Chương 9: Bị tấn công
Một nơi nào đó trong rừng.
Có con gà rừng đang kiếm ăn ở dưới mặt đất, chỗ này có vẻ nhiều thức ăn nên nó hạ thấp tính cảnh giác xuống.
Trong bụi cây đằng sau con gà đang có một người núp ở đó quan sát nó.
Thấy con gà rừng mất cảnh giác, người này dơ cung tên lên rồi nhẹ nhàng kéo, mũi tên nhắm chuẩn con gà rừng đang chăm chú kiếm ăn.
“Vút’ một tiếng, mũi tên được bắn ra.
Con gà rừng giật mình dơ cánh chuẩn bị bay đi nhưng đã muộn. Mũi tên đã xuyên qua người nó.
Con gà rừng c·hết vẫn giữ động tác dơ hai cánh lên.
“Tuyệt vời!”
Thấy mục tiêu đ·ã c·hết, người trong bụi cây đi ra đến chỗ con gà rừng nhặt lên.
Người này chính là Lâm Thắng. Hắn đã ở khu vực này được một tháng.
Trong một tháng này hắn đã săn được rất nhiều động vật rừng, đủ loại con vật. Hắn đã thành một thợ săn mất rồi.
‘Bạn đã lên cấp!’
Lâm Thắng vừa nhặt con gà lên thì một bảng xanh hiện ra trước mặt hắn. Trên bảng xanh là dòng chữ thông báo lên level.
“Ồ! Lại lên level rồi, lần tăng này là tăng lên level 32 nhỉ!”
Một tháng qua săn nhiều thú level của hắn cũng theo đó mà tăng lên.
“Bảng thông tin!” Lâm Thắng nghĩ.
Tên: Lâm Thắng
Level: 32
HP: 330/330
MP: 165/165
Chức nghiệp: Pháp sư ( ???) Kiếm sĩ (Lv 1) Cung thủ ( Lv1 )
All skill: Hỏa thuật (Lv 1) Kháng hỏa (Lv 1)
Túi: Kiếm (F) x1, thuốc HP (F) x10, thuốc MP (F) x10, đá chứa năng lượng (x10)
Những ngày săn thú vừa qua hắn có thêm một chiếc rương báu. Mở ra nhận được vài đồ vật vẫn giống như rương trước nhưng lần này thay áo choàng thành một đôi giày, hắn lấy ra đeo vào luôn.
Đương nhiên tất cả đều cấp F.
Lên level MP cũng tăng, có nhiều MP như vậy hắn đã có thể dùng Hỏa thuật một cách mạnh hơn.
Hắn có thể bắn vài chục phát đạn lửa to bằng nắm đấm. Hoặc là hai phát hỏa cầu to bằng cái mâm. Dùng cách này có thể nổ c·hết vài lợn rừng cùng một lúc.
Dùng hai lần thì nằm liệt ra đất vì cạn MP. Bây giờ hắn đã biết cạn MP thì như thế nào.
Khi cạn MP thì cơ thể không còn tí sức lực nào, chỉ có thể di chuyển nhẹ nhàng.
MP sẽ hồi từ từ theo thời gian, đi ngủ sẽ hồi nhanh hơn nhiều. Trước mắt hắn chỉ biết từng đó, muốn hiểu nhiều hơn cần phải thử từ từ.
Đôi giày hắn nhận được từ rương có thể tăng 10% tốc độ, đây đúng là thứ mà hắn đang cần. Tăng tốc độ để đuổi thú nhanh hơn.
Sức mạnh và tốc độ của hắn tăng lên cực mạnh, đá nặng 300 kg chỉ là muỗi, dùng một tay có thể nhấc lên.
Hắn không biết bây giờ mình chạy nhanh bao nhiêu nhưng nếu thỏ vừa mới chạy vài giây hắn có thể đuổi kịp được.
(Lực lượng với tốc độ tăng dựa trên nghề kiếm sĩ, có mỗi pháp sư thì không tăng đâu)
Hắn của bây giờ khác biệt quá lớn với hắn của hai tháng trước.
“Đi về thôi ~” Tắt bảng thông tin, xách gà đi về.
Hắn hơi thất vọng vì không thấy thay đổi gì ngoài level.
Nếu hắn đoán không sai thì lên level sẽ mở thêm skill, lên tận ba mươi level rồi mà không thấy có thêm skill mới.
Chẳng lẽ phải lên level một trăm mới có sao! Nếu đúng như thế thì thật là lâu.
Lâm Thắng xách con gà đến một dòng suối nhỏ, đến bờ suối hắn đi dọc lên theo hướng đầu nguồn. Đi hơn mười phút thì trước mắt là một thác nước.
Dưới thác là một hũng nước rộng như ao nhỏ. Bên bờ hũng nước có một đống củi và một bãi tro lớn như đã được đốt nhiều ngày.
Lâm Thắng đi đến đó rồi nhặt củi xếp lên đống tro, xếp xong hắn dơ một ngón tay chỉ vào đống củi đã xếp.
“Đạn lửa!” Lâm Thắng nghĩ trong đầu.
Đầu ngón tay của hắn sáng lên, một vòng tròn ma thuật nhỏ hiện ra.
“Vù!” Một đạn lửa to bằng nắm đấm bắn ra từ đầu ngón tay trúng đống củi.
Đống củi bắt đầu cháy dần lên.
Tất cả những điều này chỉ diễn ra trong vòng một giây.
Lửa đã cháy, Lâm Thắng đi đến bờ hũng nước làm thịt con gà rừng.
Vài phút sau con gà rừng đã được gác lên đống lửa.
Hắn không dùng Hỏa thuật nướng gà vì nó không ngon bằng nướng than, tốn MP để nướng gà cũng không đáng.
Trong trường hợp cần ẩn nấp hắn mới dùng Hỏa thuật để nướng đồ ăn. Bây giờ đã mạnh hơn rồi không cần ẩn giấu nữa, mấy con gấu hay hổ đã không là gì.
Một tiếng sau, con gà rừng chỉ còn lại vài cái xương. Lâm Thắng đứng lên đi đến sau thác nước.
Chỉ thấy sau thác nước là một hang động nhỏ, Lâm Thắng đi vào trong đó.
Đi hết con đường hẹp dài ba mét bên ngoài thì đến bên trong là một không gian nhỏ rộng hai mét vuông.
Trong này có một cái giường và một cái bàn nhỏ bằng đất. Đây là chỗ ở bí mật hắn đã dùng mười ngày để làm ra.
Sau thác nước là một chỗ ẩn nấp quá tuyệt vời.
Lâm Thắng để thanh kiếm lên bàn nhỏ rồi cởi giày nằm lên giường ngủ.
…
Hai tiếng sau.
Lâm Thắng đi ra khỏi chỗ ở bí mật của mình.
Ánh nắng chói chang làm hắn vừa đi từ chỗ tối ra phải che mắt lại, vài giây sau mới thích ứng được.
“Chiều nay thử vào sâu hơn xem sao!” Lâm Thắng lẩm bẩm.
Hắn định vào sâu trong rừng tìm thú mạnh hơn, thú bên ngoài rìa đã không đáp ứng nhu cầu cày kinh nghiệm của hắn nữa.
Trước level 30 một ngày hắn có thể lên một level, nhưng sau level 30 hắn phải dùng đến hai ngày mới lên được.
Điều này chứng tỏ hắn phải tìm thú mạnh hơn để tăng cấp, hoặc nói là đi chém yêu thú.
Theo kí ức thì mỗi cấp độ yêu thú được chia thành sơ kì, trung kì, hậu kì và đỉnh cao.
Sơ kì thì tương đương với Tụ Khí tầng một đến ba, trung kì thì là Tụ Khí tầng bốn đến sáu, hậu kì là Tụ Khí tầng bảy đến chín. Đỉnh cao là đến max tầng chín, chỉ cần dùng một viên đan dược là có thể lên cảnh giới tiếp theo.
Với lực tay 300 kg của hắn thì tương đương với Tụ Khí tầng ba, tức là hắn chỉ đấu được với yêu thú cấp 1 sơ kì.
Nếu mà gặp phải yêu thú cấp 1 trung kì chỉ có thể chạy, không chạy được là c·hết.
Xác định rõ phương hướng cần đến hắn bắt đầu lên đường. Chuyến này đi hơi xa còn rất nguy hiểm, không cẩn thận là c·hết.
Một thời gian sau Lâm Thắng dừng bước lại.
Trong mắt hắn cây cối xung quanh rất cao to, rừng cũng rậm rạp hơn, ánh nắng không chiếu xuống được bao nhiêu, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng thú gào từ xa.
Lâm Thắng biết mình đã tiến vào lãnh địa của yêu thú, từ đây nếu mất cảnh giác sẽ thành mồi cho những con yêu thú.
Hắn hít sâu một hơi rồi bước đi tiếp, đi nhẹ nhàng cẩn thận, hai mắt quan sát xung quanh thật kĩ.
Dù nguy hiểm nhưng hắn vẫn phải đi vào. Con đường lên cấp đang ở trước mặt hắn, chần chừ thì chỉ mãi yếu đuối mà thôi.
Cảnh giác bước đi vào sâu một trăm mét vẫn chưa thấy con gì. Dù vậy hắn vẫn không thả lỏng tí nào. Không chừng mình đã bị để ý rồi, chỉ cần mình buông lỏng ra là bị t·ấn c·ông ngay lập tức.
Có lẽ Lâm Thắng đã đoán đúng, bởi vì chỗ hắn vừa đi qua có bốn con mắt đã mở ra và lặng lẽ đi theo sau lưng.
Lâm Thắng không cảm nhận được sự hiện diện này, hắn vẫn cẩn thận tiến về phía trước.
Đi được hơn trăm mét nữa hắn vẫn không thấy được con vật nào, điều này khiến hắn hơi nghìn ngờ.
Chẳng lẽ đây vẫn là ngoài rìa sao, muốn tìm được yêu thú phải đi vào sâu bên trong nữa??
“Tạch!” Một tiếng động nhỏ vang lên sau lưng.
Lâm Thắng giật mình, quay người lại ngay lập tức, dơ kiếm chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng mà nhìn sau lưng lại không có gì, hắn không mất cảnh giác vẫn quan sát thật kĩ.
Ba phút…năm phút…mười phút…vẫn không thấy có gì.
“Gió thổi cây lay sao?!”
Một thời gian dài không thấy gì, Lâm Thắng nghĩ tiếng vừa nãy chỉ là tiếng gió làm cây động.
“Vụt!”
Quay người chuẩn bị đi tiếp thì một bóng đen lao ra từ sau cây, bóng đen này nhanh đến mức lúc Lâm Thắng phát hiện nó đến bên cạnh rồi.
…