Chương 92: Xong việc!
Dưới tầm hầm của Kim Minh Bang.
Cạnh!!!
Tiếng cửa được mở ra, hai bóng người bước đi xuống bên dưới.
Mấy người Sở Bính nghe thấy tiếng động thì quay sang nhìn.
“Minh Ngọc....Lâm Thắng!!!” Sở Bính vừa kinh ngạc sao Sở Minh Ngọc lại đi xuống đây thì thấy Lâm Thắng ngay bên cạnh, ông ta kinh thốt lên!
“Thì ra là thế! Phù! Không sao rồi!” Sở Bính nhìn hai người nói, mấy đội trưởng chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ánh mắt tò mò nhìn Lâm Thắng và Sở Minh Ngọc.
“Xem ra tên nhà ngươi cũng đoán được rồi nhỉ!” Sở Minh Ngọc nói, sau đó quay sang nhìn Lâm Thắng.
“Chỗ này có khóa này, cần chặt bỏ!”
Lâm Thắng gật đầu, lấy kiếm ra chém bay ổ khóa!
Lúc này các đội trưởng hiểu rồi, mình đã được cứu, không biết thanh niên trước mặt là ai nhỉ?!
“Cậu làm chúng tôi chờ lâu quá đấy Lâm Thắng à!” Sở Bính đứng dậy đi ra khỏi nhà giam rồi than thở.
Trong lòng bình tĩnh lại, giờ không cần quá lo về mọi chuyện nữa, chuẩn bị xử lí những rắc rối mà bọn chúng gây ra thôi!
“Có việc quan trọng nên về muộn! May mà quay lại kịp lúc!” Lâm Thắng thở dài nói.
“Đúng vậy, may mà còn kịp, cũng chứng minh vệ binh vẫn còn kém lắm! Kẻ địch lẻn vào đông thế mà không biết gì!” Sở Minh Ngọc liếc mấy người Sở Bính nói.
Thị trưởng lúng túng, mấy đội trưởng cũng lúng túng, bọn họ thực sự đã làm không tốt trong công tác phòng vệ.
“Tình hình bọn chúng thế nào rồi?!” Sở Bính nhanh chóng nói sang chuyện khác tránh xấu hổ.
“Tên cầm đầu Triệu Tử An đã bị g·iết, một Chân Linh sơ kì cũng đã bị g·iết, còn lại chỉ là mấy tên nhỏ yếu thôi!” Sở Minh Ngọc nói.
“Cảm ơn cậu Lâm Thắng, chuyện còn lại cứ để chúng tôi xử lí, nhất định sẽ làm xong một cách nhanh chóng!” Sở Bính nhìn Lâm Thắng nói.
“Chưa hẳn đâu! Lâm Thắng xử lí xác của Triệu Tử An nhanh gọn quá, xử lí đến mức xong luôn cả chìa khóa và thuốc giải rồi! Chúng ta vẫn chỉ là người bình thường trong một tuần! Mọi chuyện vẫn phải nhờ người ta làm...!” Sở Minh Ngọc liếc liếc vào ai đó.
Lần này đến lượt Lâm Thắng lúng túng, hắn đâu biết chuyện này ta, xử lí xác ngay sau khi g·iết là thói quen mất rồi.
“Khụ, không sao, chúng ta qua bên Thương Hội Minh Phương xem có thuốc giải không, nếu không có thì đến Khang gia nhờ Luyện Đan Sư của họ luyện chế ra thuốc giải Tán Linh Đan là được!” Sở Bính nói để tránh Lâm Thắng bị lúng túng...
“Thương Hội Minh Phương chưa chắc đã có, họ toàn bán đan phụ trợ tu luyện! Nhờ luyện đan thì cũng phải có linh dược và phương pháp, liệu có gom đủ hết trong thời gian ngắn không là một vấn đề!”
Nhưng mà lại có người không hiểu rõ tình trạng lắm...Tào Chính rất nghiêm túc nói.
Cánh tay của ông ta đã được nối lại, chỉ là chưa thể hoạt động như cũ.
Sở Minh Ngọc và Sở Bính cạn lời nhìn Tào Chính...
“Để tôi xử bọn chúng luôn cũng được, chuyện này rất dễ dàng thôi!” Lâm Thắng nói.
“Vậy nhờ cậu rồi!!” Sở Bính nói, giờ này không cần phải khách khí làm gì.
Lâm Thắng gật đầu rồi quay người đi lên trước, mục tiêu đầu tiên là những tên đang trong chỗ này.
“Chúng ta cũng đi lên thôi, có rất nhiều chuyện cần phải xử lí đấy!” Sở Bính nói.
“Ok!”
Cả đám người bắt đầu di chuyển.
Sở Minh Ngọc đang bước đi thì cau mày lại. Cô bỗng chợt cảm thấy người hơi khó chịu, còn có chút nóng nóng...
Lúc sáu người đi đến sân thì Lâm Thắng đang đứng ở đó chờ họ.
Mấy người tò mò nhìn sang hai bên, cửa phòng hai dãy nhà đều đã được mở toang, đứng từ ngoài nhìn vào t·hấy x·ác c·hết nằm la liệt trong đó...
Sở Bính và Sở Minh Ngọc không quá kinh ngạc, họ đã biết thực lực của Lâm Thắng.
Nhưng mà bốn đội trưởng lại khác, trong lòng bốn người hoảng hoảng. Mấy chục người bị g·iết mà không có một tiếng động nào, lại chỉ trong có vài phút ngắn ngủi...thực lực của thanh niên này mạnh đến mức nào??
“Mọi người từ từ về, tôi đi xử lí những tên còn sót trong thị trấn!” Lâm Thắng nói.
“Ok, xác c·hết của chúng cứ để cho binh vệ xử lí!” Sở Bính gật đầu.
Lâm Thắng biến mất khỏi chỗ vừa đứng ngay lập tức, lần này hắn không dùng lửa để đốt xác tiếp, để nguyên cho binh vệ muốn điều tra gì thì điều tra...
Bốn đội trưởng: Còn mỗi xác c·hết thì biết được thông tin gì???
Sở Minh Ngọc và Tào Chính lên đường đi về Tây thị trấn, Sở Bính và Thiệu Giang về Bắc thị trấn, hai người còn lại cũng về địa bàn của mình.
Năm phút sau.
Lúc này Chúc Hoàng đang ngồi trong trụ sở binh vệ xử lí công việc giấy tờ!
Nói là xử lí nhưng hắn không thèm đọc văn bản mà lấy dấu đóng vào những mục cần phê duyệt luôn, tờ nào có liên quan đến chuyện cần phải đi đến xử lí thì bị hắn ném sang một bên.
Hoàn toàn không có ý nghiêm túc làm công việc đội trưởng binh vệ, chỉ ngồi cho có dáng vẻ thôi...
Vù!!
Cửa sổ bỗng bị mở ra, một cơn gió thổi vào làm bay mất mấy tờ giấy.
Chúc Hoàng nhìn sang định chửi bậy thì một vệt sáng bỗng lóe lên trong mắt, sau đó cái đầu của hắn đã lìa khỏi cổ.
Rồi mọi thứ trở nên yên tĩnh như chưa từng có gì xảy ra...cho đến khi Chung Sung về đến đây!
Mười lăm phút sau, cảnh tượng tương tự cũng diễn ra trong trụ sở Bắc thị trấn. Một vài chỗ ở gần cổng Bắc cũng có những bộ xác nằm xuống đất...
Đến giờ phút này Lâm Thắng đã xử lí hết những tên của Kim Long Hội trong khắp thị trấn.
“Cuối cùng cũng đã kết thúc!” Lâm Thắng đứng trên mái nhà cạnh nhà mình lẩm bẩm, hai tên theo dõi ở đây là hai tên bị xử cuối cùng.
Cho hai mồi lửa rồi bắt đầu đi về hướng quán trà an ủi!
Năm phút sau.
Đang nhảy trên những mái nhà gần đến quán trà thì hắn bỗng dừng lại, ánh mắt liếc xuống đường nhìn vào một người đang đi dưới đó.
Đây chính là Sở Minh Ngọc, cô đang đi về quán trà an ủi..nhưng mà dáng đi rất kì lạ, bước rất chậm rãi như đang rất khó đi.
Lâm Thắng nhíu mày, một giây sau xuất hiện ngay bên cạnh Sở Minh Ngọc.
“Cô bị sao thế?!” Đứng bên cạnh nói.
“ n!!” Sở Minh Ngọc giật mình, ngẩng lên nhìn thấy là Lâm Thắng thì đưa tay với đến.
Lúc này tình trạng bên ngoài của cô nàng đã hiện ra trong mắt hắn, mặt đỏ bừng, hai mắt mê li, hơi thở có vẻ gấp gáp...
Thấy Sở Minh Ngọc đưa tay ra muốn khụy xuống thì hắn nhanh chóng túm lấy đỡ lại...một cảm giác nóng rực từ trên người cô nàng truyền đến!
“Cô bị ốm??” Lâm Thắng nói, tình trạng này rất giống với khi bị ốm nặng.
“M...Mau đưa...đưa tôi về quán trà!!!” Sở Minh Ngọc dựa vào hắn lấy hết sức nói ra một câu.
Lâm Thắng không chần chờ, lập tức ôm lấy Sở Minh Ngọc nhảy lên mái nhà, chỉ một phút đã đến nơi cần đến.
Dùng cảm nhận thấy được mấy người Dung Sương đang trong một căn phòng thì xông vào đó luôn.
Phương Hồng Lan, Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh đang ngồi trong phòng của Dung Sương nói chuyện với nhau thì cửa sổ bổng bị mở ra.
Bốn người giật mình nhìn sang thì thấy Lâm Thắng ôm Sở Minh Ngọc nhảy vào, còn đang kinh ngạc chưa kịp hiểu gì thì Lâm Thắng đã đặt người trong ngực lên giường...
“Sở Minh Ngọc có vẻ bị ốm nặng, gần đây có nơi xem bệnh nào không để nhanh tôi đi gọi người đến!!” Lâm Thắng quay sang nhìn Phương Hồng Lan nói gấp.
Ba cô gái lớn trong phòng sững sờ, nhìn ‘bệnh nhân’ đang năm trên giường một cách không yên thì mau tiến đến xem xét.
Khi thấy rõ tình trạng của Sở Minh Ngọc thì sắc mắt của họ thay đổi, ba đôi mắt liếc nhau, trong đó hiện lên ý không biết phải làm sao.
“Sao thế ba người?”
Lâm Thắng lên tiếng, trong lòng đang rất gấp gáp.
Sở Minh Ngọc như đang mất ý thức dần dần, người còn giãy giụa giống rất khó chịu mà ba người kia đến xem rồi đứng yên tại đó không nói gì, hắn không hiểu thao tác này! Giờ nên ưu tiên đi tìm bác sĩ mới đúng.
“Cô ấy không bị ốm đâu anh!” Mạc Uyên quay ra nhìn Lâm Thắng nói.
“Không bị ốm?? Tình trạng kia..!” Lâm Thắng càng nghi ngờ thêm, không phải bị ốm thì đang bị gì??
“Chị ấy...trúng xuân dược!” Phương Hồng Lan chần chờ mở miệng.
“...”
Nghe xong Lâm Thắng không biết phải nói gì tiếp, nghĩ lại thì thấy giống vậy hơn...
“Hơn nữa...đã rất nặng, thuốc đã ngấm vào mọi ngóc ngách trong cơ thể rồi!” Dung Sương mặt khẩn trương nói.
“Có cách nào..áp chế xuống không?!” Lâm Thắng hỏi, tình trạng này mạnh mẽ như hắn chẳng giúp được gì...
“Có! Cần một người tu luyện mang Băng Linh Thể hoặc Thủy Linh Thể truyền linh lực vào áp chế! Nhưng mà giờ này đi tìm không thể kịp...!” Phương Hồng Lan nói.
Lâm Thắng cảm thấy cách này rất khó, đi tìm bao giờ mới thấy chứ.
Phương Hồng Lan lại nói tiếp...
…