Chương 94: Thời gian trôi thật nhanh!
Một vài thông tin trong truyện:
- Main ở Lv0 sẽ có 10 HP và 5 MP, từ Lv1 – 99 mỗi cấp sẽ cộng thêm 10 HP và 5 MP, Lv100-199 cộng thêm 20HP và 10MP, Lv200-299 là 30HP và 15MP,...còn lại cộng thêm tương tự như thế nhé!
- Mỗi skill sẽ tăng lên một cấp khi main tăng lên 50 Lv, tính từ cấp độ mở khóa của skill. Ví dụ skill Hỏa thuật (Lv1) mở lúc main Lv0 thì khi main đến Lv50 skill sẽ Lên lv2, Thám Nhãn (Lv1) mở ở Lv33 thì đến Lv83 sẽ được cộng một cấp.
( Skill tăng = cấp độ mở skill + 50 Lv)
- Chức nghiệp Kiếm Sĩ, Võ Sư, Sát Thủ cũng tăng như trên, trừ Cung thủ ra vì Cung thủ tự học chứ không phải hệ thống mở khóa, muốn tăng cấp phải bắn tên thủ công cày Lv.
Chức nghiệp Rèn cần tăng thủ công bằng cách rèn nhiều loại v·ũ k·hí!
Cách phân bật chức nghiệp tăng tự động và thủ công là tăng tự động sẽ viết hoa hết các chữ cái đầu, thủ công chỉ viết hoa ở một chữ cái đầu tiên.
- Main chém quái sẽ rơi rương từ hệ thống phát nhé! Yêu thú cấp 1 sẽ rơi rương F, cấp 2 rương E,...phân như cấp độ vật phẩm!
Trong rương sẽ rơi ra 1 v·ũ k·hí ( đao, kiếm, thương, cung + mũi tên) 1 trang bị ( áo choàng, áo giáp, quần giáp, giày giáp ) 5 bình HP, 5 bình MP, đá chứa năng lượng ( linh thạch). Rương F rơi ra đồ F, E ra E. D ra D.
Trừ linh thạch, số đồ rơi ra sẽ mặc định như trên. Mỗi rương F nhận 10 linh thạch, E là 20, D là 50, C là 100...tỉ lệ từ sau đều là 1 – 2 – 5.
Về v·ũ k·hí: cấp F sẽ cộng 10% sát thương, E là 20% D là 30%...
Về trang bị: F tăng 10% phòng ngự ( giảm 10% sát thương) E là 20%....
Về thuốc HP, MP: F hồi 10% E hồi 20%....HP (máu) chỉ có tác dụng khi sinh mệnh lớn hơn hoặc bằng 20% MP (ma lực) không nhận giới hạn này.
Về các skill phép: chiêu có thể biến đổi tùy hình dạng theo tưởng tượng, kích cỡ phép phụ thuộc vào độ tiêu hao ma lực, mỗi lần tăng cấp sẽ tăng độ ảnh hưởng (mạnh) lên.
Về các skill kháng thuộc tính: ở Lv1 sẽ kháng 10% Lv2 là 20%...
Về các skill buff: tăng như trên...
Về các skill đặc biệt: Mỗi skill có đặc tính riêng..nhưng điểm chung khi lên lv sẽ mạnh hơn nhé!
- Còn hai loại rương nữa là rương hầm ngục, rương vật phẩm đặc biệt. Rương hầm ngục mặc định có 50,000 linh thạch, các loại quặng (tùy theo hầm ngục) tinh hạch các loại quái vật. Rương vật phẩm đặc biệt....vật phẩm trong này sẽ tùy thuộc vào cấp độ của main, ví dụ ở cấp 100-199, dùng v·ũ k·hí giáp hàng E, mở rương sẽ được hàng E+ cứng hơn E thường, vẫn yếu hơn D. Ngoại trừ v·ũ k·hí, trang bị sẽ có thêm các đồ linh tinh mang hiệu ứng đặc biệt...khi mở rương sẽ nói rõ!
- Các thông tin có thể thay đổi qua từng giai đoạn, nếu thay đổi phần nào mình sẽ ghi chú rõ ra!
- Có vẻ nhiều nhưng trong truyện sẽ rất ít khi nhắc đến các thông số, bớt rối các bạn đọc!
Đến giai đoạn hiện tại bảng hệ thống của main sẽ như sau!
[ Tên: Lâm Thắng ]
[ Level: 320 ]
[ HP: 6840/6840 ]
[ MP: 3420/3420 ]
[ Chức nghiệp: Pháp Sư (Ngũ nguyên tố) Kiếm Sĩ (Lv 7) Võ Sư (Lv5) Sát Thủ (Lv1) Cung thủ (Lv4) Thợ rèn (Lv3) Dược sư (Lv1) ]
[ All skill:
- Skill đặc biệt: Thám Nhãn (Lv6) Ẩn Nấp (Lv4) Cảm Nhận (Lv4) Ám Sát (Lv4) Chế tác (Lv3)
- Skill phép: Hỏa Thuật (Lv7) Băng Thuật (Lv4) Thủy Thuật (Lv3) Phong Thuật (Lv2) Lôi Thuật (Lv2)
- Skill kháng: Kháng Hỏa (Lv7) Kháng Băng (Lv4) Kháng Thủy (Lv3) Kháng Phong (Lv2) Kháng Lôi (Lv2)
- Skill buff: Cường Hóa Vật Lí (Lv6) Kháng Vật Lí (Lv6) Cường Hóa Phòng Ngự (Lv6) Cường Hóa Ma Thuật (Lv6) Cường Hóa Tốc Độ (Lv6) ]
[ Túi: Đá chứa năng lượng (x2178965)....]
( Các v·ũ k·hí, trang bị, bình thuốc đã được lược khỏi túi vì quá nhiều!)
...
2 năm sau.
Thời gian trôi qua thật nhanh, nhoáng cái đã lâu như vậy rồi, nhìn lại lúc xưa thật là nhiều chuyện!
Lâm Thắng đứng trên đỉnh một ngọn núi ngắm mặt trời lặn ngẫm nghĩ.
Ánh mắt nhìn về phương xa hồi tưởng lại những chuyện đã trải qua.
Qua hai năm Lâm Thắng trông đã chững chạc hơn hẳn, vẻ non nớt thanh niên đã biến mất, thay vào đó là sự trầm tĩnh.
“Đến giờ về rồi!” Lâm Thắng lẩm bẩm.
Xách theo một con yêu thú nào đó dưới chân rồi biến mất trên đỉnh núi, cỏ không lay, gió không động, như chưa tình tồn tại!
Tốc độ hắn đang có nhanh hơn xưa rất nhiều, thêm nữa khi di chuyển đã đạt đến cấp độ không ảnh hưởng đến mọi thứ xung quanh.
Lướt qua những ngọn núi lớn chỉ trong vài phút,qua đoạn thời gian sau một ngôi nhà dưới chân thác nước hiện lên trong tầm mắt.
Từ xa xa thấy ở đó có hai bóng người đang bơi dưới suối trêu đùa nhau.
Lâm Thắng thấy cảnh này miệng nở một nụ cười nhẹ, thoát một cái, thân hình xuất hiện bên bờ.
“Hai em, mau lên bờ đi nào!”
Hai thân hình đang đùa nhau dưới nước nghe thấy tiếng gọi thì ngừng lại, chuyển ánh mắt lên bờ.
“Anh về rồi!!” x2
Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh cùng nói. Sau đó đều nhanh chóng bơi vào bờ.
“Ừm!!”
Hắn cảm thấy rất kì lạ nha, thời gian qua hai chị em họ rất thích chơi đùa dưới nước, mèo với hồ ly sợ ướt lắm mà???
“Hôm nay ăn con này à anh?!” Lâm Ngọc Linh ngồi xuống chọc chọc con yêu thú mà Lâm Thắng mang về.
Hai chị em đã lên bờ và đến bên cạnh hắn, không thèm lau khô người, để lộ những quang cảnh hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Cô bé Lâm Ngọc Linh đã trở thành thiếu nữ xinh xắn lanh lợi. Đến tuổi dậy thì sự biến hóa trên cơ thể biểu lộ ra một cách rõ rệt.
Người đã cao 1m6, phần phía trước bắt đầu có quy mô rõ ràng, mái tóc màu cam trở nên sẫm hơn, đôi tai hồ ly ngày càng vểnh lên, chiếc đuôi còn bồng bềnh thêm,....
“Chỉ biết nghĩ đến ăn thôi!!” Lâm Thắng đưa tay gõ nhẹ lên trán thiếu nữ cười nói.
“Hứ! Không có đâu nha!” Lâm Ngọc Linh bắt lấy tay hắn phồng má nói.
“Có đấy nhé Linh bụng không đáy!” Mạc Uyên ở bên cạnh mỉm cười chen vào một câu.
Bề ngoài trông cô nàng vẫn y như hai năm trước, thành thục nở nang mê người, nếu muốn nói thay đổi thì có lẽ là tâm tình không luôn luôn tươi như xưa, mọi thứ biểu lộ vừa phải, đúng mực...mang một phong cách khác.
À, cô nàng đã có cấp độ Chân Linh sơ kì nữa. Lâm Ngọc Linh mới Tụ Khí tầng bốn, đây là dưới trường hợp có công pháo cao cấp và nhiều đan dược phụ trợ tu luyện.
Nhân yêu không có công pháp thích hợp để tu luyện, có thể dùng của tộc người, cũng có thể dùng của tộc yêu...nhưng hiệu quả vẫn nhỏ như nhau.
“Hic, hai người bắt nạt em!” Lâm Ngọc Linh dỗi chạy vào trong nhà.
Ngôi nhà này được Lâm Thắng xây dựng bằng gỗ và đá từ hai năm trước, chỗ xây nhà cũng chính là chỗ mà trước kia Lâm Thắng từng ở trong một năm.
Yêu thú ở khu vực này đã bị ai đó tàn sát gần hết rồi, mặc dù chỉ là cấp 1.
Lâm Ngọc Linh chạy vào trong nhà....mười giây sau thiếu nữ đã quay loại. Trên người không còn bộ đồ ướt sũng, thay vào đó là bộ đồ ‘nhỏ’ che đi những chỗ cần che, tay còn cầm theo thớt, dao và nồi rất to.
Hờn dỗi chỉ nói miệng thôi, chuẩn bị đồ ăn là ưu tiên hàng đầu.
“Anh! Đêm nay chúng ta ăn hầm đi!” Lâm Ngọc Linh đặt mấy thứ đồ ngay bên cạnh con yêu thú rồi cười hì hì nói.
“Ok!” Lâm Thắng và Mạc Uyên liếc nhau, cười không biết nói gì cho phải.
Ba người bắt tay vào chuẩn bị bữa tối của mình.
Hai tiếng sau.
Trên bàn ăn trong nhà, gia đình nhỏ ngồi quây quần trên chiếc bàn tròn, trước mặt là từng loại món ăn làm từ con yêu thú mà Lâm Thắng đã săn được.
“Mai chúng ta về thị trấn rồi chuẩn bị đi lên thành cấp trung nhé!” Lâm Thắng nói.
“Vâng anh! Hai tháng không gặp chị Ngọc rồi, em nhớ chị ấy ghê!” Lâm Ngọc Linh vừa ăn thịt vừa trả lời.
“Mai mình ở đó cả ngày, tha hồ cho em bày tỏ nỗi nhớ!” Lâm Thắng cười nói.
“Hoan hô!!!”
Nghĩ đến Sở Minh Ngọc thì ánh mắt Lâm Thắng hiện lên vẻ khác lạ.
Hai năm qua, cứ mỗi tuần hắn sẽ về đấy một lần, vừa giúp đỡ chuyện vừa bồi dưỡng tình cảm với nhau. Nói là giúp chuyện nhưng thật ra toàn dắt nhau đi chơi, dạo quanh thị trấn như một đôi tình nhân, tình cảm theo đó cũng ấm dần lên...đến đêm cũng không tránh khỏi làm việc gì gì đó.
Đến bây giờ, trong lòng hắn đã hoàn toàn có Sở Minh Ngọc, cũng chắc chắn trong lòng cô ấy có hắn rồi nhưng không hiểu sao Sở Minh Ngọc vẫn chưa đồng ý đi theo ở bên cạnh hắn...
Ai đó: Móa, ngươi muốn cứ thế là theo à! Hỏi cưới đàng hoàng đê!!!
Lâm Thắng không thất vọng, hắn tôn trọng chị ấy trong vấn đề của hai người. Mà, đừng thắc mắc sao hai năm rồi Sở Minh Ngọc chưa có thai nhé, người ta chưa muốn có nên dù ra bên trong cô nàng vẫn biết dùng biện pháp an toàn nào đó.
“Anh chuẩn bị đi tìm họ nữa sao?!” Mạc Uyên yêu thương nhìn Lâm Thắng quan tâm hỏi.
“Ừm, thành cấp thấp ở xung quanh đây đã tìm hết, không có manh mối gì, nên chuyển hướng đến thành cấp trung! Lần này đường dài nên anh sẽ dẫn hai người theo!” Lâm Thắng nhìn cô nàng nói.
“Nhất định anh sẽ tìm được hai bọn họ!” Mạc Uyên cầm tay hắn an ủi.
Sau một năm sống xa thị trấn với hai chị em, thực lực của hắn tăng mạnh hơn nhiều. Từ đó, cứ mỗi tháng ba người lại về quán trà an ủi một lần, lúc này Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh sẽ ở đây trong vài ngày, còn hắn thì đi đến các thị trấn, thành xung quanh hỏi thăm tung tích của bố mẹ.
Tìm kiếm hoàn toàn dựa vào sự may mắn, không có một hướng đi cụ thể nào...cho đến bây giờ vẫn chưa có manh mối gì.
Lâm Ngọc Linh ăn một cách nhẹ nhàng hơn, cô nàng đã lớn, đã hiểu chuyện hơn rất nhiều.
“Ăn nhanh đi nào, đêm nay ngủ sớm để mai xuất phát trước khi mặt trời mọc!” Lâm Thắng vỗ vỗ tay Mạc Uyên và xoa đầu Lâm Ngọc Linh, miệng mỉm cười nói.
Mình có thêm ba người thân yêu ở thế giới này...thật hạnh phúc biết bao.
“Vâng!” x2
“Mà, hai người không định sinh em bé sao? Em chờ bế con nuôi lâu lắm rồi!” Mạc Uyên liếc liếc Lâm Thắng nói.
“Khụ! Khụ!” Lâm Thắng bị sặc một cái.
Hai mắt bất đắc dĩ nhìn Mạc Uyên, nhìn như chỉ có một tầng câu hỏi bình thường nhưng hắn biết rõ cô nàng cũng đang ám chỉ muốn ‘có con’ với hắn, muốn được làm như Sở Minh Ngọc.
Cũng phải thôi, nhìn người đàn ông của mình cứ làm riêng với chị em trong nhà không ham muốn sao được.
“Khụ, chị Ngọc chưa muốn có con, em phải chờ nữa rồi!” Lâm Thắng từ chối khéo nàng dâu nhu thuận của mình.
Đã hứa với cô nàng sau khi tìm thấy bố mẹ, hai đứa làm lễ cưới rồi mới...không thể vì ham muốn nhất thời mà phá vỡ lời hứa ngàn vàng được.
Đành phải bù đắp sự ghen của cô ấy trên những phương diện khác vậy.
...