Chương 95: Quay lại thị trấn
Tờ mờ sáng hôm sau.
Trong phòng ngủ duy nhất của căn nhà, nơi đây chỉ có một chiếc giường lớn dành cho ba người nằm.
Lúc đầu muốn dựng ra mấy phòng nhưng...cả hai người đều muốn ngủ chung với Lâm Thắng nên hắn chỉ làm mỗi một phòng.
Trên giường, Lâm Thắng nằm ở giữa, hai cô nàng nhân yêu nằm hai bên, tay đều khoác lên người hắn.
Chăn đã bị đạp xuống mất rồi, để lộ ra hai thân hình trắng trẻo bọc mỗi bộ bikini!
Bikini ở đâu ra ư? Chính Lâm Thắng làm ra đấy, khi có Skill Chế tác hắn bắt tay vào làm đồ vật gì đó thì mọi thứ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Trong hai năm qua hắn đã làm rất nhiều thứ cho ba cô gái của mình, hàng chục món đồ lót kì lạ dễ chịu hơn so với đồ của thế giới này, một vài loại trang sức tinh xảo long lanh, những đôi giày đeo vào thoải mái hơn,...
Cũng không thể thiếu vài chục bộ đồ đủ kiểu dáng mới lạ khiến các cô nàng rất thích!
Chỉ là phỏng theo kiểu dáng thôi, hắn không biết cách làm đến mức giống từng chi tiết. Kết hợp tri thức của hai thế giới để tạo ra những món đồ độc lạ.
Nhưng mà rất tiếc quần áo lại không có những trận pháp cản thần thức, đành phải dùng tiền mời người khắc lên.
“Ưm ~”
Lúc này Lâm Ngọc Linh đã thức giấc, cô nàng mở mở mắt ra thì thấy Mạc Uyên tỉnh sớm hơn rồi, bà chị đang nằm im ngắm nhìn Lâm Thắng ngủ.
“Suỵt!”
Mạc Uyên thấy Lâm Ngọc Linh dậy thì ra hiệu cho thiếu nữ im lặng.
Cô nàng nhẹ gật đầu nghe theo lời của chị, cũng nằm yên ngắm Lâm Thắng.
Rồi khoảng hai mươi phút sau Lâm Thắng cũng đã tỉnh dậy, mắt thấy hai cô gái nhìn chằm chằm mình thì không hiểu sao.
“Anh nói gì kì lạ trong lúc ngủ à mà nhìn anh như thế?!” Lâm Thắng đưa tay ôm lấy hai cô nàng hỏi.
“Không á, chỉ là thích ngắm anh thôi ~” Lâm Ngọc Linh rúc vào bên cổ hắn.
“Ưm, đúng như Ngọc Linh nói!” Mạc Uyên mỉm cười, ngón tay vẽ một vòng tròn lên ngực Lâm Thắng.
Lâm Thắng cười cười, ôm chặt lấy hai thân hình, hưởng thấy hương thơm bay ra.
“Chúng ta chuẩn bị đi thôi!”
Lâm Thắng nói sau khi nằm ôm nhau một khoảng thời gian dài, nhìn ra cửa sổ thấy trời tờ mờ vào khoảng 5 giờ sáng, thời gian phù hợp để lên đường.
Nơi này cách thị trấn hơn 20km, chạy đến nơi đúng sáng luôn.
“Vâng ~” x2
Hai cô nàng vâng lời xuống khỏi giường lấy đồ mặc lên người.
Cầm những chiếc váy mang kiểu dáng hiện đại từ trong tủ ra so sánh xem mang chiếc nào cho phù hợp, cái nào cũng đẹp, muốn mặc tất cả luôn!
Cuối cùng Mạc Uyên chọn một chiếc váy dài màu vàng nhạt, kết hợp với đôi giàu cùng màu luôn. Lâm Ngọc Linh thì lấy chiếc màu hồng kiểu dáng hơi bồng bềnh một xíu.
Những đồ mà Lâm Thắng may cho hai chị em đều có chỗ đưa chiếc đuôi ra bên ngoài.
“Đồ anh làm cho nhìn mãi vẫn thấy đẹp!” Mặc xong Lâm Ngọc Linh quay một vòng thích thú nói.
“Đúng nha, không ngờ anh có thể nghĩ ra những kiểu dáng kì lạ mà đẹp lung linh như thế này!” Mạc Uyên nhìn Lâm Thắng mỉm cười nói.
“Khục, bình thường thôi!” Lâm Thắng tránh tránh mặc đồ của mình vào, cũng là kiểu dáng của thế giới cũ.
Sau đó, Lâm Ngọc Linh lấy một đôi bông tai từ bên tủ khác đeo vào, Mạc Uyên cũng cầm lấy một chiếc vòng cổ mang lên.
Lâm Thắng nhìn thấy hai thứ đồ đó thì trong lòng có chút im lặng.
Bông tai, vòng cổ mà hai cô nàng đang đeo rơi từ trong rương vật phẩm đặc biệt ra đấy.
Đẳng cấp của chúng tận D+ ngoài khả năng tạo một tầng bảo hộ vô hình ở bên ngoài làm giảm 35% sát thương ra chúng nó còn có tính năng thanh lọc không khí, cản gió bụi, giảm bức xạ,..
Tâm tình lúc nhận được rất...thật muốn chửi hệ thống một trận, đúng là những món đồ rất đặc biệt!
Nhưng mà trên những đồ từ rương vật phẩm đặc biệt vẫn còn một tính năng mà hắn thấy có ích. Đó là có thể xác định được vị trí của chúng dù ở bao xa và sẽ thông báo khi tầng bảo hộ bị t·ấn c·ông.
Khi biết được tính năng này hắn không do dự mà đưa luôn cho ba người con gái bên mình, vừa có thể phòng ngự vừa có thể biết được vị trí khi gặp nguy hiểm mà đến giải cứu.
Cứ như hệ thống cố tình đưa cho hắn những thứ này để bảo vệ người bên cạnh mình vậy. Nếu không thì sao toàn đồ trang sức dành cho phụ nữ thế kia.
Hai trăm qua Lâm Thắng đã đánh bốn hầm ngục, rương vật phẩm đặc biệt của hầm ngục đầu tiên là một thanh kiếm D+ thứ hai là đôi bông tai, thứ ba là vòng tay, đã cho Sở Minh Ngọc, thứ tư chính là chiếc vòng cổ, thứ năm..trâm cài tóc vẫn cất trong túi.
Giờ đã chấp nhận chiếc rương này mang những vật phẩm đặc biệt để hắn có thể bảo vệ người bên cạnh rồi.
Lúc này ba người đã thay đồ xong, bước ra khỏi nhà và tiến về thị trấn.
“Anh iu!”
Lâm Ngọc Linh rất tự nhiên và quen thuộc nhảy tót lên lưng Lâm Thắng.
Thời gian đầu khi thiếu nữ chưa tu luyện hành động rất chậm, đi hết 20km tốn cả buổi sáng mất.
Vậy nên những lần về thị trấn đều được Lâm Thắng cõng đi..dần dần thành thói quen luôn, lớn rồi, có tu vi rồi vẫn nằng nặc đòi cõng đi.
Hắn đành phải chiều theo thiếu nữ, ai bảo cô nàng là bé ngoan của hắn chứ, mặc dù bé này ăn hơi nhiều.
Mạc Uyên chỉ cười cười, cô nàng cũng quen cảnh này rồi, hơn nữa bản thân cô cũng rất chiều Lâm Ngọc Linh.
“Mình đi thôi!” Lâm Thắng nói với Mạc Uyên.
Cô nàng gật đầu, hai người bắt đầu chạy chậm ra khỏi khu rừng.
Ba mươi phút sau.
Mặt mời đang nhô lên dần, ánh nắng sớm sương rất thỏa mái.
Lúc này ba người Lâm Thắng đã đến gần cổng thị trấn, để tránh phiền phức thì hai chị em đã được khoác kín bởi áo choàng cấp C, hắn luôn lấy những thứ tốt nhất cho người mình thương dùng.
Lâm Thắng cũng khoác áo choàng nhưng không trùm đầu, mặt của hắn rất có ích trong thị trấn đấy.
Mới sáng nhưng cổng thị trấn đã có đông đảo người ra vào, người ra đi bình thường, người vào phải đăng kí thông tin lí do đến và thân phận.
Đây là điều lệ mới sau khi Sở Bính gặp chuyện cay đắng vào hai năm trước.
Một hàng mấy chục người xếp hàng chờ để đi vào thị trấn.
Lâm Thắng không xếp hàng, trơ mặt ra dẫn hai chị em đã trùm kín đi thẳng vào bên trong.
Những binh vệ canh đó làm bộ như không thấy, trong ánh mắt lại có ý kính ngưỡng.
Ba người Lâm Thắng cứ nghênh ngang vào, không xếp hàng, không khai thông tin khiến những người phía sau bất không hài lòng.
“Người kia là ai mà không xếp hàng?”
“Binh vệ luôn làm việc một cách công bằng và tròn chức trách mà sao lại để diễn ra chuyện này??!”
“Nhìn thế kia thì chắc chắn là người quen trong thị trấn, người quen cũng phải biết trước sau chứ?? Binh vệ làm thế không hay chút nào, cần lời giải thích!!!!”
“...”
Mấy binh vệ phụ trách cổng mặt không hiểu tình, mở miệng nói rất bình thản.
“Đó là một nhân vật quan trọng trong thị trấn mang cấp độ Kim Đan, ai muốn trách ngài ấy không xếp hàng thì mời đi vào đến phủ thị trưởng mà báo cáo!”
Nghe được câu này thì đám người đang không hài lòng im lặng ngay lập tức, đứng yên tại chỗ của mình xếp hàng như bé ngoan.
Đùa gì thế? Chỉ hai từ Kim Đan đã khiến bọn họ sợ muốn c·hết rồi, lấy gan đâu mà dám đi tố cáo. Chán sống mới làm vậy.
Lí do mà binh vệ nói Lâm Thắng có cấp độ Kim Đan là bởi vì Sở Minh Ngọc.
Sở Minh Ngọc có bạn đời thì người làm anh là Sở Bính chắc chắn phải quan tâm, sau đó một cuộc nói chuyện về cuộc sống gia đình đã diễn ra.
Trong lần đó Lâm Thắng đã để lộ nhiều thông tin của bản thân hơn....như thực lực mạnh bao nhiêu, đang ở thế lực nào, tài sản, năng lực...
Buổi nói chuyện diễn ra vào hơn một năm trước, Sở Minh Ngọc và Lâm Thắng qua lại mấy tháng Sở Bính mới biết mà tìm đến.
Hắn nói luôn mình là Kim Đan rồi, không ở trong tổ chức nào, thường ngày săn yêu thú, hái linh dược bán ở trên thành kiếm tiền, kiêm chức Khí Sư ( bảng thông tin ghi Thợ rèn ).
...
Qua hai năm, Sở Bính kinh doanh rất thành công, Bắc thị trấn đã phồn vinh hơn trước rất nhiều.
Cửa hàng dựng đầy hai bên đường, nhà cao mọc lên rất nhiều,...bắt đầu có quy mô như Tây thị trấn.
Vừa đi vừa ngắm mọi thứ trên đường, ba mươi phút sau mới đến quán trà an ủi.
“Ông chủ lại đến thăm bà chủ rồi chị em!!!!” Lâm Thắng vừa đến cửa thì hai cô gái tiếp khách ở đó hô to vào bên trong.
Lâm Thắng thấy thế thì đứng tại chỗ cạn lời, hai chị em đứng sau che miệng cười.
...