Chương 7: Dương Bình
Con sói đầu đàn né Lâm Thắng đang lao tới rồi đuổi theo người áo đen, những con còn lại cũng đuổi theo.
Vài giây sau ở đây chỉ còn mỗi Lâm Thắng và con hổ đang hấp hối. Con hổ hấp hối là do bị con sói chạy ma đạp cho cái vào đầu.
Người áo đen và sói yêu đã biến mất trong khi Lâm Thắng vẫn còn đang sợ hãi vì nghĩ mình bị ngoạm đến nơi.
Chỉ khi nghe thấy tiếng rên rỉ của con hổ hắn mới phản ứng lại.
“Ha…ha..!”
Lâm Thắng ôm ngực thở hổn hển.
Vài giây sau hắn dần bình tĩnh lại, nhìn con hổ đang hấp hối, lại nhìn xung quanh.
Không biết hắn lấy sự dũng cảm từ chỗ nào mà đứng dậy chạy đến chỗ con hổ cho nó một chém.
Chém xong hắn quay đầu chạy hết sức có thể về hướng ngược lại.
Tốc độ này phải nói là như lúc bị mẹ cầm roi đuổi.
…
Lâm Thắng không biết mình đã chạy bao lâu và bao xa.
Cho đến khi ra khỏi khu rừng hắn mới dừng lại, vừa ra khỏi rừng thì ngã lăn vài vòng ra đất, sau đó nằm im dưới đó thở khàn cả cổ.
Đầu óc choáng váng, miệng khô khốc, cổ họng rát, tim đập nhanh gấp ba lần bình thường, hắn cảm thấy mình sắp ngỏm rồi.
“Ê nhóc, không sao đấy chứ!”
Bỗng có một giọng nói vang lên bên cạnh.
Hắn mở mắt quay sang nhìn nhưng mà mắt hắn đang mờ nên không thấy rõ, chỉ thấy mờ mờ có một bóng người đang đứng bên cạnh mình.
Sau đó…Không có sau đó, hắn đã ngất mất tiêu.
“Ơ, c·hết rồi đấy à!”
Bóng người hiện rõ ra, đây là một ông lão thợ săn.
Gọi là thợ săn vì trên lưng ông lão này có đống mũi tên và một cây cung, tay ông cầm một con gà rừng và một con thỏ.
Thấy Lâm Thắng đã ngất xỉu thì ông lão ngồi xuống rồi lấy tay sờ vào cổ hắn.
“Mạch vẫn còn đập, chưa c·hết!” Ông lão nói.
“Aiz, không thể để hắn ở đây làm mồi cho dã thú được!”
Ông lão thợ săn cúi người xuống nhấc Lâm Thắng lên, nhấc kiểu bế công chúa đó nha.
May mà Lâm Thắng còn nhỏ nên không nặng lắm, ông lão vẫn có thể bế Lâm Thắng đi đường được.
…
Không biết đã ngủ bao lâu, Lâm Thắng mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Bây giờ hắn cảm thấy đau nhức cả người, mới mở mắt chưa thấy rõ được, một lúc sau mới nhìn được như bình thường.
Ập vào mắt hắn là một mái nhà lợp bằng lá, liếc nhìn xung quanh thì thấy đây là trong một căn nhà nhỏ được dựng bằng cây và lá.
Hắn đang nằm trên một chiếc giường bằng tre, bên dưới được lót một lớp vải cũ, nằm hơi đau lưng.
Trong căn nhà này ngoài chiếc giường ra thì còn một chiếc bàn và một chiếc ghế nhỏ. Hết rồi, chỉ có từng đó.
“Sao mình lại ở đây nhỉ!” Lâm Thắng lẩm bẩm.
Hắn nhớ lúc mình chạy ra khỏi khu rừng thì bắt đầu hoa mắt chóng mặt rồi ngã xuống, sau đó thì có một giọng nói và…tỉnh dậy thì thấy mình ở đây.
“Chẳng lẽ đây là chỗ của chủ nhân giọng nói lúc đó sao!” Lâm Thắng nghĩ.
Một lúc sau hắn cảm thấy đã khá hơn chút, hai tay chống xuống cố gắng ngồi dậy.
Vừa ngồi dậy được thì cửa nhà bị mở ra, một ông lão bê bát đi vào.
Ông lão nhìn thấy Lâm Thắng ngồi dậy thì kinh ngạc.
“Nhóc con nằm xuống đi, ngươi thoát lực nặng lắm đấy!” Ông lão nói rồi đặt bát lên bàn.
Lâm Thắng thấy ông lão cũng kinh ngạc, không nghĩ tới người cứu mình lại là một ông lão.
“Cảm ơn ông đã cứu cháu!” Lâm Thắng nói.
May mà có ông lão mang mình về đây, nếu không thì không biết bây giờ mình có vào bụng con gì đó không.
“Không có gì, đợi chút nữa có sức thì qua ăn bát canh gà này đi! Đúng rồi, nhóc tên gì, nhà ở đâu, sao lại chạy ra bìa rừng rồi ngất ở đó ?”
Ông lão hỏi liên tiếp ba vấn đề.
“Cháu tên Lâm Thắng, cháu không có nhà!”
Vì an toàn nên Lâm Thắng đành phải nói như vậy.
Hắn không biết mình đang ở đâu, cứ an toàn là trên hết.
“Trẻ lang thang à! Thảo nào lại cầm kiếm với trùm kín như vậy! Nếu không có chỗ để đi thì tạm thời cứ ở đây cho đến khi hồi phục lại!”
“Cháu cảm ơn!”
“Không có gì, đằng nào quanh đây cũng chỉ có một mình lão già này, có thêm người cho đỡ trống vắng. Quên mất, lão này tên là Dương Bình, gọi ông Dương hay ông Bình đều được!”
“Vâng, ông Bình!”
“Cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi, ta phải ra ngoài chẻ củi đây, nhớ ăn hết bát canh gà trên bàn đấy!”
Dương Bình nói xong thì đi ra ngoài.
“Xem ra chỗ này không phải là thị trấn!” Lâm Thắng lẩm bẩm.
Hắn sợ đây là cạnh hoặc trong thị trấn, chỉ cần ở trong thị trấn Lâm gia sẽ phát hiện ra hắn. Đến lúc đó Lâm Đông chắc chắn sẽ g·iết mình.
“Ông Bình này cũng là người tốt, bao giờ rời khỏi thì cho ông ấy vài viên linh thạch vậy!” Lâm Thắng nghĩ.
Người ta cứu hắn còn cho hắn ăn, không báo đáp một chút thì đúng là quá vô ơn.
“Òng ọc!”
Nhìn bát canh trên bàn đang bốc hơi nóng lên bụng lại phản ánh rồi.
Lâm Thắng đi từ từ đến bên cạnh bàn, cả người hắn nặng như có gì đó đè lên, bước đi khó khăn hơn bao giờ hết.
Đi đến bên bàn ngồi xuống ghế cầm lấy bát canh. Trong bát canh là một chiếc đùi gà to đùng, nhìn thôi mà bụng hắn lại kêu lại tiếp.
Lâm Thắng bắt đầu ăn, một bát canh gà to hết sạch trong phút chốc.
Ăn xong hắn thấy mình buồn ngủ, không nghĩ gì nhiều, quay lại giường nằm đó nhắm mắt.
Hắn đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đêm đến.
Dương Bình đi vào nhà thấy Lâm Thắng đang ngủ ngon thì nhẹ bước vào dọn bát trên bàn.
Một lúc sau Dương Bình lại đi vào nhà, trên tay còn cầm một chiếc võng.
“Đứa bé đáng thương! Cuộc sống thật khổ cực!”
Dương Bình vừa mắc võng lên vừa quan sát Lâm Thắng. Thấy hắn co tròn lại Dương Bình tưởng hắn gặp ác mộng.
Mắc võng xong Dương Bình cũng chìm vào giấc ngủ.
…
Một đêm trôi qua.
Lâm Thắng ngủ rất ngon, mở mắt ra không thấy ai ngoài mình trong nhà.
Lâm Thắng xuống giường đi vài bước, hắn cảm thấy mình hồi phục bảy tám phần rồi, chỉ cần nghỉ một hôm nữa là khỏi hẳn.
Hắn thấy trên bàn có một bát canh và đồ của mình.
Cầm lấy bát canh đi ra khỏi cửa, bên ngoài là một sân nhỏ được quây lại bằng những cành cây tre. Kế bên căn nhà còn có một bếp nhỏ, khói đang bay từ trong đó ra.
Xung quanh là những ngọn đồi thấp, căn nhà nằm ở dưới chân ba ngọn đồi.
“Nhóc con dậy rồi à, thấy đỡ hơn chưa!”
Lâm Thắng đang quan sát xung quanh thì Dương Bình đi ra từ trong bếp. Thấy hắn đang đứng ở cửa thì lên tiếng.
“Cháu thấy đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn ông!” Lâm Thắng nói.
“Đã bảo không có gì rồi, ăn đi cho hồi phục nhanh hơn, canh thỏ đấy!” Dương Bình nói.
“Vâng!” Lâm Thắng đáp lại rồi ngồi xuống bắt đầu ăn.
Dương Bình thấy vậy thì đi sang cạnh bếp cầm lấy cây rìu chẻ củi.
Một lúc sau Lâm Thắng đã ăn xong, nhìn cạnh bếp thấy có vài chum nước. Hắn mang bát qua đó rửa rồi để vào trong bếp.
“Nhóc, thanh kiếm kia ở đâu ra thế!”
Hắn vừa đi ra khỏi bếp thì Lâm Bình hỏi.
Lâm Thắng bất ngờ, không nghĩ Dương Bình lại muốn hỏi về thanh kiếm.
“Cháu mua thanh kiếm đó ở thị trấn!” Lâm Thắng nói.
“Thanh kiếm đó cực tốt, giá không rẻ đâu, nhóc con nhà ngươi mua được hả!” Dương Bình nhìn hắn nói.
“Cháu cũng có chút tiền, mua để phòng thân tiện đi săn!” Lâm Thắng trả lời.
“Đi săn rồi kiệt sức sắp c·hết ở trong rừng hả!”
“Haha!”
Lâm Thắng gãi gãi đầu.
“Không biết đi săn mà còn đòi vào rừng, cho dù biết săn nhưng nhóc nhỏ vậy liệu có bắt nổi con gì không, bắt được có sức mà giữ lấy không..”
Lâm Thắng chỉ biết gãi đầu im lặng.
Đúng thật là hắn không biết cách săn mồi, không bắt được con gì, thậm chí bị săn lại gần c·ái c·hết trong gang tấc.
Nếu không phải mấy con sói kia không thèm hắn thì hắn đ·ã c·hết rồi.
“Không biết người áo đen và mấy con sói kia thế nào rồi!” Lâm Thắng nghĩ.
Quay thời gian về hôm qua.
Sau khi ném Lâm Thắng về phía mấy con sói yêu người áo đen đã bỏ chạy ngay.
Nhưng ai ngờ sói yêu không để ý đến Lâm Thắng mà đuổi theo hắn luôn.
Không thể làm gì nữa hắn chỉ có thể vận chuyển chân khí chạy hết sức.
Cho dù thế hắn vẫn không thể chạy thoát được, chạy xa một nghìn mét chân khí hao gần hết.
Ngay lúc đó đàn sói yêu đã t·ấn c·ông, người áo đen né được một con nhưng đến con thứ hai t·ấn c·ông hắn đã bị mất một cánh tay. Và cuối cùng bị xé thành nhiều mảnh.
Thịt tu sĩ ngon hơn bổ hơn người bình thường nhiều vì có chứa linh khí. Đây có lẽ là lí do Lâm Thắng không bị đàn sói để ý đến.
Đàn sói yêu quay lại chỗ cũ không thấy Lâm Thắng đâu, chỉ thấy con hổ đ·ã c·hết nằm đó.
Con đầu đàn há miệng một ngoạm nuốt con hổ vào bụng. Đám này quay về chỗ sâu của rừng chứ không đuổi theo Lâm Thắng.
…