Chương 84: Nói chuyện
Sở Minh Ngọc dẫn hai chị đi một quãng đường dài sang gần bên Tây thị trấn, vào trong một căn nhà mới dừng lại.
“Chị....!”
Vừa vào nhà thì Mạc Uyên kéo Lâm Ngọc Linh sang một bên, cách xa Sở Minh Ngọc.
“Cô là ai ? Cô muốn gì ở tôi mà dẫn đến đây?!” Mạc Uyên cảnh giác nhìn Sở Minh Ngọc hỏi.
Ở bản thân cô chứ không phải là Lâm Ngọc Linh!
Mắt Lâm Ngọc Linh vẫn còn nước mắt, cô bé trốn ra phía sau chị mình.
Chuyện vừa nãy khiến cô bé vẫn còn sợ hãi, người mười ba tuổi nhưng tâm trí vẫn chỉ bằng mười tuổi!
Sở Minh Ngọc đứng im tại chỗ không nói gì, cô đang suy xét mấy việc.
Lời đồn trong trấn có nhân yêu đã truyền ra từ lâu nhưng có vẻ như nó cố ý bị kiềm chế lại nên không tạo ảnh hưởng.
Bản thân cô không để ý đến nhân yêu nên chẳng quan tâm về tin tức đó.
Giờ ngẫm lại thì trong này có những khúc mắc rất lớn!
Ai là người mang hai nhân yêu này vào đây?! Cô gái nhân yêu này cũng rất mạnh, không dễ dàng làm nô cho người khác trừ khi chủ nhân càng mạnh!
Mà chủ nhân cộng thêm nhân yêu mạnh vào thị trấn, còn có nhà định cư ở đây! Sở Bính mà không cho phép thì điều này không thể xảy ra được!
Điều này nói rõ chủ nhân của hai cô nhân yêu quen biết Sở Bính hoặc mạnh hơn cả ông ta.
Sở Minh Ngọc đưa mắt đến trên người Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh.
“Chị đây là Sở Minh Ngọc, không cần cảnh giác, chị vừa cứu được hai người đó, muốn làm gì đã làm rồi! Mà em tên là gì, ngồi xuống cho dễ nói chuyện!!”
Sở Minh Ngọc ngồi xuống ghế nói, ra hiệu cho hai chị em cũng ngồi xuống.
“Em tên Mạc Uyên, tại sao chị lại cứu em, em vừa mới g·iết người đấy!” Mạc Uyên không ngồi xuống mà đứng tại chỗ trả lời.
“Trước khi trả lời vấn đề này thì chị muốn biết một điều ở em!” Sở Minh Ngọc định rót nước nhưng phát hiện trong ấm trống rỗng.
Quên mất, quên mất, đã lâu không đến căn nhà cũ này rồi. Trước khi mở quán trà thì cô ở nơi này!
“Chị muốn biết gì?” Mạc Uyên hỏi, cô vẫn rất cảnh giác.
Đúng thật là chị gái trước mắt đã cứu được hai người bọn họ nhưng ai biết tiếp theo đấy sẽ an toàn hay nguy hiểm lớn hơn!
“Em có biết thị trưởng không?” Sở Minh Ngọc hỏi, cô muốn thăm dò tình huống của chủ nhân hai nhân yêu với Sở Bính.
“Em biết một chút, chủ nhân của em quen ngài ấy hơn!” Mạc Uyên trả lời.
Cô không ngốc một tí nào, sự xuất hiện của nhân yêu như cô trong thị trấn rất đáng nghi, không có người giúp đỡ thì không thể bình yên suốt được.
Chị gái ở trước mặt đang thắc mắc ai là người giúp mình, hỏi thị trưởng cũng là gián tiếp hỏi người sau mình có quan hệ gì với thị trưởng.
“Chủ nhân của em à? Vậy cho chị hỏi chủ nhân của em là ai? Anh ta có quan hệ như thế nào với thị trưởng? Và còn mạnh không?”
Sở Minh Ngọc hơi bất ngờ, không nghĩ đến cô gái nhân yêu tên Mạc Uyên trước mặt đây đã nói thẳng ra mục đích mình đang muốn tìm hiểu.
Nói chuyện với người thông tin thật là thoải mái!
Nhưng mà khi Sở Minh Ngọc hỏi những câu đó thì Mạc Uyên im lặng không nói gì.
Ánh mắt cô nàng tỏ vẻ mơ đi, còn lâu ta mới nói cho kẻ lạ như ngươi!
“Ài, xin lỗi, chị hỏi nhiều quá mà không thiết lập một chút niềm tin nào với hai bên!” Sở Minh Ngọc hiểu ý, thở dài một tiếng rồi bỏ chiếc khăn che mặt ra!
“Xin giới thiệu lại, chị là Sở Minh Ngọc, em gái của Sở Bính, cũng chính là thị trưởng đấy! Chị nói cho em thông tin này, hiện tại thị trấn đang rất nguy hiểm!”
“Thị trưởng và các đội trưởng đang m·ất t·ích, tổ chức binh vệ đã bị xâm chiếm, đến giờ không ai biết những kẻ xâm chiếm đó là ai!”
“Tên vừa vào nhà em đó là một thành viên của bọn chúng, binh vệ đã bị chiếm nên lát nhất định sẽ có lệnh truy nã của em!”
“Những kẻ đó có thể xử được cả thị trưởng, với sức mạnh của mình em nghĩ bản thân có thể chạy trốn được không? Hơn nữa em cũng cần lo cho em ấy!”
Sở Minh Ngọc nhìn Lâm Ngọc Linh đang nhô cái đầu ra nhìn mình. Cô nở nụ cười coi như chào cô bé.
Nhưng mà khuôn mặt toàn ưu sầu, nụ cười trông rất thảm thương...
Trong lòng Mạc Uyên rất kinh ngạc, thị trấn đã nguy hiểm đến mức này rồi ư?!
Nếu đúng như Sở Minh Ngọc nói thì mình thật sẽ không chạy được.
“Vậy chị muốn biết thông tin của chủ nhân nhà em để làm gì?” Mạc Uyên nhìn Sở Minh Ngọc hỏi.
“Hiện tại chỉ có một mình chị đang âm thầm chống lại những kẻ đó nhưng thực lực quá yếu, chưa thể làm gì đến bọn chúng!”
“Dưới tình hình này chỉ có thể tìm đồng minh mạnh mẽ, mà đúng lúc gặp được em. Em có cấp độ Tụ Khí tầng chín thì chắc chắn chủ nhân của em phải mạnh hơn nhiều đúng chứ? Hơn nữa cũng quen biết với Sở Bính, một đồng minh cực kì thích hợp trong chuyện này!”
Sở Minh Ngọc đưa ra lời giải thích, trong lòng cô ngờ tới miếng ngọc mà Sở Bính bóp nát kia đang gửi tín hiệu cho chủ nhân của hai cô nhân yêu đây!
Cô nghĩ đến việc lên thành tìm giúp đỡ nhưng nếu binh vệ trên đó nghe tin Sở Bính m·ất t·ích không rõ sống c·hết thì chắc chắn sẽ coi là đ·ã c·hết và t·ấn c·ông một cách mạnh mẽ.
Với những manh mối hiện tại Sở Minh Ngọc chắc chắn tên đó vẫn còn sống bởi nếu c·hết rồi thì không thể viết lệnh đến từng bộ phận được, người ở đây chỉ nhận thị trưởng chứ không nhận bất cứ ai khác.
Và người dân vẫn sống được một cách an ổn nên cô quyết định tự tìm hiểu manh mối trước rồi mới làm ra hành động tiếp theo.
Ý nghĩ này rất ích kỉ nhưng đây là chuyện liên quan đến tính mạng của người thân, liệu có mấy ai không ích kỉ khi rơi vào tình huống này?!
Mạc Uyên suy nghĩ một chút, không biết có nên nói thông tin Lâm Thắng ra không. Cô biết thực lực của Lâm Thắng rất mạnh, có thể giải quyết chuyện này một cách dễ dàng.
Nhưng nếu kẻ địch biết trước thực lực rồi nghĩ ra các biện pháp đối phó thì sao, cô không hoàn toàn tin tưởng những lời của Sở Minh Ngọc, đâu ai biết trước được chuyện gì!
“Chị...! Cô ấy thật khổ, chúng ta nói anh đến giúp cô ấy đi!”
Mạc Uyên đang suy nghĩ các loại khả năng thì Lâm Ngọc Linh bỗng cầm tay cô nói.
Mạc Uyên đi ra từ trong suy nghĩ, nhìn khuôn mặt đáng yêu muốn cầu giúp rồi lại nhìn Sở Minh Ngọc, dáng vẻ mệt mỏi u sầu..
Có lẽ mình đang nghĩ xấu quá rồi!
Mạc Uyên than thở trong lòng, sống trong bóng tối quá lâu khiến suy nghĩ của cô xu hướng tồi tệ!
“Em sẽ nói cho chị thông tin về chủ nhân của em! Nhưng mà, em tin chị được chứ?” Mạc Uyên nhìn Sở Minh Ngọc nói.
“Được!” Sở Minh Ngọc nghiêm túc đáp lại.
Sau đó hai chị em ngồi xuống ghế, Mạc Uyên bắt đầu kể chuyện của mình với Lâm Thắng từ trên thành cho đến thị trấn và những lúc gặp Sở Bính!
Đương nhiên chỉ nói những thông tin có liên quan đến thực lực thôi!
“Nếu cậu ấy ở đây thì tốt biết bao!” Sở Minh Ngọc than thở, nghe xong cô mới rõ thực lực của Lâm Thắng mạnh đến nhường nào!
Một mình đánh bại ba Chân Linh hậu kì và một Chân Linh đỉnh cao, lại còn là binh vệ nữa chứ!
Thậm chí còn không có lệnh truy nã từ lúc đó!Thảo nào Sở Bính lại xử lí chuyên của hai cô nàng nhân yêu trong thị trấn một cách cực âm thầm như vậy!
Nhưng mà tiếc là người chủ nhân tên Lâm Thắng này đang không ở trong thị trấn, hai chị em cũng không biết cậu ấy đi đâu.
Sở Minh Ngọc chỉ biết thở dài, không đúng lúc tí nào. Đồng thời cũng chắc chắn miếng ngọc của Sở Bính đã gửi thông tin cho Lâm Thắng, chỉ mong cậu ấy thấy rồi chạy về nhanh.
...
Ở một bên khác.
Trong trụ sở của Kim Minh Bang bên Đông thị trấn.
Triệu Tử An đang ngồi nơi cao nhất, bên cạnh hắn là Vân Minh.
Phía dưới có mấy người cũng đang ngồi thảo luận.
Lúc ánh mắt của bọn họ có cảm xúc rất khác nhau bởi vừa nghe tin Quang Nam báo cáo.
Trong thị trấn có nhân yêu, tin này đã được biết từ lâu! Nhưng mà nhân yêu đó lại dám g·iết người đưa tin của bọn họ! Giết là đã g·iết, không cần biết lí do!
....