Chương 91: Giải cứu!
Bing!!
“Thứ này nguy hiểm lắm, vứt nó đi để vào chuyện chính nào!!”
Cung Liêu cầm lấy rồi ném thanh kiếm của hai cô nàng sang một bên, tay đưa ra định ôm lấy bọn họ, mặt cười bỉ ổi!
Phương Hồng Lan và Dung Sương mắt có nước chảy ra trơ mắt nhìn bàn tay tiến dần đến!
Cạnh!!!!
Một tiếng động bỗng vang lên, đó chính là tiếng cửa sổ được mở ra!
Cung Liêu giật mình quay sang thì thấy một vệt sáng lóa lên!
Xoạt!!
Một chiếc đầu bay lên, hai mắt trợn lồi ra...
Cung Liêu c·hết khi còn chưa kịp nhìn thấy h·ung t·hủ là ai!
Phù!!
Cung Liêu c·hết, khí thế cũng mất, hai cô nàng ngã xuống đất như mất hết sức lực!
“Hai cô có làm sao không?!” Lâm Thắng nhìn Phương Hồng Lan và Dung Sương đang dựa vào nhau lau nước mắt!
Trong lòng thở nhẹ ra, may mắn hắn đến kịp!
“K..Không sao, cảm ơn rất nhiều!” Phương Hồng Lan đỡ Dung Sương dậy, quay đầu về phía Lâm Thắng nói!
“Cảm ơn anh!” Dung Sương bĩnh tĩnh lại cũng nói cảm ơn!
“Chuyện nhỏ, mấy cô cũng đã giúp tôi rất nhiều!” Lâm Thắng nói.
“Cậu là ai? Chúng ta từng gặp nhau rồi à?” Phương Hồng Lan thắc mắc nói.
Dung Sương cũng tò mò nhìn hắn, trong trí nhớ không có thông tin gì về thanh niên trước mắt, nếu đã từng giúp thì không thể nào quên được!
Lúc này hai cô gái đã bình tĩnh lại sau chuyện vừa rồi!
“Tôi là Lâm Thắng, chủ nhân của hai cô gái nhân yêu!” Lâm Thắng nói.
Nghe vậy thì hai người hiểu ra, Dung Sương càng hiểu rõ hơn vì cô chính là người mang đồ ăn đi cho họ!
“Xin hỏi cấp độ của anh là gì??!!!” Phương Hồng Lan bỗng vội vàng hỏi!
Dung Sương cũng nhận ra điều gì đó, ánh mắt hi vọng nhìn Lâm Thắng.
Hắn vừa g·iết c·hết một Chân Linh sơ kì trong nháy mắt, vậy thì cấp độ ít nhất cũng phải là Chân Linh trung kì!
Việc cứu Sở Minh Ngọc có hi vọng rồi!
Lâm Thắng hiểu được vì sao hai cô gái lại biểu hiện như vậy!
“Đủ g·iết hết cả tổ chức những tên này!!” Lâm Thắng đá Cung Liêu nói!
“Vậy thì quá tốt rồi, chúng ta mau chóng tập hợp lực lượng để điều tra trụ sở của bọn chúng ở đâu! Chị Ngọc đang đợi được cứu! Chủ lực nhờ hết vào anh!!!”
Hai cô gái nghe vậy thì vui mừng, xác định phương hướng chuẩn bị hành động ngay!
Quay người muốn gọi các chị em trong quán!
“Bình tĩnh! Nghe này, tôi đã biết trụ sở của bọn chúng ở đâu! Hai người không cần tập hợp lực lượng làm gì cả, mình tôi đi đến đó là được rồi! Có chuyện khác muốn nhờ hai người!” Lâm Thắng giữ lại hai người rồi nói.
Hai cô gái bình tĩnh lại, nếu Lâm Thắng đã biết rồi thì càng tốt thêm!
“Nhờ anh cứu Chị Ngọc giúp! Anh có chuyện gì cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ làm được!!” Phương Hồng Lan nghiêm túc nói!
Dung Sương đứng bên cạnh gật đầu, hai cô rất yếu, chỉ có thể làm chuyện trong khả năng của bản thân!
“Cô nhớ chỗ hai chị em nhân yêu chứ! Tôi muốn nhờ hai người đón họ về đây, được không?!” Lâm Thắng nhìn Dung Sương rồi nhìn cả hai nói!
“Không thành vấn đề!” x2
“Vậy tôi hành động luôn đây!”
“Cẩn thận đấy!”
“...”
...
Lâm Thắng nhảy ra khỏi cửa sổ phóng về hướng Đông thị trấn! Hai cô nàng kia cũng đi ra khỏi quán trà đến đón hai chị em Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh!
Hai bên mỗi việc khác nhau!
Lâm Thắng nghĩ bây giờ muốn hốt một mẻ là chuyện không có khả năng, trước tiên dọn trụ sở của chúng để cứu người rồi mới bắt lẽ đang phân tán khắp thị trấn vậy!
Hai mươi phút sau!
Lâm Thắng đứng ở trên mái nhà cạnh trụ sở của Kim Minh Bang!
Hắn dùng cảm nhận kiểm tra toàn bộ nơi đây!
“Trên có hai mươi tám người phân tán xung quanh, có một nữ duy nhất ở trong phòng phía sau! Chắc đó là cô gái Sở Minh Ngọc! Dưới lòng đất có năm người, đám người Sở Bính bị giam ở đó nhỉ!”
Trong cảm nhận thì tất cả mọi thứ được truyền vào trong ý thức!
Chưa đến mức có thể nhìn bằng cảm nhận nhưng sự nhận biết không kém quá nhiều!
Chiều dài chỗ này khoảng 100m, chiều rộng khoảng 60m, một nơi rất lớn!
Nhà được xây kiểu hai dãy hai bên, phần cuối là một tòa nhà hai tầng!
Sở Minh Ngọc bị giam trong một căn phòng trên tầng hai phía sau, bọn người Sở Bính ở dưới căn nhà hai tầng, phải tìm được đường xuống!
Trong cảm nhận, người ở hai dãy nhà đang tập trung vào một phòng ăn uống, nói chuyện rất ồn ào! Đám lâu la không đáng nhắc đến!
Ở căn nhà hai tầng to lại chỉ có ba người, không nói đến Sở Minh Ngọc, Lâm Thắng tập trung vào hai tên ngồi chung một phòng, cũng đang ăn cơm! Chắc hai tên đó là chủ hội...
“Sai người cho Sở Minh Ngọc đồ ăn chưa Vân Minh?!” Triệu Tử An nhìn Vân Minh hỏi, trong mắt có ý gì đó!
“Đã cho rồi đại ca, làm theo y như lời dặn!” Vân Minh hiểu ra gì đó, cười trả lời!
Triệu Tử An cũng cười rồi tiếp tục ăn!
“Đợi khi bắt được chủ nhân của hai con nhân yêu thì cả thị trấn này thuộc về chúng ta rồi!” Triệu Tử An cầm li rượu lên lẩm bẩm!
“Đúng vậy đại ca, mọi chuyện vẫn rất thuận lợi, còn rất nhanh chóng! Chúng ta cạn li chúc mừng trước!” Vân Minh cũng cầm li rượu của mình lên!
Ting! Tiếng hai chiếc li chạm nhau!
“Haha! Mong là tên đó về nhanh một chút!” Triệu Tử An ngửa đầu lên uống hết rượu trong li!
“Ta về rồi này!!!” Một giọng nói bỗng vang lên.
Phụt!!!
“Tên nào??!!” Triệu Tử An giật mình phun cả rượu vừa uống ra ngoài!
Đứng phắt dậy hét lên, thả thần thức ra xung quanh tìm kiếm!
Két!!!
Cửa phòng được mở ra, Lâm Thắng từ từ đi vào bên trong!
Vân Minh nhanh chóng đứng dậy đi ra sau lưng Triệu Tử An, hắn chỉ có đầu óc, không có sức mạnh!
“Ngươi là ai?!” Triệu Tử An cảnh giác nhìn Lâm Thắng hỏi.
Trong lòng hắn rất căng thẳng, tên trước mắt không có bất kì khí thế gì trên người nhưng lại có thể đi thẳng vào đây....
Có hai loại khả năng, một là không có tu vi gì nên không cảm nhận được và không ai nhìn thấy! Hai là mạnh hơn tất cả nên không cảm nhận được...
“Ta là người mà các ngươi đang muốn bắt!” Lâm Thắng bình thản nói!
“Ngươi là...chủ nhân của hai...!”
Xoạt!!!
Triệu Tử An còn chưa kịp nói hết câu thì bỗng thấy trời đất quay ngược lại...đầu của hắn đã lìa khỏi cổ!
“A...!”
Xoạt!!
Lại một cái nữa, Vân Minh mới nói ra một chữ thôi...
Lâm Thắng mắt lạnh vung kiếm vẩy máu, tiện tay quăng ra hai viên lửa nhỏ!
Suýt quên, nhân vật phản diện c·hết bởi nói nhiều, mình không nên đi vào con đường giống vậy!
Xong việc ở đây rồi Lâm Thắng quay người đi ra ngoài, hắn bỗng nhận ra mình cứ nhắm vào đầu...có lẽ xử yêu thú nhanh gọn quen rồi nên sang người quen tay!!
Lúc này, trong một căn phòng khác!
Sở Minh Ngọc đang buồn bực ngồi trên ghế, cô vừa ăn xong đồ ăn mà bọn chúng đưa đến!
Rất tệ, ăn thịt như kiểu như đã nấu đi nấu lại nhiều lần rồi, vừa khô vừa cứng, canh rau thì vị hăng hăng rất lạ...
Cô ăn ngon quen rồi hay đầu bếp của bọn chúng chỉ có trình độ thế thôi!
“Không biết Dung Sương và Phương Hồng Lan có cẩn thận mang đồ ăn cho hai chị em nhân yêu không?!” Sở Minh Ngọc lẩm bẩm!
Ở đây cô không thể làm gì, cũng không biết tình hình bên ngoài như thế nào...
Cộp! Cộp!!
Bỗng có tiếng bước chân vang lên, Sở Minh Ngọc cẩn thận lắng nghe thì phát giác nó đang bước về phía này!
Cô đứng ngay dậy, đêm rồi mà ai định đến đây? Tên Triệu Tử An kia??
Trong lòng sốt ruột lên, bây giờ không có tí tu vi nào, chúng muốn làm gì mình không thể phản kháng được...
Tiếng bước chân đã đến ngay cửa dưới sự bồn chồn của Sở Minh Ngọc!
Két!!
Cánh cửa được mở ra, một khuôn mặt trẻ trung xa lạ ập vào mắt cô ta!
Sở Minh Ngọc sững sờ, chàng thành niên này là ai? Sao lại đến chỗ mình...
“Cô là Sở Minh Ngọc phải không?!”
Sở Minh Ngọc định mở miệng hỏi thì Lâm Thắng đã mở miệng trước!
Nhưng mà hắn hỏi thừa rồi, thông tin của cô ấy đã hiện ra ngay trước mắt.
[ Tên: Sở Minh Ngọc ]
[ Chủng tộc: Người ]
[ Tuổi: 32]
[ Cấp độ: Chân Linh sơ kì (Cao Siêu) ]
“Đúng vậy? Cậu là ai?!” Sở Minh Ngọc đáp, trong lòng càng cảm thấy là lạ!
“Tôi là Lâm Thắng, chủ nhân của hai nàng nhân yêu mà cô từng giúp!”
“A....là cậu!!” Sở Minh Ngọc bị bất ngờ kêu lên, sau đó nhận ra mình vừa làm động tác rất xấu hổ, nhanh chóng lấy tay che miệng!
Lúc này trong đầu cô load một loạt chuyện khác nhau!
“Đúng vậy, cảm ơn cô rất nhiều vì đã cứu hai người họ!” Lâm Thắng nói.
“Tôi mới giúp được một nửa...cậu xuất hiện ở đây rồi thì họ đã an toàn rồi đúng không? Còn mấy tên kia....!”
Sở Minh Ngọc đoán được rất nhiều chuyện khi Lâm Thắng nói ra thân phận của mình!
“Đúng vậy, họ đã an toàn, còn những kẻ ở đây thì tôi mới g·iết hai tên là Triệu Tử An và Vân Minh, bên ngoài thì có Cung Liêu!”
Sở Minh Ngọc không quá kinh ngạc bởi đã biết trước về thực lực của Lâm Thắng!
Trong lòng thở nhẹ một hơi, mọi lo âu về đám người Triệu Tử An đã biến mất hết!
“Có cậu ở thị trấn đúng thật là rất may mắn!” Sở Minh Ngọc cười nhìn Lâm Thắng nói, trong ánh mắt có những ý khác lạ!
Cảnh tượng vào giờ phút này bỗng đẹp hơn hẳn!
...