Chương 11: Trả lại
Ban đầu khi vừa nghe được lời giải thích này, Bách Lý Hồng Trần căn bản là không tin!
Mặc dù lời giải thích này có thể hoàn mĩ lý giải cho thái độ lạnh nhạt của Mạc Dao Dao trong kiếp trước cũng như những biểu hiện kì lạ của Hồng Lăng Vân trong kiếp này.
Song không hiểu vì sao, trong lòng của hắn khi đó vẫn tồn tại một cảm xúc kháng cự vô cùng mãnh liệt.
Nhưng rồi, khi một lần nữa nhìn vào đôi mắt nàng, hắn dần dần cảm nhận được một điều gì đó thân thuộc, một thứ cảm giác chỉ tồn tại trên người Tiểu Dao.
Mà dường như nàng cũng biết trong lòng hắn còn mang nhiều khúc mắc, nên cũng không cưỡng cầu hắn có thể chấp nhận sự thật này ngay, mà chỉ ngồi cùng hắn ôn lại những kỷ niệm năm xưa.
Hôm đó, hắn đã ở lại Thanh Nguyệt Phong đến khuya.
Theo từng trang kí ức dần lật lại, thứ cảm giác quen thuộc ấy lại càng thêm đậm nồng, còn mầm mống chống cự trong lòng cũng dần trở nên phai nhạt thanh không.
Đến mức trong một vài khoảnh khắc, thân ảnh trong kí ức và bóng hình trước mặt đã hoàn toàn hoà quyện lại với nhau, không còn cách nào phân rõ.
Hắn bây giờ đã có thể trăm phần trăm tin tưởng, Hồng Lăng Vân, giờ đã là Mạc Dao Dao!
Mà nàng từ sau ngày hôm đó, cũng chuyển về sống cùng hắn trong căn nhà nhỏ.
Ba tháng sau, “Mạc Dao Dao” xuất quan, không có gì bất ngờ xãy ra, nàng thành công độ kiếp, trở thành một vị Thiên Tôn.
Tiểu Vân sau đó cũng thuận lý thành chương truyền lại chức vị chưởng giáo cho nàng, xem như vật quy nguyên chủ, còn mình thì lui về phía sau làm một vị thái thượng trưởng lão.
Thực tế đây cũng chỉ là trên thủ tục, “Mạc Dao Dao” sau khi đăng Tôn liền tiếp tục bế quan tiềm tu, truy cầu cảnh giới mới, mọi sự vụ trong môn vẫn phải do Tiểu Vân đứng ra gánh vác, so với lúc trước kỳ thật chẳng khác biệt gì.
Tiểu Vân từng giải thích với hắn, nàng và sư tôn cùng tu luyện một môn công pháp gọi là [Vong Tình Thiên Đạo Quyết] là bí tịch tu tiên chí thượng chỉ truyền cho các đời chưởng giáo Huyền Tiêu Cung.
Hồng Lăng Vân vốn trời sinh [Vô Tâm] là một viên đạo tâm hoàn hảo để truy cầu Thái Thượng Vong Tình Đạo, nhưng đáng tiếc, nàng chỉ có thể chất Huyền Âm, tuy đã là một “tiên mầm” vạn trung vô nhất, nhưng để chứng đạo thành Đế vẫn còn kém một bước chân, thế nên đời này nàng đã chú định chỉ có thể bồi hồi ở Thánh Nhân cảnh giới.
Còn Mạc Dao Dao thì ngược lại, nàng trời sinh chính là [Thuần Nguyên Đạo Thể] mang trong mình tuyệt thế chi tư, nhưng đạo tâm nàng lại bị bụi hồng che kín, đã khó có thể đắc đạo Vong Tình.
Nghe được việc này, hắn cũng chỉ biết lắc đầu than thở tạo hoá trêu ngươi.
Một người cầu nhưng chẳng được, còn kẻ được thì lại không cần, vậy chi bằng hoán đổi thân phận, coi như là thành toàn lẫn nhau.
Những năm sau đó, hắn và thê tử cũng đã có được cuộc sống yên bình như hằng mong ước.
Mặc dù ban đầu đối với chuyện phu quân thánh nữ đột nhiên trở thành đạo lữ của tiền nhậm chưởng giáo mà có không ít lời ra tiếng vào.
Nhưng bằng vào uy quyền của “trưởng lão” Tiểu Vân vô cùng bá đạo mà dẹp sạch mọi lời ong tiếng ve.
Ngoài ra, nàng cũng rất “không hề thiên vị” mà đem tài nguyên tông môn đầu nhập vào người hắn, giúp hắn chỉ trong vòng mười năm, từ một tên đệ tử Nạp Linh cảnh nhỏ bé, lắc mình trở thành một vị trưởng lão Nguyên Anh!
Đây cũng là chuyện khiến hắn cảm thấy vô cùng bất khả tư nghị!
Rõ ràng ở kiếp trước, tốc độ tu luyện của hắn chỉ có thể xem như trung hạ, là tư chất của tu sĩ phổ thông, là loại dù có cố gắng cả đời cũng khó đặt chân vào Kim Đan cảnh giới.
Nhưng ở một kiếp này, hắn vậy mà đạp bộ Nguyên Anh!
Đối với việc này, không riêng gì hắn giật mình, ngay cả Tiểu Vân cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Theo như lời nàng nói, dù là nàng có “hơi đầu nhập” vào cho hắn, nhưng đây chẳng qua chỉ là mức độ đãi ngộ phổ biến của tầng lớp đệ tử hạch tâm.
Nhưng từ những gì hắn biểu hiện ra, đây đã là tư chất của thiên chi kiêu tử! Nếu đặt ở những môn phái nhỏ, loại thiên phú này đã đủ để xem như đệ tử chân truyền.
Nàng cảm thấy vô cùng khó hiểu, nếu như hắn đã có loại ngộ tính này, vậy thì năm đó, đừng nói các vị Phong Chủ sẽ tranh phá đầu mời chào hắn gia nhập, cho dù là sư tôn chắc chắn cũng sẽ động lòng, càng đừng nói chi đến việc khảo hạch không thông, cự từ ngoài cổng.
“Nàng không phải sư tôn, làm sao biết sư tôn sẽ động lòng?” – Nghe nàng nói như vậy, hắn đã cười hỏi nàng một câu.
“Ta ở bên cạnh sư tôn nhiều năm, tính nết nàng ra sao chả lẽ ta còn không rõ, ta nói nàng nhất định động lòng là động lòng, chàng cứ phóng mười cái tâm đi!” – Khi đó nàng còn vỗ ngực khẳng định, lời lẽ chắc như nịch tựa như đinh.
Hiếu kỳ nảy sinh, nàng vậy mà còn lôi hắn đến Trắc Tiên Đài, dùng trắc kính để kiểm tra ngộ tính của hắn thêm lần nữa.
Nhưng dù thử đi thử lại bao nhiêu lần, kết quả cho ra vẫn là [Mệnh Căn Phàm Tiện] điều này không khỏi khiến nàng bực bội phát điên.
Mà hắn thì đối với việc này hoàn toàn không thèm để bụng, theo hắn thấy, thiên phú có như thế nào cũng không quan trọng, miễn là hắn có thể được ở cạnh nàng dài lâu, đối với hắn vậy là đã đủ.
Mười năm qua, Huyền Tiêu Cung cũng không phát sinh sự kiện gì đặc biệt, nếu có thì cũng là việc “Mạc Dao Dao” liên tục tấn thăng ba đại cảnh giới.
Có đôi khi hắn cảm thấy, có lẽ đây mới là tiềm lực thực sự của nàng.
Hắn lúc này mới nhận thức trực quan, ở những kiếp trước, mình kéo nàng chân sau là cở nào nghiêm trọng.
Nhiều đêm khi ôm thê tử trong lòng, hắn đã không ít lần sinh ra cảm xúc áy náy, cho nên đã từng hỏi nàng:
“Tiểu Vân, nàng quyết định từ bỏ thiên phú của mình như vậy, có bao giờ cảm thấy hối hận hay không?”
“Đương nhiên là có a! Nếu không phải tại chàng, ta đã sớm đắc đạo thành tiên lâu rồi!”
Nhưng còn chưa kịp để hắn thất lạc, thì nàng đã nhẹ nhàng trao tặng hắn một nụ hôn, nhìn hắn bằng ánh mắt thâm tình nhất, nàng ôn nhu nói:
“Từ bỏ tiên duyên đương nhiên là hối hận, nhưng vì tiên đạo mà phải từ bỏ chàng, ta sẽ càng hối hận cả đời!”
Đêm đó, hắn và nàng như được trở về ngày vừa mới thành thân.
……
Trở lại thực tại.
Lúc này trong điện, ngoài sân, các lộ khách nhân đã tụ tề đông đủ, tất cả đều đang hướng mắt dõi theo từng bước chân của vị Nữ Đế truyền kỳ.
Từ đài Nghênh Tiên, Mạc Dao Dao chậm rãi bước từng bước vào trong điện.
Cước bộ của nàng không tính quá nhanh, dáng hành cũng nhẹ nhàng uyển chuyển, nhưng theo từng bước chân nàng đạp xuống, Thiên Địa lập tức sinh ra cộng minh, không gian xung quanh cũng theo đó mà rùng mình chấn động, tựa hồ như mỗi cước bộ là từng nhịp đập của Thiên Đạo chi tâm!
Vào đến trong điện, đứng trước Thiên ỷ, nàng lập tức phóng xuất ra một tia khí tức Đế uy, xem như cách để chương hiển tu vi, đồng thời cũng báo hiệu cho giờ lành đã điểm.
Một tia uy áp dù rằng rất mỏng, nhưng cũng đủ để toàn bộ những người có mặt chấn động nguyên thần.
“Thật là bá đạo tuyệt luân!” – Bách Lý Hồng Trần không khỏi trong lòng than thở.
Không khí trong điện bây giờ đã lặng ngắt như tờ, dường như tất cả đều cùng đợi chờ cho một điều gì đó.
Chợt, một vị trưởng lão từ trong hàng bước ra giữa điện, chắp tay kính cẩn, ngẩng mặt hô to:
“Mạc Thánh Nhân tu hành bách tuế, không phụ lòng trời đắc thủ thiên cơ, hôm nay ngày lành tháng tốt, chúng đệ tử thuận theo thiên mệnh, cung nghênh Thánh giá chứng Đế đăng Tiên!”
Khi câu này vừa kết thúc, cũng là lúc Mạc Dao Dao an vị ngồi lên Thiên ỷ, nàng phất tay thu lại uy áp vừa phóng ra.
Như một hiệu lệnh, không cần ai bảo ai, tất cả mọi người lập tức đồng thanh hô vang.
“Cung nghênh Mạc Thiên Đế!”
Trong lúc mọi người còn đang đợi chờ cho lời phát biểu từ vị tân Đế vừa mới đăng cơ.
Thì lúc này đã thấy nàng đột nhiên bước xuống từ đế toạ, hướng về phía Hồng Lăng Vân chậm rãi đi tới.
Sau đó, chỉ nghe nàng đạm mạt cất lời:
“Thứ sư tôn giữ giùm ta bao năm qua, giờ cũng đã đến lúc nên trả lại.”