Chương 90: Nguy hiểm!
Một giây sau hắn biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện là ở ngay trước mặt Mã Thành, đưa tay ra b·óp c·ổ hắn nhấc lên!!
Rắc!!!
Mã Thành chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã bị bóp gãy cổ c·hết luôn!
Bịch!!
Lâm Thắng thả xác hắn xuống rồi cho một mồi lửa...cái xác thành tro ngay trong vài giây...
Khó chịu? Áy náy? Ngượng tay? Không hề có!!
Cuộc rèn luyện sinh tử mấy ngày qua đã khiến hắn đã trở nên máu lạnh hơn rất nhiều!
Nhưng, chỉ với kẻ thù của hắn!!
Cả người trở lại vô hại như bình thường rồi hắn đi vào căn nhà!!
“Giữa chiều rồi...em thấy mệt mỏi quá, cũng nhớ anh!” Lâm Ngọc Linh ngồi ôm đùi nói.
“Chị cũng nhớ anh...!”
Mạc Uyên suy nghĩ xa hơn, nếu Lâm Thắng trở về không thấy mình thì như thế nào? Liệu anh ấy có tìm được hai người mình không? Tâm tình lúc đó sẽ ra sao?
Tách!
Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh đang bồn chồn thì tiếng động bỗng vang lên, một tia sáng hé dần ra!
Cửa đang bị ai đó mở ra!!
Lâm Ngọc Linh sợ hãi nhảy nhào sang chỗ Mạc Uyên, Mạc Uyên căng thẳng cực độ ôm lấy Ngọc Linh! Cơ thể chuyển sang tư thế chuẩn bị chạy trốn!
Và rồi, cửa được mở hẳn ra, người mở cũng xuất hiện trong mắt hai chị em!!
“Anh!!!” x2
Cả hai thân hình nhào vào lòng Lâm Thắng, Ngọc Linh khóc huhu, Mạc Uyên dụi mắt...
Mọi lo âu, buồn phiền biến mất ngay lập tức...
“Anh về rồi!!!”
Lâm Thắng ôm chặt lấy hai chị em!!!
....
Ba người ôm nhau một lúc lâu rồi mới tách ra.
Nước mắt dính đầy mặt Lâm Ngọc Linh, áo của Lâm Thắng cũng ướt một mảng lớn.
Mạc Uyên thì đỡ hơn, không đến mức khóc hẳn, mắt chỉ hơi đỏ còn đâu mọi tâm tình để hết ở trên nụ hôn!
“Chuyện gì đã xảy ra thế Uyên? Và còn ngôi nhà này là của ai?” Lâm Thắng nhìn hai người hỏi!
“Mọi chuyện là như thế này....!” Mạc Uyên ôm lấy cổ hắn kể lại mọi chuyện từ lúc có tên đột nhập vào nhà cho đến tối hôm qua, trong đó bao gồm cả chuyện của Sở Bính!
“Thì ra là vậy, Sở Bính lại có một người em gái mà không ai biết được, hơn thế nữa còn ở ngay quán trà mình từng đến!”
Lâm Thắng rơi vào trong suy nghĩ!
Đúng là may mắn, nếu không có Sở Minh Ngọc thì hai chị em đã bị bọn người kia bắt ngay từ đầu mất rồi!
Nhưng mà hiện tại cô ấy cũng rơi vào tay Kim Long Hội như Sở Bính, phải nhanh chóng cứu ra bọn họ ra mới được!
Lâm Thắng nhớ lại lúc bên Đông thị trấn, nếu tất cả đi từ đó ra thì có lẽ ngôi nhà đó là trụ sở của bọn chúng.
Khả năng đám người Sở Bính bị giam ở đó là rất cao!
Lâm Thắng thở dài trong lòng! Hắn cảm thấy mình thật ngu ngốc, hay bỏ lỡ những chuyện quan trọng.
Lúc đi tìm ở Bắc thị trấn mà đi kĩ hơn, dịch sang bên này một chút thì đã có thể tìm thấy hai chị em rồi!
Đông thị trấn...tiến lên hai trăm mét có khả năng thấy được Sở Bính...
Phải sửa lại tính cách của bản thân mới được, cần kĩ càng hơn trong mọi việc!
Những kẻ kia....
Khoan đã!
Lâm Thắng bất ngờ đứng dậy!
“Chuyện gì thế anh!?” Mạc Uyên giật mình hỏi!
“Có chuyện rồi! Hai em ở yên đây chờ anh về được không?!” Lâm Thắng nhanh chóng nói!
“Vâng!” x2
Sau đó Lâm Thắng nhanh chóng chạy ra khỏi căn nhà, hướng về phía Tây thị trấn.
Hắn bỗng nhớ ra chuyện Cung Liêu đã từng nói tối sẽ đến quán trà an ủi hưởng thụ!
Lúc này các cô gái ở đó đang gặp nguy hiểm!!!
Họ là người của Sở Minh Ngọc, hơn nữa khi b·ị b·ắt vẫn còn dặn dò các cô gái mang đồ ăn đến cho hai chị em. Phần giúp đỡ này rất lớn, hiện tại hắn có năng lực và đã biết chuyện không hay sắp xảy ra thì không thể để nó tiếp diễn được, nhất định phải bảo vệ an toàn cho họ như cách Sở Minh Ngọc đã bảo vệ hai chị em!
Lâm Thắng nhanh chóng chạy đến quán trà, lao vùn vụt hơn cả gió qua những mái nhà!
Lúc này, trong một căn phòng trên tầng ba của quán trà an ủi đang có ba người!
Hai nữ một nam, nam ngồi trên ghế và hai nữ đứng trước mặt!
Nam chính là Cung Liêu, màn đêm ập xuống và ông ta đã không nhịn được mà đến đây tìm kiếm an ủi!
Nhưng có điều, các cô nương ở đây không hề muốn phục vụ ông ta, hai cô nàng Tụ Khí tầng tám cũng không muốn các chị em bị giày vò nên cùng đến gặp Cung Liêu nhằm đuổi hắn đi!
Dù biết...khả năng này rất thấp!
Hiện tại chỉ có số ít người trong quán trà biết Cung Liêu là đồng bọn của đám người đã bắt Sở Minh Ngọc!
Dung Sương nhìn Cung Liêu ngồi trên ghế ngắm hai người bọn họ mà muốn cầm kiếm đâm cho vài nhát!
Ánh mắt kia thật là ghê tởm! Cực kì khó chịu!!
“Đội trưởng Cung, hôm nay quán sẽ không mở cửa đêm, xin mời ngài về cho!” Cô gái Tụ Khí tầng tám còn lại đứng bên cạnh Dung Sương nói!
Trong lòng Phương Hồng Lan rất hận, cô hận tổ chức của kẻ trước mắt dám động đến người chị cả của bọn họ!
Biết chúng rất không tốt nên khi Cung Liêu vừa mới bước vào quán trà thì cô đã thông báo đóng cửa quán trà một đêm!
Những kẻ này đến đây sẽ không an ổn tí nào! Hơn nữa ông ta có cấp độ Chân Linh sơ kì, muốn làm gì đó không ai có thể cản được!
Nhưng dù vậy Phương Hồng Lan và Dung Sương vẫn phải làm gì đó, trụ cột bây giờ chỉ còn có hai cô!
Cung Liêu nghe vậy cười không nói gì, ông ta biết đây chỉ là chiêu trò để đối phó với mình!
Hít hà!!!
Cung Liêu hít sâu một hơi, mùi hương tỏa ra từ trên người hai cô nàng trước mặt làm ông ta rất hưng phấn! Rất thơm, ngửi rất dễ chịu, khiến người ta mê mẩn!
Ánh mắt nhìn chăm chú Phương Hồng Lan và Dung Sương, hai cô đang che mặt đi nhưng ông ta vẫn có thể đánh giá ra được khuôn mặt họ cực kì xinh!
Không thể dùng thần thức nhìn bởi vì xung quanh đều có trận pháp cản thần thức!
Có thể mạnh mẽ phá ra nhưng nó không cần thiết!!
“Hai cô, bỏ khăn che mặt ra đi xem nào! Có khuôn mặt xinh đẹp mà che đi thì tiếc lắm!” Cung Liêu mỉm cười nói!
“Chuyện này không cần thiết, chúng tôi không tiếc! Quán đã đóng cửa, mời đội trưởng Cung ra về!!”
Dung Sương lạnh lùng nói!
Với những kẻ như Cung Liêu thì hai người không muốn cho thấy khuôn mặt của bản thân!
Rất phiền phức, hai nàng biết nhan sắc của mình rất đẹp, nếu cho những kẻ đã dâm tà còn mạnh hơn rất nhiều thấy....
“Hai người chắc không bỏ chứ? Không bỏ ra thì đêm nay ta sẽ không ra khỏi đây!!” Cung Liêu vẫn rất bình thản!
Phương Hồng Lan và Dung Sương nhìn nhau, trong ánh mắt đều có sự tức giận tột cùng.
Hai người biết hắn đang uy h·iếp nhưng không có cách nào khác...
“Được, chúng tôi có thể bỏ khăn che mặt ra nhưng đội trưởng Cung phải ra về sau khi thấy!” Phương Hồng Lan nén tức giận nói!
“Ok, nhìn xong ta sẽ đi về!” Cung Liêu mỉm cười nói.
Sau đó, hai cô nàng đưa tay lên lấy khăn che mặt xuống!
Hai khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ như ngọc hiện ra ngay lúc này!
Vẻ đẹp của Dung Sương như một bông hoa nhiều màu sắc lạnh lùng không dung tục!
Phương Hồng Lan mang vẻ của một bông hoa huệ, cao quý, thanh khiết!
Mắt Cung Liêu sáng rực lên, đẹp, đúng là quá đẹp! Không tự chủ được mà liếm môi một cái!
“Xem ra, đêm nay là một đêm rất dài đây!” Cung Liêu cười dâm nói.
Sắc mặt hai cô nàng biến đổi, trong lòng thầm nghĩ không ổn!
“Đội trưởng Cung, đã thấy rồi thì mời ngài đi về theo thỏa thuận!” Dung Sương nhanh chóng nói!
“Đúng là thấy rồi, nhưng mà...chưa đủ! Ta muốn thấy toàn bộ của hai người trong đêm nay!!”
Nói xong Cung Liêu đứng dậy, tản ra khí thế của Chân Linh sơ kì!
Phương Hồng Lan và Dung Sương phản ứng ngay khi Cung Liêu đứng dậy. Tay rút kiếm nhanh muốn phản kháng nhưng mới rút được một nửa thì khí thế của Cung Liêu đã ép không thể động đậy! Giữ nguyên tư thế đang rút kiếm dở.
Tụ Khí là cấp độ khởi đầu của tu luyện, người ở cấp độ này rất yếu và chỉ có thể vận dụng một ít linh lực! Lên Chân Linh thì khác, sau khi lên đến cấp độ Chân Linh thì người sẽ được lột xác hoàn toàn!
Linh lực phóng ra ngoài, thần thức mở rộng và trở nên ngưng thực hơn, rất dễ dàng áp chế người ở cấp độ Tụ Khí không thể động! Nhưng từ Chân Linh trở nên muốn áp lại người không thể động đậy thì phải cao hơn ít nhất hai cấp độ!
Phương Ngọc Linh và Dung Sương không thể động, hai mắt phẫn hận nhìn Cung Liêu từ từ đi đến!
Trong mắt Dung Sương có nước hơi hơi trào ra, vừa hận vừa cảm thấy nhục nhã bởi chuẩn bị bị vấy bẩn!!
Phương Ngọc Lan cũng không khá hơn, cô muốn c·hết còn hơn là phải trải nghiệm chuyện sắp diễn ra!!
...