Chương 8: Đi săn
“Bao giờ nhóc khỏi bệnh thì đi theo ta, ta sẽ dạy nhóc cách săn!”
“Thật à ông Bình!”
“Dạy cho biết thôi chứ với tình hình bây giờ của nhóc còn lâu mới săn được. Nhóc nên vào thành hoặc thị trấn tìm việc làm mà kiếm ăn, cứ đi lang thang là c·hết đó!”
“Cháu biết rồi!”
“Nhóc vào nhà nghỉ ngơi đi!”
“…”
Lâm Thắng đi vào trong nhà nằm trên giường.
Hắn chán chường không biết làm gì mở thở bảng hệ thống ra xem.
Tên: Lâm Thắng
Level: 1
HP: 20/20
MP: 10/10
Chức nghiệp:Pháp sư ( ???) Kiếm sĩ (Lv 1)
All skill: Hỏa thuật (Lv 1) Kháng hỏa (Lv 1)
Túi: Nanh lợn rừng (x4) nanh hổ (x2) da hổ (x1) thuốc HP (F) x5, thuốc MP (F) x5, đá chứa năng lượng (x10)
Giết con hổ kia vẫn chưa lên level được, chỉ có thêm hai chiếc nanh và một tấm da.
Hắn không biết mấy cái nanh và da hổ để làm gì, chắc có lẽ tìm cơ hội bán đi.
Còn chức nghiệp Pháp sư, không biết tại sao lại là dấu hỏi chấm nữa, hoàn toàn không hiểu gì cả.
Không còn gì để xem nữa, Lâm Thắng tắt bảng thông tin rồi nằm yên trên giường.
Cứ nằm đó cho đến trưa Lâm Thắng mới rời giường đi ra ngoài. Cơ thể hắn hồi phục nhanh hơn dự kiến, hắn thấy mình đã khôi phục ok rồi.
Ra cửa thấy Dương Bình đang lấy củi chuẩn bị nấu cơm thì Lâm Thắng nhanh chóng chạy đến.
“Ông Bình, để cháu nấu cho!” Lâm Thắng nói.
“Nhóc nấu ư, biết nấu không đó!” Dương Bình nhìn hắn nói.
“Ông yên tâm, cháu nấu được!”
“Vậy thì được, để xem tay nghề của nhóc thế nào!”
Lâm Thắng cầm lấy củi đi vào bếp xem, bên trong có một nửa con thỏ treo trên bếp và ít rau cải để trong rổ.
Lâm Thắng nhóm bếp rồi lấy rồi vo gạo để lên.
Khi ở thế giới bên kia nhà hắn nghèo lắm, không có bếp gas phải dùng bếp củi nên việc nấu cơm bằng củi hắn rất quen.
Nhìn miếng thịt thỏ, hắn chưa nấu thịt thỏ bao giờ nên có chút khó khăn.
“Xào thử đi!”
Hắn sẽ cho lên xào, rau thì nấu canh.
Nấu giống như bên kia thử xem.
Một thời gian sau hắn đã nấu xong hết.
Mùi hương bay khắp xung quanh, hắn cũng không ngờ thịt thỏ có thể thơm như vậy. Chẳng lẽ tay nghề của mình mạnh lên rồi sao.
“Nhóc con tay nghề tốt đấy, mới ngửi thôi mà đã biết là ngon rồi!”
Lâm Thắng đang tự luyến thì Dương Bình cười đi vào bếp.
“Bình thường thôi ông Bình, chín rồi đó chúng ta ăn đi!” Lâm Thắng nói.
Hai người ngồi ăn ở trong bếp.
“Ông Bình, sao ông lại ở chỗ vắng vẻ thế này!”
Đang ăn Lâm Thắng bỗng hỏi.
“Vì nghèo!” Dương Bình trả lời.
“Nghèo?!” Lâm Thắng không hiểu tại sao.
“Đúng vậy, vì nghèo nên mới ở đây. Trước kia ông già này ở trong thành Vĩnh Khang, lúc đó vẫn còn trẻ nên có sức vào rừng săn thú bán để kiếm tiền.
Nhưng tuổi già dần không còn sức lực, không săn được mấy con thú lớn nữa, săn thú nhỏ thì không ai muốn và nghèo từ đó. Không có tiền thì không ở trong thành nổi nên phải bán nhà dọn ra đây.
Vẫn săn được thú nhỏ vẫn có thể sống tốt nhưng đường từ thành đến rừng xa quá, đi lại nhiều lần cơ thể già này không chịu nổi. Dọn ra đây vừa gần rừng vừa an toàn nên quyết định sống ở đây luôn.”
“Thành xa lắm à ông Bình!”
“Cách đây tám cây số thôi, tám cây số là xa đối với người già như ta rồi!”
“Oh”
Lâm Thắng đã hiểu vì sao Dương Bình lại sống lẻ loi ở đây rồi.
“Hết thịt rồi nhỉ, chiều phải ra ngoài săn thôi, nếu không thì tối nhịn mất!” Dương Bình nói.
“Cháu đi theo được chứ!” Hắn muốn đi theo để học cách săn.
“Được, nhìn nhóc khỏe rồi đi theo không có vấn đề!”
“…”
Hai người ăn xong rồi nghỉ ngơi đợi đến chiều.
Dương Bình cầm theo cung và một con dao găm. Lâm Thắng khoác áo choàng lên và cầm theo thanh kiếm.
Khổ nỗi là kiếm không có vỏ, hơi bất tiện, không cẩn thận là tự cắt vào mình.
Hai người ra khỏi nhà bắt đầu đi săn.
Lâm Thắng thấy một con đường khi đi qua ngọn đồi.
“Đó là đường nối đến thành và thị trấn. Đi về bên trái tám cây số là đến thành, đi bên phải mười một cây là đến thị trấn!” Dương Bình nói.
Lâm Thắng kinh ngạc, không ngờ mình đã cách xa thị trấn như vậy. Có thể yên tâm một thời gian rồi.
Rừng ở bên kia đường, đi tầm ba trăm mét là bắt đầu tiến vào rừng.
“Trước tiên đi kiểm tra những chiếc bẫy đã, đến đó ta sẽ dạy nhóc cách đặt bẫy luôn!” Sau khi đi vào rừng Dương Bình nói.
Lâm Thắng gật đầu, đi theo sau lưng Dương Bình.
Một thời gian sau Dương Bình dẫn Lâm Thắng đến chiếc bẫy đầu tiên. Những chiếc bẫy ở dưới đất này dùng để bắt thỏ hoặc mấy động vật nhỏ khác.
Bẫy không có gì, Dương Bình tháo bẫy ra bẫy lại từ đầu để hướng dẫn hắn.
Bẫy này chỉ cần dùng một sợi dây dài và mấy cành cây. Dây có thể dùng vỏ cây đan lại. Dây gì cũng được, chỉ cần chắc chắn.
Dương Bình làm mẫu xong thì cho Lâm Thắng thử. Thử vài lần hắn mới biết cách làm.
Sau đó hai người đi đến những chỗ bẫy khác.
Dương Bình bẫy sáu chỗ nhưng cả sáu chỗ đều không bắt được con gì, trời đã giữa chiều.
Không bẫy được thì giờ phải dùng đến cung tên.
Dương Bình nói cho Lâm Thắng biết cách nhận ra chỗ mà gà rừng và chim chóc hay tới kiếm ăn.
Tìm được những chỗ đó rồi chỉ cần nấp kíp đi chờ con mồi đến và ra tay.
Hai người tìm được một chỗ gà rừng hay đến ăn, nấp vào bụi chờ gà đến.
Lâm Thắng cũng đã biết chỗ có dấu vết gà rừng hay đến ăn.
Ngồi chờ khoảng một tiếng sau đã có hai con gà rừng bay đến.
Dương Bình dơ cung lên nhắm chuẩn một con.
“Vút” một tiếng, mũi tên bay ra trúng một con. Con còn lại hoảng sợ bay mất tiêu.
“Haha, hôm nay không cần phải nhịn!” Dương Bình cầm con gà cười nói.
Trời bắt đầu ngả vàng rồi, đi cả một buổi chiều mới được một con gà.
Con gà này chỉ đủ cho bữa tối của hai người.
Bắt đầu theo đường cũ trở về, trên đường về lại ghé qua xem những chiếc bẫy. Đáng tiếng bẫy vẫn trống không.
“Nhớ kĩ những điều hôm nay rồi chứ!” Trên đường về Dương Bình quay sang nhìn Lâm Thắng hỏi.
“Cháu nhớ kĩ rồi, cảm ơn ông!” Lâm Thắng nói.
“Không có gì đâu, những thứ này chẳng là gì cả!”
“…”
Một thời gian sau hai người về đến nhà của Dương Bình.
Lâm Thắng xung phong đi nấu cơm còn Dương Bình đi tắm rửa.
Trên đồi sau nhà có khe nước nhỏ, đây cũng là một trong những lí do Dương Bình ở đây.
Hết nước nên Dương Bình chỉ Lâm Thắng đi lên lấy.
Lâm Thắng nấu cơm xong hai người bắt đầu ăn.
“Ông Bình, nanh lợn với nanh hổ có đang tiền không thế?!” Lâm Thắng nhớ đến mấy cái nanh mình đang có.
“Không đáng mấy đồng, có mấy người mua chỉ dùng để làm bùa hộ mệnh nhưng là tượng trưng thôi có hộ được gì đâu! Sao tự nhiên lại hỏi vậy, nhóc có à?” Dương Bình trả lời.
Lâm Thắng gật đầu.
“Có thì giữ lại chơi thôi, bán không được mấy đồng đâu!”
“…”
Ăn xong chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Hôm nay Lâm Thắng nhận ngủ võng. Dương Bình lớn tuổi rồi nên nằm trên giường.
Dương Bình cũng không từ chối, đi lên giường ngủ.
Ngày hôm sau.
Dương Bình lại dẫn Lâm Thắng đi săn, hướng dẫn hắn các loại kiến thức mà ông biết.
Không chỉ là mấy con thú thỏ, Dương Bình cũng cho hắn biết về dấu hiệu của đủ loại thú có trong rừng.
Cứ như vậy một tháng đã trôi qua.
Trong một tháng này hắn đã học được rất nhiều kiến thức săn.
Hắn đã có thể tự tay săn các loại động vật trong rừng. Thậm chí có một hôm hắn còn lôi về một con lợn rừng kha khá. Hôm đó hai người ăn một bữa lẩu no nê, đương nhiên là Lâm Thắng gợi ý cách ăn này.
Level của hắn đã tăng lên 5, thể lực có sự tăng tiến rõ. Bây giờ chạy bộ bền hơn, nhanh hơn trước một khoảng.
Khả năng dùng kiếm cũng được cải thiện, dùng nhiều là thạo dần.
Hắn phát hiện ra một điều thú vị là kĩ năng hắn tự học có thể liệt vào trong hệ thống.
Kĩ năng hắn học được chính là cung thủ. Hắn học để săn thôi ai ngờ lại thành một chức nghiệp mất rồi.
Ban đêm sau một tháng.
Hắn định rời khỏi đây trong đêm nay. Ở đây rất yên ổn nhưng hắn cần phải tăng level nhanh hơn. Cuộc sống trong rừng mới là cuộc sống của hắn ở hiện tại.
Hắn cần mạnh lên để không cần chạy trốn, hắn cần mạnh lên để tìm bố mẹ mình. Lâm Thắng này hay kia đều là Lâm Thắng. Hắn đã xuyên đến đây thì nên có trách nhiệm với bên này.
Lâm Thắng lấy mười viên linh thạch ra để trên bàn, tấm da hổ hắn cũng để lại cho Dương Bình. Nó có thể làm một chiếc áo ấm vào mùa đông.
Làm xong hắn nhẹ nhàng ra cửa rời đi.
Một tháng qua hắn đã hỏi Dương Bình về bố cục xung quanh đây.
Ở đây là phía Nam của thành Vĩnh Khang, xuôi theo hướng này chỉ có thị trấn hắn từng ở và rừng Đại Ngàn.
Rừng Đại Ngàn rất lớn, phía Đông của thành Vĩnh Khang vẫn là rừng Đại Ngàn.
Hắn định đi về phần rừng phía Đông của thành Vĩnh Khang săn thú cày kinh nghiệm.
Đợi lên level cao hắn sẽ xâm nhập vào sâu trong rừng hơn. Yêu thú mới là thứ để cày kinh nghiệm chứ không phải động vật hoang dã bình thường.
…