Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Cày Level Từ Chém Yêu Ma

Chương 85: Bắt chuột




Chương 85: Bắt chuột

- Cảm ơn Nguyễn Khắc Toàn, hello123 đã tặng hoa, tặng quà cho truyện!

--------------



“Quang Nam đang làm gì?” Triệu Tử An nhìn Vân Minh hỏi, trong ánh mắt đầy sự tức giận.



“Thưa đại ca, Quang Nam đang dẫn tất cả binh vệ tìm kiếm hai nhân yêu đó!” Vân Minh nói.



“Hắn là Chân Linh mà, tìm từ lúc đó đến bây giờ vẫn chưa tìm được à?!”



“Thưa đại ca, bên đó nói hai nhân yêu đó bỗng biến mất ở trong nhà, người dân xung quanh cũng xác nhận không thấy chúng chạy ra bên ngoài. Nhưng mà cho người vào tìm, lục tung lên lại không thấy manh mối gì, điều duy nhất biết được là vết chân biến mất ở giữa sân!”



“Với cả, những binh vệ ở đó hành động rất lạ, nhìn giống như chỉ đang ra vẻ hành động nghiêm túc!”



“Thế thôi à?”



“Vâng thưa đại ca!”



“CMN, đồ ngu, nhảy ra bên ngoài trốn không được à?? Hai con nhân yêu đó không làm được nhưng người khác thì sao?? Đừng chỉ nghĩ ở đó có mỗi bọn chúng, hãy nghĩ rộng ra, manh mối đã rõ thế rồi! Có người đang giúp, biến mất ở sân kia có khả năng được Chân Linh trở lên dùng linh lực dẫn đi!”



“Trong thị trấn vẫn có Chân Linh đang ẩn giấu, cũng đã phát hiện ra chúng ta! CMN, phải giới nghiêm toàn thị trấn từ hôm nay, không để cho bất cứ ai ra ngoài! Hãy cầu mong những kẻ đó chưa phát hiện ra manh mối gì về Kim Long Hội!”



“Những tên binh vệ kia hành động ra vẻ phải không?! Chắc chắn chúng biết điều gì đó! CMN! Quang Nam là thằng ngu, bị chúng lừa mà không biết! Bắt lấy vài tên rồi dùng mọi cách moi thông tin!”



“Giờ Vân Minh đi theo ta lấy lệnh từ tên thị trưởng đó! Một lũ đần!!”



“Vâng đại ca!!”



Mấy phút sau.



Dưới căn hầm tối, năm người Sở Bính đang nhắm mắt ngồi tu luyện, b·ị b·ắt thế này chẳng có gì để làm cả!



Bịch! Bịch!



Bỗng có tiếng chân truyền đến, cả năm người mở mắt ra nhìn sang thì thấy Triệu Tử An và Vân Minh đang đi vào!



“Chào ngài thị trưởng, khỏe chứ!” Triệu Tử An cười hỏi Sở Bính!



“Ngươi thử vào vị trí của ta xem có khỏe không?!” Sở Bính bình thản trả lời.



“Ha, không đùa lão già ngươi nữa. Hiện tại ta cần lão viết hai lệnh mới!” Triệu Tử An để những đồ viết lệnh của Sở Bính vào!



“Lần này ngươi lại muốn gây ra chuyện gì?!” Sở Bính mở miệng hỏi.



“Không có gì lớn lắm, chỉ là một con chuột nhắt Chân Linh và hai con nhân yêu cần bắt, chúng dám g·iết người của ta. Bây giờ cần lệnh giới nghiêm toàn thị trấn và lệnh truy nã bọn chúng!”



Triệu Tử An nói, trong lòng hắn cũng mong chỉ là chuyện nhỏ.





Nghe được lời này của Triệu Tử An thì bốn binh vệ hiện lên vẻ tức giận nhưng không thể phát ra ngoài vì quyết định nằm hết ở thị trưởng.



Ánh mắt Sở Bính co lại, hắn bỗng nghĩ tới Sở Minh Ngọc bởi chỉ còn cô ta là Chân Linh trong thị trấn.



Xem ra cô nàng đó đã phát hiện ra điều khả nghi rồi đi điều tra.



Còn hai chị em kia...bị chúng ép đến đường cùng rồi mới ra tay à!



Chỉ với từng đấy thông tin Sở Bính đã đoán được rất nhiều thứ chính xác! Không hổ là người có thể làm thị trưởng mấy chục năm!



“Được, ta sẽ viết!”



“Thế mới đúng chứ ngài thị trưởng!”



“...”



Sở Bính biết bây giờ không phải là lúc phản kháng những tên này, điều đó chỉ làm mọi chuyện tệ hơn thôi!



Mong ba người họ không rơi vào tay chúng...Lâm Thắng vẫn chưa về sao, haiz...



...



Buổi chiều, một lệnh mới được phát ra từ thị trưởng khiến cả thị trấn sôi trào lên.



Từ hôm nay thị trấn sẽ bị giới nghiêm để bắt t·ội p·hạm, không một ai được đi ra ngoài!



Trong lúc này vang lên rất nhiều lời oán trách, nhưng mà không oán lệnh, không oán binh vệ mà oán kẻ bị truy nã khiến bọn họ rơi vào tình cảnh này!



Cả thị trấn nhao nhao đi tìm ba kẻ bị truy nã để có thể thoát khỏi tình trạng bây giờ.

Lúc này Triệu Tử An đang đứng trong trụ sở nghe cấp dưới báo cáo.



Biết được người dân tích cực đi tìm ba kẻ đó thì hắn nở nụ cười!



“Không nghĩ đến, người dân trong thị trấn lại có tinh thần trách nhiệm cao đến vậy!”



...



Mạc Uyên và Sở Minh Ngọc cũng biết được lệnh mới, ba bọn họ vẫn ở trong căn nhà đó.



“Chị cũng bị truy nã kìa!” Mạc Uyên nhìn Sở Minh Ngọc nói.



“Không quá lo, chúng chỉ biết đại khái có một Chân Linh thôi, chị vẫn có thể đi lại bình thường! Nhưng em phải ở yên chỗ này rồi, không nghĩ tới lại giới nghiêm cả thị trấn!”



Còn một điều mà Sở Minh Ngọc không nói là vẫn có lệnh chứng tỏ Sở Bính vẫn còn sống! Chỉ cần tìm được trụ sở của những kẻ này thì có khả năng thấy được thị trưởng!





Mạc Uyên thở dài không nói gì, Lâm Thắng đang ở đâu mất rồi...



“Hai em cứ ở đây, chỗ này rất an toàn, vấn đề ăn uống để chị lo cho!” Sở Minh Ngọc nói!



“Vâng, em cảm ơn chị nhiều!” Bây giờ chỉ có thể như vậy.



“Không có gì, chúng ta đang giúp nhau mà!”



“...”



Cứ như vậy, hai chị em bị toàn thị trấn truy nã, đành phải ở nhà của Sở Minh Ngọc.



Tuy cô ta cũng bị truy nã nhưng mọi thông tin vẫn là một bí ẩn ít ai biết đến.



...



Chiều tối.



Sở Minh Ngọc rời căn nhà ở giáp giới giữa Tây thị trấn và Bắc thị trấn này về quán trà an ủi để lấy đồ ăn mang đến!



Tạm biệt hai chị em Mạc Uyên, dặn dò nhất định phải ở nguyên trong phòng không được ra ngoài rồi nhảy tường biến mất!



“Chị Uyên, bao giờ anh mới về, em sợ!!”



Sau khi Sở Minh Ngọc đi mất thì Lâm Ngọc Linh ôm lấy Mạc Uyên hỏi.



“Anh ấy sẽ về nhanh thôi, có chị đây rồi, không sợ!” Mạc Uyên vỗ vỗ lưng Ngọc Linh nói.



Mắt nhìn ra bên ngoài đã chập tối. Lần này anh ấy đi hơi lâu, liệu có phải đã xảy ra chuyện gì đó rồi không?!



Suy nghĩ theo nhiều hướng, trong ánh mắt cô tràn đầy sự lo lắng.



Lâm Thắng đi lâu như thế mà chưa có tin tức, suy nghĩ theo chiều hướng xấu là điều không tránh khỏi!



...



Quán trà an ủi!



Không cần giới thiệu lại về nơi khiến đàn ông phải mê mẩn này, sức hút của nó sẽ càng tăng khi đêm xuống.



Và giờ đây trên tầng cao nhất của quán trà đang tiếp đón một vị khách rất đặc biệt!



“Quán trà an ủi! Nơi này đúng là rất tuyệt nhỉ Vân Minh!”



Triệu Tử An khoác trên người một bộ y phục màu xanh lam nhẹ, đang nằm trên ghế dựa hưởng thụ xoa bóp của hai cô gái!





Ánh mắt ngắm nhìn xuống dưới đài xem các cô nương đang múa máy uyển chuyển!



“Đúng vậy thưa đại ca!” Vân Minh không hiểu nói, hắn cầm chén trà nhấp từng ngụm.



Trong lòng rất nghi ngờ, tại sao đại ca lại bỗng nhiên đến đây dưới tình huống đang gặp phải sự nguy hiểm!



Lúc này nên đi chỉ huy tất cả mọi người tập trung tìm kiếm những con chuột mới đúng.



Vân Minh đã nghĩ ra rất nhiều loại biện pháp để lùng bắt nhưng mà Triệu Tử An lại bất ngờ dẫn hắn đến quán trà này...



Không tìm ra những tên đang ẩn giấu thì tính mạng của tất cả rất đáng lo.



Mọi thứ mà đúng như đại ca nói trong lúc trưa lại cần phải vội vàng đi tìm...



“ y, con chuột đã lộ diện!!”



Vân Minh đang suy nghĩ về an toàn của cả hội thì Triệu Tử An bỗng lên tiếng, ánh mắt hắn ta chuyển về một chỗ trong quán trà!



Đó chính là khu trung các nhân viên của quán sinh hoạt!



“Đi bắt chuột nào!”



Triệu Tử An đứng dậy nói rồi đi ra khỏi phòng.



Vân Minh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nghe đại ca nói đành phải chạy theo sau.



Triệu Tử An đi thẳng qua hành lang đường vòng cung đến gần nơi mà các nhân viên trong quán trà chuẩn bị đồ mang ra cho khách!



“Vị khách này, phía trước là nhà bếp và nơi ở của quán, muốn uống trà thì xin hãy đi vào các phòng phía sau!”



Triệu Tử An sắp đến cửa chỗ đó thì bỗng có một cô gái đi ra cản đường!



Nhìn qua trông cô gái vẫn còn khá trẻ, trên người mặc bộ y phục màu cam vàng, mặt bị che đi một nửa bởi chiếc khăn màu trắng, tay cầm một thanh kiếm cầm sau lưng!



Đứng giữa cánh cửa đi vào dãy nhà sinh hoạt, ngăn không cho Triệu Tử An và Vân Minh bước đi tiếp!



Triệu Tử An dừng lại, miệng của hắn hơi hơi cười!



“Một Tụ Khí tầng tám ra ngăn, một Tụ Khí tầng tám khác nấp trong căn phòng phía sau cửa, vài Tụ Khí tầng bảy ẩn xung quanh! Đội hình cũng tạm đấy!”



Mỗi chữ hắn mở miệng nói khiến sắc mặt cô gái đang đứng ngăn trước cửa hoảng dần!



Nhưng, cô nàng còn chưa kịp hành động gì thì một khí thế mạnh mẽ trên người Triệu Tử An phát tán ra và lao thẳng đến!



Cô gái bị khóa cứng ngay tại chỗ trong nháy mắt, không chỉ mỗi cô gái đang đứng ở cửa mà những người đang ẩn nấp khác cũng đều bị khóa lại không thể động đậy!



....