Chường 83: Mạc Uyên giết người!
Vì thị trưởng không có ở đây nên một đội trưởng sẽ lại được bổ nhiệm để quản lí công việc thay!
Hiện tại trong đây có bốn người làm binh vệ lâu năm đang tiếp đón tên đội trưởng mới này.
Bất ngờ là trong đây có hai người Lâm Thắng sẽ biết!
Lúc này năm người ăn uống nói chuyện rất vui vẻ mà không biết đâu có trong trụ sở đang có một bóng hình ẩn nấp nghe trộm!
“Đội trưởng Quang, sau này chiếu cố nhiều hơn!” Một binh vệ rót rượu cho người đàn ông trung niên ngồi ở giữa!
Ông ta chính là Quang Nam, thành viên có cấp độ Chân Linh sơ kì trong hội, được Triệu Tử An phái đến đây quản lí.
“Đâu có, tôi mới lên chưa biết nhiều, các anh làm lâu năm rồi biết nhiều hơn, tôi mới là người cần giúp đỡ!” Quang Nam cầm li rượu lên cười nói rồi uống sạch!
“Ngài đội trưởng quá khách khí! Anh em chúng tôi sẽ làm hết mình!” Một binh vệ khác nói, mặt bốn binh vệ đỏ như máu, tất cả đã say hết rồi.
“Thường thường ở Bắc thị trấn này có gì đặc biệt không?!” Thấy thời cơ đã đến, Quang Nam bắt đầu thăm dò chuyện!
Mặc dù bọn hắn đã điều tra rất kĩ, trong tay cũng nắm rất nhiều tình báo nhưng những thứ đó chỉ là biểu hiện bên ngoài.
Muốn biết càng sâu phải đi vào nội bộ binh vệ, có những chuyên không thể viết trên giấy để đảm bảo sự an toàn.
Bọn hắn cần rất nhiều những chuyện không được báo cáo đó, dù mới hay cũ đều quan trọng!
“Ở Bắc thị trấn này rất yên bình, gần đây chỉ có một chuyện là gia chủ Lâm gia bị người g·iết, người trong nhà cũng giải tán, ai đi đâu thì đi! Sau đó thị trưởng đã tiếp nhận hết công việc kinh doanh của họ!”
Người binh vệ vừa rót rượu cho Quang Nam say khướt nói!
“Không có chuyện gì khác sao? Ví dụ như có thế lực ngầm nào đó hay người lạ ở trong thị trấn, hoặc nơi mà thị trưởng hay đi?!” Quang Nam tiếp tục hỏi thăm.
“Cái này thì không có đâu đội trưởng Quang, trước kia tôi hay gác cổng phủ thị trưởng, không thấy ngài ấy tiếp đón người lạ bao giờ, ngài ấy cũng chẳng đi đâu ra khỏi phủ, nếu có cũng là vụ án và tôi hay đi cùng!” Người này nói xong thì càng lơ mơ như sắp muốn đổ gục xuống!
“Thôi, cảm ơn bốn anh em đã chào đón, tất cả say rồi về nghỉ ngơi để còn làm việc!”Quang Nam thấy không có tin tức hữu ích thì kết thúc thăm dò, tỏ ý đuổi người.
Ông ta nghĩ nơi tên thị trưởng quản lí đúng thật là rất bình yên!
“Vậy chào tạm biệt đội trưởng Quang, chúng tôi đi đây!”
Bốn binh vệ dìu nhau đi ra khỏi trụ sở binh vệ về nhà!
Quang Nam đưa mắt nhìn bốn người rời khỏi rồi mới đứng dậy đi vào trong một căn phòng khác.
Nơi đây chính là phòng làm việc của đội trưởng, bình thường sẽ không có ai đi vào!
Quang Nam mở cửa ra, bên trong có một người đàn ông khác đang ngồi trên ghế chờ đợi!
“Anh Nam, có tin tức gì không?!” Thấy Quang Nam đi nào thì người đàn ông đứng dậy hỏi.
Sau đó Quang Nam nói những tin mà mình moi ra được, mặc dù rất bình thường và không quan trọng nhưng vẫn phải báo cáo để cho Triệu Tử An thấy thái độ làm việc.
“Đã rõ, bây giờ em sẽ về báo cáo cho Vân Minh!”
“Chú đi cẩn thận bị người lạ phát hiện!”
“Anh yên tâm, dưới Chân Linh tuyệt đối không có ai có thể phát hiện ra em!”
Người đàn ông nói rồi đi ra ngoài từ cửa sổ!
...
Ở bên chỗ bốn binh vệ vừa tiếp rượu Quang Nam, sau khi qua ba con đường năm ngã rẽ thì bọn họ bỗng đứng thẳng lên, dáng vẻ liêu xiêu say khướt biến mất ngay lập tức.
Liếc xung quanh không thấy có ai thì đi vào một góc kín.
“Đội trưởng mới này có vấn đề!”
“Chắc chắn là có, bình thường không ai sẽ hỏi mờ ám như thế cả!”
“Giờ chúng ta phải làm sao đây, cọp ở ngay bên cạnh rồi!”
“Tạm thời cứ làm theo nghĩa vụ phải làm trước, chưa có thông tin gì khác thì không nên hành động lung tung!”
“Ok!”
Sau đó bốn người tản ra, ai về nhà nấy!
Ở sau căn nhà cách đó đúng một bức tường, Sở Minh Ngọc âm thầm gật đầu.
Không hổ là binh vệ được gác bên cạnh Sở Bính, binh vệ đã được huấn luyện chuyên nghiệp trong nhiều tình huống, say mà không say, dù cho trí óc mơ hồ vẫn phải biết giữ những thông tin quan trọng.
Từ sáng sớm Sở Minh Ngọc đã âm thầm đến trụ sở Bắc thị trấn điều tra, nhưng mà nhận thấy Quang Nam cũng là Chân Linh sơ kì lâu năm nên không dám đến quá gần, sợ bị phát hiện.
Lúc gần trưa có bốn binh vệ đến mở tiệc chào đón Quang Nam, sự tập trung của ông ta rơi vào trên người bọn họ nên cô mới có thể đến gần nghe lén.
Cả quá trình không có thông tin gì hữu ích, còn nhận thấy bốn binh vệ đang bị chuốc say.
Trong lòng cô rất lo lắng bọn họ sẽ để lộ thông tin quan trọng, nhưng cũng may là binh vệ không ngu ngốc, giữ được cái đầu lạnh.
Sở Minh Ngọc không biết được Quang Nam có phát hiện bốn binh vệ đang giả vở hay không nên âm thầm theo sau để bảo vệ.
Nhưng mà tất cả vẫn ổn, Quang Nam vẫn chưa nắm được các chiêu trò riêng của binh vệ!
Sở Minh Ngọc thở dài một hơi, kẻ địch lần này quá mạnh, có lẽ mình chẳng điều tra được gì trong thời gian ngắn.
Cô bước nhanh đi sang chỗ khác, muốn đi một vòng quanh đây xem có chỗ nào có thể điều tra thêm không!
Và rồi, đúng lúc đứng từ xa xa thấy một bóng người âm thầm nhảy ra khỏi trụ sở binh vệ.
Cấp độ của người này mới Tụ Khí tầng tám, trong lòng Sở Minh Ngọc hơi kích động, cô nhanh chóng đi theo sau hắn ta.
Lưu Công nhảy ra khỏi trụ sở binh vệ rồi đi bình thường trên đường!
Hắn đang định đi về chuyển tình báo những nhìn trời còn sớm, trong đầu bỗng nảy ra một ý, cười bỉ ổi rồi chuyển hướng chạy thật nhanh.
Sở Minh Ngọc ở phía sau thấy vậy thì trên mặt hiện ra vẻ căm ghét, nụ cười của hắn khiến cô cảm giác rất ghê tởm.
Mà vì điều tra nên bỏ qua, ghét chỉ là bản năng, cô từng thấy những tên còn ghê tởm hơn thế nhiều.
Đừng nhìn thị trấn này yên bình mà coi nó không có người biến thái. Trong nhà tù dưới lòng đất một đống kia kìa!
Vài phút sau, Sở Minh Ngọc thấy Lưu Công nhảy vào trong sân một căn nhà nhỏ, cô thả chậm tốc độ lại bởi vì nghĩ đây có lẽ là nơi ở tạm thời của những kẻ này!
Sở Minh Ngọc không đi đến gần quá nhanh, những lúc có người vào là lúc tính cảnh giác trở nên cao nhất, phải đợi!
Được vài phút, cô cảm thấy ổn thì mới đến gần và thả thần thức ra chầm chậm thăm dò bên trong!
Vừa đến sân thì...
Ầm!!!!
Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa ở cổng căn nhà bỗng vỡ tan! Và thứ làm vỡ đó chính là tên vừa mới đi vào!
Bịch!! Lốc cốc!!
Lưu Công ngã xuống đất cùng với những mảnh vụn của cánh cửa, Sở Minh Ngọc thấy hắn đ·ã c·hết bởi con dao đang đâm vào tim.
Lúc này cô cũng thấy được cảnh tượng trong căn nhà, một cô bé người thú khóc thút thít đang lấy ôm tay cô gái người thú khác, trên mặt cô gái hiện lên vẻ tức giận căm phẫn!
Nhớ lại nụ cười bỉ ổi vừa nãy và thấy được tình hình của hai cô người thú ở đây, Sở Minh Ngọc đã đoán được chuyện gì vừa xảy ra.
Tên kia vào đây định làm trò nhưng không ngờ cô gái người thú có cấp độ cao hơn nên đã bị g·iết!
“A!!! Có g·iết người!!!”
Những người dân đi qua thấy cảnh này bỗng giật mình kêu lên!
Sở Minh Ngọc mắng thầm một tiếng không ổn, Mạc Uyên cũng biết không ổn, cô đã gây ra một chuyện lớn khi Lâm Thắng không có ở đây, nhưng mà vì bảo vệ Ngọc Linh nên điều đó không sai tí nào!
Mạc Uyên nhìn Lâm Ngọc Linh đang ôm lấy mình rồi đưa tay ôm cô bé lên. Trong lòng quyết định phải xông ra khỏi thị trấn thật nhanh chóng!
Nhưng mà khi cô chuẩn bị động thì một bóng người phụ nữ màu trắng xuất hiện ở trước mặt.
“Đi theo ta!!”
Không chờ Mạc Uyên trả lời, Sở Minh Ngọc đã dùng sức mạnh của mình kéo hai chị em nhảy ra khỏi căn nhà đi về một hướng.
Mạc Uyên muốn giãy dụa nhưng khí thế trên người phụ nữ này rất mạnh, bản thân chỉ có thể mặc cho cô ta kéo đi!
Trong lòng quyết tâm dù thế nào cũng phải bảo vệ an toàn cho Ngọc Linh!
...