Chương 96: Đến không đúng lúc
Và rồi, chỉ ba phút sau có hàng chục cô nương chạy xuống xếp thành hai hàng hai bên ngay ngắn.
“Chào mừng ông chủ về quán!!!” Gần ba mươi người cùng hô lên, khách khứa bị đẩy lùi hết sang một bên.
Lâm Thắng thở dài, lúc này mới bước vào bên trong quán. Không biết ai nghĩ ra trò này nữa, cứ mỗi lần đến là như vậy đấy, hai năm rồi.
Phương Hồng Lan, Dung Sương: Không biết gì hết á~
Đi thẳng về dãy nhà ở của quán, bước lên luôn tầng ba, điều đầu tiên nhìn thấy khi bước hết bậc thang là ba bóng người xinh đẹp đang đứng chờ.
Sở Minh Ngọc, Phương Hồng Lan, Dung Sương mỉm cười chào đón ba người, đồ trên người họ cũng là đồ mang kiểu dáng hiện đại.
Ánh mắt Lâm Thắng và Sở Minh Ngọc nhìn nhau tràn đầy yêu thương.
Đang lúc hai người chuẩn bị tiến đến ôm lấy nhau thể hiện tình cảm thì...
“Chị Ngọc!!! Em nhớ chị lắm!!”
Một bóng người đã lao đến trước và nhào vào lòng Sở Minh Ngọc.
“Cô bé nghịch ngợm này!”
Lâm Thắng sững sờ tại chỗ, tay che lấy chán lẩm bẩm.
“Haha!” Bốn người phụ nữ cười hẳn ra.
Quang cảnh đang lãng mãn bị phá vỡ mất rồi..nhưng mà sự vui vẻ hạnh phúc vẫn không giảm bớt.
“Ngọc Linh ngoan, chị cũng nhớ em lắm!” Sở Minh Ngọc xoa đầu Lâm Ngọc Linh cười nói.
“Ưm ưm!!! Nhớ em thì mau cho em ăn sáng đi, sáng sớm mới dậy đã chạy đến đây với chị luôn rồi á!”
Thiếu nữ ngẩng lên nhìn Sở Minh Ngọc nói.
“Ok luôn, để chị Lan và chị Sương dẫn em đến phòng ăn nhé!”
“Vâng ~”
Mắt thiếu nữ sáng lên, buông Sở Minh Ngọc ra kéo ngay hai cô nàng phía sau đi về phía phòng ăn.
“Em cũng đến phòng ăn chuẩn bị đây!” Mạc Uyên lên tiếng bước đi theo, đi qua Sở Minh Ngọc còn nháy nháy mắt khiến cô nàng hơi xấu hổ.
Rồi, trong hàng lang chỉ còn lại hai người, mắt đối mắt nhau.
Lâm Thắng tiến đến ôm Sở Minh Ngọc vào trong ngực.
“Chị vẫn xinh đẹp như ngày nào!”
Từ khi hai người phát sinh quan hệ thì Sở Minh Ngọc thay đổi rất nhiều, trở nên trẻ trung hơn, năng động hơn, mang tầm hồn giống một thiếu nữ khi yêu.
“Hứ, khen mãi câu này không biết chán hả!” Nói vậy nhưng mà ánh mắt và nụ cười hạnh phúc trên mặt đã phản lại lời rồi.
Lâm Thắng không nói gì, cúi xuống hôn lên đôi môi mỏng manh đỏ tươi kia.
Sở Minh Ngọc vòng hay tay ra sau cổ hắn nồng nhiệt đáp lại...
Bịch! Bịch!
Một người đàn ông bỗng xuất hiện ở ngay cầu thang, mặt mũi hớn hở xông lên tầng ba nhưng khi ông ta thấy cảnh này thì sững sờ rồi quay người chạy nhanh xuống.
Cặp đôi đang thân mật làm như không phát hiện ra người đó, vẫn ân ái với nhau.
Hô ~
Mấy phút sau Sở Minh Ngọc và Lâm Thắng mới tách ra, hai người đều hít mạnh vài lần để lấy hơi, ánh mắt nhìn nhau vui vẻ đầy cảm tình.
“Tên kia nhanh thật đấy, em vừa đến mà đã chạy tới đây rồi!” Sở Minh Ngọc mỉm cười nhìn Lâm Thắng nói.
“Haiz, ai lại ngờ anh của chị là người muốn kiếm tiền như thế chứ!” Hắn than một câu.
Năm trước, sau cuộc nói chuyện Sở Bính biết hắn còn kiếm chức Khí Sư thì kéo hắn đến xưởng rèn ở Bắc thị trấn rèn thử vài thanh v·ũ k·hí.
Lúc đầu hắn cũng rất thoải mái rèn không chỉ vài mà mấy chục thanh, vì cần lên cấp Thợ rèn lên hắn không ngại làm chăm thêm tí.
Ai ngờ, những v·ũ k·hí hắn rèn ra đều rất tốt, tốt đến mức hoàn mỹ của loại nguyên liệu đã đèn.
Vũ khí rèn bằng sắt bình thường cứng hơn v·ũ k·hí những người khác rèn bằng nguyên liệu tương tự. Đến nguyên liệu cao cấp hơn là Thiết Sa cũng y như vậy.
Hàng sắt, để người bình thường dùng, hàng bằng Thiết Sa hay dùng cho người tu luyện cấp độ Tụ Khí.
Sở Bính thấy được tài năng của hắn thì sáng mắt lên, sau đó cung cấp rất nhiều Sắt và Thiết Sa nhờ hỗ trợ rèn một lô v·ũ k·hí cho binh vệ.
Lâm Thắng không nghĩ nhiều, rất thoải mái mà đồng ý...Nhưng dần dần từ rèn cho binh vệ thành rèn mấy lô cho cửa hàng, từ mấy lô cho cửa hàng thành mấy chục lô cho các thương nhân đặt hàng...
Một lần rèn này rèn tận hai năm, chức nghiệp Thợ rèn đã lên Lv3 luôn, cứ mỗi khi Lâm Thắng vào thị trấn thăm Sở Minh Ngọc thì Sở Bính lại chạy đến kéo hắn đi rèn nửa ngày.
Hơi bất đắc dĩ nhưng vì Sở Bính là anh vợ, thêm nữa hắn cũng cần lấy kinh nghiệm nên không từ chối yêu cầu này.
“Mối làm ăn tốt thế mà! Không ham mới lạ ấy!” Sở Minh Ngọc cười haha.
“Bỏ qua chuyện đó sang một bên đi, mình đi ăn sáng nào!”
“Ok!”
Hai người dắt tay nhau đi đến phòng ăn, bốn cô gái ngồi trong đó nói chuyện với nhau chờ đợi.
“Ông chủ bà chủ nói chuyện ‘riêng’ nhanh thế, không nói lâu một chút như những lần trước hả?!”
Phương Hồng Lan thấy Sở Minh Ngọc và Lâm Thắng đi vào thì mở miệng nói, trong này có ý riêng gì đó.
“Hôm nay nhanh thật đấy, mọi lần cũng phải mười phút cơ!” Dung Sương cũng mở miệng nói thêm.
“Có lẽ là do có người phá nên mất hứng nói chuyện ‘riêng’ tiếp rồi!” Mạc Uyên cười trêu chọc nhìn hai người.
Cô là Chân Linh rồi nên cảm giác được mộng hơn rất nhiều, biết vừa nãy Sở Bính xuất hiện không đúng lúc trên tầng ba này.
Mặt Lâm Ngọc Linh hơi hơi đỏ lên, cô bé đã không còn nhỏ, đang dần tiếp thu kiến thức gì gì ấy...
“Nói gì đó!!” Sở Minh Ngọc ngồi nhanh xuống bên cạnh Mạc Uyên, lấy tay chọc hai bên sườn cô nàng.
Đám người cười đùa vui vẻ, một bữa ăn sáng rất ấm áp.
Giữa chừng có thêm một người vào ăn chung, đó chính là Sở Bính. Ông nói mình vừa mới đến thôi....
“Những tài liệu liên quan đến việc luyện đan cậu nhờ tìm đây, sách thông tin về các loại thảo dược đã đầy đủ nhưng mà phương pháp luyện đan chỉ có đến cấp bốn thôi, cấp cao hơn rất khó tìm!”
Sở Bính lấy chồng tài liệu dày 50cm từ trong nhẫn trữ vật ra đưa cho Lâm Thắng.
Lúc này bữa sáng đã kết thúc và dọn dẹp xong, trong phòng chỉ còn hai người đàn ông, các cô gái đã đi chơi hết rồi.
“Không sao, có thế này thôi đã quá tốt rồi! Cảm ơn anh!” Lâm Thắng nói.
Khi lên Lv300 hắn được mở khóa một chức nghiệp mới đó là Dược sư, một nghề tăng cấp thủ công tiếp theo.
Lúc mở chức nghiệp này hắn đã rõ tại sao trước kia hệ thống đề nghị hắn thu thập linh thảo rồi,..cũng như đề nghị cất v·ũ k·hí hỏng để khi mở chức nghiệp Thợ rèn mà sửa chữa.
Vì mù tịt về mảng luyện đan lên hắn đã nhờ Sở Bính tìm kiếm mọi thứ liên quan từ hai tháng trước, binh vệ tìm đồ sẽ dễ hơn người bình thường rất nhiều.
Kết quả, như bây giờ đây. Sở Bính nói chỉ tìm được dưới cấp bốn, không sao cả, hắn còn chưa biết luyện ra cấp một, cấp bốn còn lâu.
“Nhưng mà, cậu đã là Khí Sư rồi còn muốn Luyện Đan nữa sao?? Có làm tốn thời gian tu luyện không đấy?” Sở Bính nói.
Thường thường, một người sẽ kiêm một nghề thôi, Luyện Đan Sư, Khí Sư, Trận Pháp Sư, Phù Chú Sư hoặc là Đầu Bếp.
Những nghề này đều có tận chín cấp độ, rất tốn thời gian và công sức để luyện cấp. Nhưng không phải ai cũng có tài năng trong một nghề nào đó.
Ở thị trấn có đúng hai người Luyện Đan Sư cấp hai, ba người cấp một, một Trận Pháp Sư cấp hai, còn đâu không có người nào mang trong mình các nghề còn lại.
Lâm Thắng đã kiêm Khí Sư rồi giờ còn muốn tìm hiểu Luyện Đan khiến ông ta rất kinh ngạc, cũng lo lắng hắn tốn thời gian vào đó đánh mất thời gian tu luyện,...
“Không tốn bao nhiêu đâu, em chỉ thử một chút thôi!”
Lâm Thắng đâu thể nói thật, khiêm tốn mới đúng đạo.
“Thế được rồi! Lần này anh đã bỏ bớt đơn đặt rèn, cũng đã tập hợp đủ tài liệu để rèn một thanh pháp khí, chú em định thử ngay không?!” Sở Bính hỏi.
Lâm Thắng rèn v·ũ k·hí bằng Thiết Sa đã rất đơn giản, hoàn toàn có thể bắt đầu thử rèn pháp khí cấp thấp.
“Có, bây giờ chúng ta đi luôn!” Lâm Thắng nói rồi đứng dậy, cả hai người cùng đi ra khỏi quán trà.
Nhắc đến pháp khí hắn nhớ đến v·ũ k·hí cấp D của mình. Từ cấp D trở lên bỗng khác hoàn toàn với hai loại trước.
Với cấp độ D ngoài cứng hơn E ra chúng còn được gắn thêm một viên ngọc nhỏ có thể chứa năng lượng để truyền vào v·ũ k·hí tăng khả năng gây sát thương.
....