xong chỉ lắc đầu, nhíu mày nói:

“Trần, ta biết ngươi vẫn còn chấp mê tình ái, nhưng ngươi cũng nên nhận ra, tình cảm chỉ là thứ hư ảo yên hoa, dù xinh đẹp cách mấy rồi cũng tan thành mây khói.

Ta và ngươi bên nhau vài chục năm, tưởng chừng tình cảm ấy sẽ không bao giờ thay đổi, nhưng khi sư tôn vì không muốn thấy ngươi thương tâm mà phí hoài bản thân, quyết định thay thế ta, ngươi cũng liền không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.”

Lời vừa đến đây, Hồng Lăng Vân một bên đột nhiên quát lớn:

“Ngươi nói bậy! Ngươi im ngay! Ngươi hoàn toàn không biết gì cả! Phu quân, chàng đừng nghe nàng ta nói, chuyện không phải như vậy!”

Mạc Dao Dao cũng không hề đếm xỉa đến nàng, tiếp tục hướng về phía Bách Lý Hồng Trần nói tiếp:

“Ngươi thấy đó, cái gọi là tình ái, hoá ra cũng chỉ đến thế mà thôi, chỉ có Thiên Đạo mênh mông là trường tồn vĩnh cửu, cho nên, ngươi cũng đừng nên tiếp tục u mê.”

Nói rồi, nàng liền quay sang nhìn về phía Hồng Lăng Vân.

“Năm đó, ta bị sư tôn cưỡng ép c·ướp đoạt tơ tình, tuy rằng ban đầu không phải ta bổn ý, nhưng thường thường phúc hoạ tương y, nhờ đó ta mới lĩnh ngộ được Thiên quy, cũng bước vào thời kì tu vi tăng vọt, mà tất cả những điều này, đều là nhờ sư tôn.”



Nói đoạn, nàng hướng Hồng Lăng Vân chắp tay thi lễ.

“Tái tạo chi chi ân, Mạc Dao Dao khắc ghi tâm khảm.”

Khi nói những câu này, giọng điệu của nàng vẫn nhẹ nhàng tựa như mây, không hề mang một ý tứ mỉa mai, châm chọc.

Nói xong, nàng bước đến chổ Hồng Lăng Vân, giơ tay ra.

“Giờ thì kính mong sư tôn, trả lại ta tơ tình.”

Nhìn thân ảnh Mạc Dao Dao từ từ tiến sát, Hồng Lăng Vân hai mắt đẫm lệ, bi phẫn khóc gào.

"Ta đã giúp người đắc thành Đế vị, cũng tặng ngươi chức vị chưởng giáo, đưa ngươi lên làm thành minh chủ Tiên Môn, những thứ ta có, ta đã đều đưa hết cho ngươi! Ta chỉ muốn một sợ tơ tình thôi! Tại sao ngươi còn muốn c·ướp đoạt nó khỏi tay ta!"

Dường như để nói ra câu nói đó, nàng đã dùng hết khí lực toàn thân, lời vừa dứt, nàng cũng gục xuống đất, rồi sau đó bằng một tư thái hèn mọn nhất, nàng túm lấy ống quần Mạc Dao Dao, giọng nức nở nghẹn ngào.

“Van cầu ngươi Dao nhi! Xin đừng c·ướp tơ tình của ta, ta không thể thiếu nó! Ta không thể sống một cuộc sống…mà không có chàng!”

Nghe nàng khẩn cầu, Mạc Dao Dao chỉ lắc đầu đáp lại.

“Sư tôn, ngươi nên biết rõ, sợi tơ tình đó vốn không thuộc về ngươi.

Tơ tình vốn là một phần không thể thiếu của [Nguyên Thần] mất đi nó, [Nguyên Thần] sẽ không còn trọn vẹn, là một Thiên Đế, dù chỉ là một chút thiếu hụt đối với ta hiện tại cũng là thiên đại hoạ ngầm, cho nên nó không thể không bổ khuyết.

Việc tơ tình gửi ở chổ ngươi, không những hại ta, mà còn hại chính ngươi.

Ngươi nhìn lại bộ dạng của mình bây giờ, có còn giống với vị Thiên Tôn đã từng chí cao vô thượng? Bao năm qua, ngươi một chút tu vi cũng không hề tăng tiến, ngược lại còn suy bại thụt lùi.

Mà tất cả những điều này, đều là do độc tình hoạ hại! Sư tôn, đã đến lúc nên buông tay!”

Biết rằng hôm nay mình khó giữ được tơ tình, Hồng Lăng Vân cũng không tiếp tục hèn mọn cầu xin, nàng đứng dậy, từ từ tiến lại chổ của Bách Lý Hồng Trần, người nãy giờ đã lâm vào trạng thái thất thần.

Nhìn thấy nàng bước đến, hắn lúc này mới đột nhiên lên tiếng: “Giờ ta nên gọi nàng là gì đây? Là Tiểu Vân hay là sư tôn?”

Nghe được câu hỏi này, Hồng Lăng Vân đau đớn mím môi, trên mi từ từ chảy xuống hai hàng nước mắt.

Nàng tính toán tiến lại gần hơn, muốn hôn lên trán hắn, làm ra động tác thân mật mà hai vợ chồng vẫn thường hay làm.

Nhưng khi vừa thấy nàng đến gần, hắn chợt giật mình như muốn lùi về phía sau, nhưng rồi cũng liền khựng lại, để mặc nàng hôn lên trên trán.

Nhìn thấy hắn lâm vào hoảng loạn dằn xé giữa lý trí và bản năng, nàng không nén nổi đau lòng, nhìn thật sâu vào đôi mắt giờ đã như vô hồn của hắn, nàng dùng một giọng ôn nhu nhưng cũng đầy cương quyết trả lời cho câu hỏi vừa nãy:



“Gọi thê tử!”

Nói xong, nàng khi này mới quay đầu nhìn về phía Mạc Dao Dao, hai dòng nước mắt đang tuông trào giờ đã hoá thành lệ máu.

“Muốn tơ tình? Được! Ta cho trả ngươi!” – Nàng nở một nụ cười tàn nhẫn.

Quay lại kề sát vào tai hắn, nàng thủ thỉ:

“Chàng cứ “về” trước đi, ta nán lại xử lý một chút chuyện rồi sẽ "về" ngay.”

Dứt lời, một cảnh tượng vượt ngoài trí tưởng tượng của mọi người đã xãy ra.

Chỉ thấy Hồng Lăng Vân tế xuất ra linh kiếm, không một chút do dự, đâm một kiếm xuyên tim…

Bách Lý Hồng Trần!

Bất ngờ nhận một kiếm chí mạng! Hắn lập tức ngã gục xuống đất, miệng không ngừng phun ra máu tươi, nhưng dù vậy, hắn vẫn cố gắng ngẩng đầu lên nhìn nàng, môi mấp máy như muốn nói ra một điều gì đó.

Không ai nghe rõ, chỉ một mình Hồng Lăng Vân là nhận ra, hắn đang nói với nàng:

“Tội tình gì chứ?”

Nói rồi, hắn cũng không còn thở nữa.

Quỳ xuống ôm thân xác hắn vào lòng, nàng dịu dàng cọ đầu vào ngực hắn, mặc cho máu từ v·ết t·hương đang dần nhuộm đỏ toàn thân.

Nàng chầm chậm ngẩng gương mặt phủ đầy máu, nhìn về phía Mạc Dao Dao rồi gào lên như điên dại.

“Ta sẽ mãi mãi được ở cạnh chàng, còn ngươi, ngươi sẽ mãi sống trong ác mộng, và nó chỉ vừa mới bắt đầu!”

Nói rồi, nàng đâm tay xuyên qua ngực mình, từ từ kéo ra một rợi tơ màu đỏ sậm.

Giơ bàn tay ra trước mặt Mạc Dao Dao, Hồng Lăng Vân dùng một giọng điệu bệnh trạng mời gọi.

“Tơ tình mà ngươi vẫn hằng mong muốn đây! Đến lấy đi!”

Trong lúc Mạc Dao Dao còn chưa hoàn hồn trước những sự kiện đang diễn ra.

Thì lúc này từ trên đế toạ, lại phát ra một giọng nói:

“Ồ, còn biết dùng cách này để ép ta ra mặt? Hồng Lăng Vân, nàng càng lúc càng...xuất sắc!”