Chương 93: Đau khổ hay hạnh phúc?
“Cách còn lại là cách mà mọi người đều biết!” Ba cô gái nhìn vào Lâm Thắng, Lâm Ngọc Linh ngồi ở ghế nháy nháy mắt không hiểu mấy anh chị đang nói gì.
Câu nói kia và ánh mắt của ba người còn nhìn vào mình...
“Tôi...!”
“Giờ nhanh và ổn nhất chỉ có thể nhờ anh rồi...chị Ngọc không bao giờ giao du gì với đàn ông, anh là người đầu tiên tiếp xúc thân mật với chị ấy, hơn nữa còn rất mạnh và đã cứu mạng...tạm đủ lí do thích hợp làm bạn đời...!” Phương Hồng Lan thở dài nhìn hắn nói.
“Liệu...!” Trong lòng hắn hoảng lên, chưa đến mức đấy...
“Nhanh không thì tình trạng sẽ trở nên rất xấu, đến khi chị ấy hoàn toàn mất đi ý thức sẽ rất đau đớn muốn c·hết, trong người nóng không khác gì bị lửa đốt, không biết lượng thuốc nhiều bao nhiêu nhưng thời gian của liều nhỏ nhất kéo dài ít nhất mười hai tiếng nếu không có biện pháp! Mười hai tiếng sẽ khiến tinh thần của bất kì ai hỏng mất, nặng thì điên loạn, nhẹ thì trở nên bất cần đời!”
“Xin anh giúp chị ấy! Nếu rơi vào tình trạng đó dù có dùng biện pháp gì đều sẽ bị giảm hiệu quả rất nhiều! Thời gian không còn bao nhiêu đâu!” Dung Sương mắt đỏ hoe nhanh chóng giải thích.
“Anh! Em không để ý đâu, hơn nữa...làm chị em với chị ấy cũng rất tốt!” Mạc Uyên mỉm cười với hắn rồi nhanh chóng bế Lâm Ngọc Linh đi ra khỏi phòng.
Hai người Phương Hồng Lan và Dung Sương dùng ánh mắt hi vọng nhìn hắn rồi nhanh chóng ra ngoài đóng chặt cửa lại.
Lâm Thắng nhìn cửa đã bị đóng chặt rồi nhìn Sở Minh Ngọc đang giãy dụa trên giường.
Họ đã giải thích và tin tưởng đặt hi vọng như vậy rồi...không giúp thì hơi quá đáng....Hơn nữa mình là người có lợi hơn trong chuyện này.
Lâm Thắng nhanh tay bỏ hết đồ chiến đấu vào trong túi hệ thống rồi đi đến bên giường.
Nhìn thân hình nóng bỏng đã hiện rõ ra do quần áo bị ướt đẫm bởi mồ hôi đang bó sát vào...mặt hắn đỏ lên, ham muốn đang nổi lên dần...
“Lần đầu sẽ có chút vụng về, xin lỗi trước nhé....!”
Đưa tay cởi y phục trên người của Sở Minh Ngọc ra, được dở chừng thì bị cô nàng ôm lấy cổ, hơi thở nóng rực và ánh mắt ham muốn nhìn hắn, lúc này chưa mất hoàn toàn ý thức...
Lâm Thắng hơi hơi xấu hổ nhìn vào ánh mắt đó...xong rồi, đồ trên người hai bên đã biến mất hết.
Thân hình siêu mê người trắng toát của Sở Minh Ngọc lộ hết ra trước mắt khiến hắn không thể nhịn được nữa, bắt đầu động tác ngay lập tức!
Lần đầu nên có chút vụng về, đi vào rất khó khăn, động tác không được thuần cho lắm, dần dần mới bắt đầu quen thuộc...
Những tiếng ngâm nga vang lên dồn dập, dũng mãnh...nhưng chỉ ở trong phòng thôi vì có trận pháp cách âm!
Cùng lúc đó, ở bên ngoài hành lang.
Bốn bóng hình đang đứng ở đây, dù không nghe được gì nhưng trong lòng biết rất rõ nên mặt của ba gái lớn rất đỏ, thỉnh thoảng liếc về phía căn phòng rồi lại liếc nhau, xấu hổ trốn tránh...
“Chị Uyên, sao lại bỏ anh ở trong phòng cùng với chị kia, hai người đó đang làm gì bí mật hả!” Lâm Ngọc Linh nhìn Mạc Uyên ngốc ngốc hỏi.
“Khục!”
Đang xấu hổ rồi Ngọc Linh còn hỏi câu này khiến mấy người càng đỏ mặt thêm.
“Đ...Đúng, anh và chị kia có chuyện quan trọng cần phải làm! Em không cần nghĩ nhiều! Mà em đói chưa, chị dẫn em đi ăn cơm!” Mạc Uyên nhanh chóng nói.
“Em đói nãy giờ rùi!!!” Lâm Ngọc Linh vui mừng nói, Lâm Thắng đã ở đây nên cô bé rất thoải mái với mọi thứ, chỉ cần gần hắn là cảm thấy rất yên tâm!
Mạc Uyên thở phào, tâm trí Ngọc Linh chưa đủ lớn, không thể để cô bé biết về những vấn đề xấu hổ này.
“Đi, chúng ta ăn cơm!” Dung Sương nói.
Cả bốn người lo lắng chờ tin của Sở Minh Ngọc và Lâm Thắng nên chưa hề ăn bữa tối.
Giờ hai người đã về, còn rất....tạm ổn, nên đi ăn cơm thôi.
Một bữa ăn được diễn ra với sự ăn siêu chậm và suy nghĩ nhiều về gì đó ở trong đầu của ba cô gái lớn. Còn gái nhỏ thì ăn rất nhanh không lo nghĩ gì.
...
Sở Bính và các đội trưởng đã về đến trụ sở của riêng mình.
Các binh vệ rất vui mừng khi thấy họ về và rồi lúc nghe được đầu đuôi câu chuyện đã diễn ra trong mấy ngày nay thì cả đám đều rất sợ hãi và tức giận.
Tất cả binh vệ ra trận, đi trút tất cả lên những chiếc xác mà bọn họ phát hiện ra.
Toàn bộ binh vệ hoạt động khiến cả thị trấn trở nên căng thẳng, người người trốn về nhà núp không dám ra tránh dính dáng vào chuyện phiền phức không liên quan đến mình.
Đêm nay là đêm duy nhất thị trấn vắng bóng người vào ban đêm!
...
Sáng hôm sau.
Hành động của binh vệ vẫn chưa kết thúc, tổ chức lại lực lượng để đề phòng kẻ lạ tốt hơn.
Lệnh truy nã bị hủy bỏ, giới nghiêm được buông ra, người dân có thể hoạt động bình thường trở lại.
Tất cả nghe nói thị trưởng và những binh vệ cũ đã về thì hoan hô...nhưng mà các gia tộc, thế lực nịnh nọt đội trưởng mới định làm việc không tốt thì rất buồn, tốn quà mà chẳng được gì.
Sở Bính cũng mặc kệ những kẻ đó, ông ta ra lệnh không được tiết lộ những chuyện vừa qua để tránh khủng hoảng, yên lặng tiếp nhận thêm tất cả con đường kinh tế ở Đông thị trấn.
Giờ đây thị trưởng đã nắm trong tay một nửa nền kinh tế ở toàn thị trấn rồi.
...
Quán trà, trong căn phòng của Dung Sương.
Qua một đêm điên cuồng khiến mọi thứ rất lộn xộn, một mùi hương khác lạ xuất hiện ở nơi đây.
Lúc này trên giường có hai thân hình không mảnh mải nằm ôm lấy nhau.
Lâm Thắng nằm nghiêng sang phải ôm lấy phần lưng trắng trẻo mềm mại kia, Sở Minh Ngọc nằm nghiêng gối lên tay Lâm Thắng, thân trước cô áp sát vào lòng hắn và tay vòng khoác lấy cổ.
Như một đôi vợ chồng đang thân mật!
Mắt Sở Minh Ngọc bỗng run run, cơn đau từ phía dưới bỗng truyền đến khiến tỉnh luôn, mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc thì hai má trở nên ửng hồng đồng thời cũng hơi nhíu mày vì đau.
Mọi kí ức về hôm qua đang hiện lên từng màn, trong lòng xấu hổ, e thẹn, còn có vui mừng...
Quen dần với cơn đau rồi thả lỏng hai hàng lông mày ra, ánh mắt nhìn khuôn mặt người đàn ông trước mặt dần dần trở nên nhu tình, miệng hơi hơi mỉm cười lên.
Không thèm để ý đến mình đang t·rần t·ruồng còn áp sát vào người Lâm Thắng.
Cô nhẹ nhàng nhấc cánh tay đang đặt trên cổ hắn ra rồi hơi hơi lật người về phía sau, thân hình toàn cơ bắp bỗng rơi vào mắt khiến hai má lại càng đỏ lên.
“Thân hình thật là rắn chắc...!” Xấu hổ nghĩ thầm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cơ ngực, không nhịn được mà đưa tay vuốt ve.
“ n!”
Động tác của Sở Minh Ngọc khiến Lâm Thắng đã thức giấc, ánh mắt từ từ mở ra.
Nhìn thấy Sở Minh Ngọc đang cười nhìn thì giật mình, vội vàng buông tay đang ôm ra!
“Thân hình cậu tốt thật đấy, thường ngày hay luyện thể hả!” Sở Minh Ngọc đưa hẳn hai tay lên vuốt ve.
“Đ...Đúng vậy!” Lâm Thắng không biết nên làm gì và nói gì vào giờ phút này cho phải...theo lời cô nàng mà trả lời.
“Hi...hôm qua dũng mãnh lắm mà sao giờ lại nhút nhát thế!” Sở Minh Ngọc thấy dáng vẻ của La Thiên thì cười nói, tay chọc chọc vào ngực hắn.
Trông thế nhưng trong lòng cô nàng đang rất xấu hổ, nói vậy để tránh bớt đi thôi.
Lâm Thắng bối rối liếc nhìn xuống, muốn nhìn vào mắt cô nàng nhưng biết đâu lại đi đến nơi xa hơn...và rồi...
“Xem ra phía dưới còn muốn hả ~”
Sở Minh Ngọc cảm nhận được, nhìn Lâm Thắng bằng ánh mắt trêu chọc...nhưng thật ra đang hoảng hết lên, vẫn còn đau đó...
Mặt Lâm Thắng trở nên đỏ bừng, lùi lùi ra phía sau, lấy kéo chăn muốn đắp lên thân thể của hai người.
“Thôi đi, thấy hết rồi che làm gì nữa!” Sở Minh Ngọc vẫn cười tí tửng nói.
Lâm Thắng nhìn cô nàng vài giây rồi hít một hơi, hắn biết Sở Minh Ngọc không vui như vẻ ngoài đang có, dù sao mới bị lấy đi thứ quan trọng nhất...hai người đều là lần đầu!
“Anh sẽ phụ...!”
“Suỵt!”
Miệng của Lâm Thắng bị ấn lại bởi một ngón tay của Sở Minh Ngọc, lúc này sự cười đùa của cô nàng đã biến mất.
“Xưng anh cơ đấy! Đừng nói tiếp, nói ra sẽ không có thuốc sửa đâu!”
Sở Minh Ngọc dần dần thoát ra khỏi sự ấm áp hiện tại, trong đầu bắt đầu làm rõ nhiều thứ.
“Anh sẽ không...!”
“Nghe này, chúng ta cách nhau quá nhiều tuổi, dù đã là của nhau nhưng vẫn nên xưng hô bằng chị em cho thích hợp! Được chứ?!” Sở Minh Ngọc lại cắt đứt lời của Lâm Thắng.
Lâm Thắng hơi hơi sững sờ rồi gật đầu, hắn cũng cảm thấy không thích hợp...
“Còn nữa này, chị đây không cần em phụ trách đâu! Chị không phải là người phụ nữ yếu đuối nên khi b·ị c·ướp đi thứ quan trọng không cần dựa vào người đàn ông đó để sống tiếp!”
“Hơn nữa, chúng ta chưa có tình yêu với nhau, tình cảm hiện tại phần lớn là ý muốn phụ trách giữa hai bên về chuyện tối hôm qua! Chỉ với từng đó thôi chưa thích hợp để gắn bó như vợ chồng!”
“Trước tiên cứ coi nhau như chị em, trên phương diện thân thể đã thuộc về nhau nhưng trên phương diện tinh thần thì chưa, cần phải nuôi dưỡng dần dần! Nếu em muốn...cũng có thể tìm chị, nhưng giới hạn một tuần hai lần!”
Sở Minh Ngọc nghiêm túc nhìn Lâm Thắng bày tỏ quan điểm hiện tại của mình.
Cô đã suy xét ra giải pháp cho tình huống hiện tại, không có sai hay đúng, chỉ có ổn thỏa nhất cho hai bên.
Lâm Thắng ngơ ra đấy nhìn Sở Minh Ngọc, tâm tình của hắn rất khó khăn, không biết làm gì khác ngoài ý muốn ở bên nhau để phụ trách.
Cô ấy nói rất đúng, tình yêu chưa có, chỉ có tình cảm muốn phụ trách.
Bản thân hắn vẫn trẻ, trên phương diện chiến đấu có thể bình tĩnh xử lí, nhưng trên các phương diện khác trong cuộc sống vẫn rất non nớt...
Và Sở Minh Ngọc rất thông minh, biết suy nghĩ, cô có thể thấy được điều đó!
“Không cần cảm thấy nặng nề đâu, nếu muốn phụ trách với chị cũng có thể đổi theo cách khác, ví dụ như giúp đỡ những chuyện mà chị yêu cầu, làm chị vui,...Theo đó có thể bồi dưỡng tình cảm giữa hai ta! Đến ngày nào đó, tâm của chị đã hoàn toàn thuộc về em thì chúng ta sẽ ở bên nhau không rời!” Sở Minh Ngọc mỉm cười đặt tay lên má hắn nói.
“Ừm, em nghe chị...!” Lâm Thắng phiền muộn gật đầu, dù Sở Minh Ngọc đã nói vậy nhưng lòng hắn vẫn rất nặng nề.
Mình, còn chưa trưởng thành sao?
“Quyết định vậy nhé! Giờ dậy mặc đồ rồi đi ăn nào, hôm nay còn nhiều việc lắm đấy!” Sở Minh Ngọc cho hắn một cái hôn rồi đứng dậy mặc y phục trong tủ của Dung Sương.
Cứ nghênh ngang không buồn che lấp gì.
Lâm Thắng nhìn thân hình uyển chuyển đang mặc y phục, trong đầu vẫn suy nghĩ về những điều cô nàng đã nói.
“Đồ háo sắc, đợi qua mấy ngày nữa đi, đang rất đau đấy!”
Sở Minh Ngọc thấy Lâm Thắng nhìn chằm chằm vào mình như muốn làm nữa thì đỏ mặt mắng nhẹ.
“A..không phải!” Lâm Thắng nhanh chóng nói, biết mình nhìn chằm chằm đã khiến cô ấy hiểu lẩm.
“Hứ...ít nhất...cũng chờ đến tối cho bớt đau đã chứ!” Sở Minh Ngọc đỏ mặt không nhìn thẳng hắn nhẹ giọng nói.
“ y...!” Lâm Thắng không biết nói gì cho phải.
“Ngây ra đấy làm gì, đứng dậy thay đồ ngay!!” Tưởng chừng hắn không nghe cô nàng hơi hơi giận quát.
“Em thay liền đây!” Lâm Thắng hốt hoảng nhanh chóng dậy định thay đồ nhưng đồng thời cũng lộ hết ra.
Nó..vẫn còn khỏe lắm..
Sở Minh Ngọc vội vàng quay đi tiếp tục mặc đồ, tim đập thình thịch, ánh mắt chuyển động lung tung.
Lâm Thắng không xấu hổ quay người rồi mới lấy đồ trong túi hệ thống ra mặc vào...
“Đúng rồi, em bao nhiêu tuổi rồi?!” Sở Minh Ngọc tò mò hỏi, nhìn thế kia chắc là 18 đến 20 nhỉ!
Lâm Thắng bỗng dừng động tác trong tay lại, nhớ đến lúc Mạc Uyên biết tuổi thật của mình...
“Bao nhiêu thế? Chị biết em còn trẻ rồi, không phải ngại đâu ~”
Lâm Thắng nhìn sang Sở Minh Ngọc, ấp a ấp úng...
“Em sắp...mười lăm tuổi...!”
“Gì????? Bao nhiêu cơ????”
Lâm Thắng vuốt mặt, quả nhiên y như lúc Mạc Uyên biết vậy.
“Em sắp mười lăm tuổi!” Rất chân thành nhìn vào mắt Sở Minh Ngọc nói.
Sở Minh Ngọc ngây ra đấy, nhìn Lâm Thắng một lượt từ trên xuống dưới rồi ôm lấy đầu ngồi xuống ghế.
“Người đàn ông của mình chưa bằng nửa số tuổi của mình nữa sao!!!” Lẩm bẩm trong miệng, tâm tình đang bị ảnh hưởng rất lớn...
Lâm Thắng thở dài khi nhìn thấy tình trạng hiện giờ của Sở Minh Ngọc.
Đi đến đứng phía sau cô nàng đặt tay lên vai an ủi...
“Từ giờ em định làm gì?!”
Mấy phút sau Sở Minh Ngọc mới bình tĩnh lại, tuổi nhỏ chút nhưng bề ngoài đủ lớn rồi, hơn nữa...nó còn rất mãnh..
Lâm Thắng im lặng vài giây suy nghĩ.
“Có lẽ, em sẽ dẫn hai chị em Mạc Uyên và Ngọc Linh ra ngoài thị trấn sống. Chị biết đấy, hai bọn họ có lệnh truy nã ở đây, dù bây giờ không còn nhưng trong tâm trí người dân vẫn sẽ coi bọn họ là t·ội p·hạm, tiếp tục ở đây sẽ rất khó khăn!” Lâm Thắng nói.
Sở Minh Ngọc không nói gì, nắm lấy tay Lâm Thắng đang đặt trên vai mình.
“Nhớ thường xuyên về thăm chị!” Giọng bình thường nói...nhưng trong lòng có sự buồn bã nổi lên....
“Ừm, nhất định!” Lâm Thắng trả lời.
“...”
Sau đó, hai người đi ra khỏi phòng của Dung Sương tiến về phòng ăn...
Khi đi vào thì rất nhiều chị em đã ở đây, ánh mắt tất cả nhìn vào đôi người đang nắm tay.
“Khụ, buổi sáng tốt lành!” Lâm Thắng hơi hơi xấu hổ nói.
“Chào mọi người, hôm nay nghỉ, không kinh doanh!” Mạc Uyên không như hắn, mỉm cười chào còn đung đưa tay đang nắm.
“Vâng!” Các cô gái trả lời, cười híp mắt nhìn Lâm Thắng.
Sau đó hai người cùng đi đến bàn của Mạc Uyên, Lâm Ngọc Linh, Phương Hồng Lan, Dung Sương, bốn người vui vẻ mỉm cười chào đón!
Tất cả đã an toàn, mọi chuyện đã tốt lại như ban đầu...à có thêm những người thân mới!!
Ngồi xuống bàn, Sở Minh Ngọc nhanh chóng ngồi bên cạnh Mạc Uyên, hai người thì thầm nói chuyện gì đó cười rất tươi, thỉnh thoảng còn liếc về phía hắn.
Lâm Thắng ngồi ở đối diện, đáng lẽ có thể nghe thấy chút ít dù thì thầm nhưng đã bị Hồng Phương Lan và Dung Sương ngồi hai bên đưa tay bịt lấy tai theo lệnh Sở Minh Ngọc, hai cô nàng rất vui vẻ mà đồng ý.
Hắn đành phải ngoan ngoãn yên lặng cho Lâm Ngọc Linh đang ngồi trên đùi mình ăn, mặt mỉm cười, trong lòng rất vui vẻ ấm áp.
Cảnh tượng trông rất hài hòa, như một gia đình quây quần bên nhau!
END!!!!!
Quyển thị trấn!
...
- Main trước khi xuyên qua là học sinh nghèo có chút tự ti chưa học hết lớp 12, sau khi đến thì chủ yếu ở trong rừng trong hơn một năm, mạnh chiến đấu yếu xã giao đối xử nhân thế là chuyện bình thường nhé!
- Về Sở Minh Ngọc, có vẻ qua loa gượng ép nhỉ?! Nền móng cho cốt truyện sau này nên không phải lo nhé!