Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Cày Level Từ Chém Yêu Ma

Chương 77: Nơi tiếp theo!




Chương 77: Nơi tiếp theo!

Sở Bính nhìn sang thì thấy ba đội trưởng đã rất chật vật không đứng nổi nữa, riêng Tào Chính đã b·ị c·hém mất cánh tay trái!



Thấy cảnh này thì Sở Bính muốn lao đến giúp đỡ ngay.



“Ngài thị trưởng, đừng động, nếu ngài động bọn họ sẽ c·hết!”



Tiếng nói vang lên, Sở Bính quay sang nhìn Triệu Tử An.



“Các ngươi muốn gì?!” Ông ta trầm giọng hỏi.



“Đầu tiên vứt hết tất cả đồ trong người ra! Tất cả! Nói trước là đừng làm trò, ta không ngại g·iết tất cả người ở đây đâu, bao gồm cả người dân đã b·ị đ·ánh thuốc mê ở xung quanh năm trăm mét!”



Nghe được lời này cơ thể của Sở Bính căng lên vì tức giận...Nhưng mà ông ta bắt đầu vứt hết đồ trên người mình sang một bên.



Đầu tiên là kiếm rồi nhẫn trữ vật, sau đó đến quần áo...Không ai để ý đến dưới chân Sở Bính có một tấm lệnh bài nhỏ đã vỡ vụn ra...



Lúc này Sở Bính đã t·rần t·ruồng, ba đội trưởng căm phẫn nhìn một màn này.



Triệu Tử An không cảm xúc, hắn ta dùng thần thức nhặt chiếc nhẫn của Sở Bính lên.



“Tiếp theo là gì?” Sở Bính lạnh lùng nói, ông ta biết không chỉ thế là xong.



Mục đích chính của đám người này là gì? Tấn công nhưng lại không g·iết bọn họ!



Triệu Tử An liếc nhìn sang chỗ mấy đội trưởng, đám người của hắn hiểu ý, lấy dây thừng ra trói ba người bọn họ lại.



“Bây giờ ta cần ngài thị trưởng viết lệnh bổ nhiệm bốn đội trưởng mới và thêm điều tạm thời trao quyền cho tất cả đội trưởng mới, ông và đội trưởng cũ sẽ vắng mặt một đoạn thời gian dài!” Triệu Tử An bình tĩnh nói.



“Các ngươi muốn nắm thị trấn này trong tay để làm gì??” Sở Bính đã hiểu ra mục đích của đám người Triệu Tử An rồi!!



“Ông không cần biết điều này! Nếu ngoan ngoãn nghe lời chúng tôi thì người dân vẫn sẽ sống yên ổn mà không biết gì! Mà, nếu ngài c·hết thì tất cả mọi người sẽ c·hết theo!!” Triệu Tử An mỉm cười nói mặc dù hắn ta đang bịt kín mặt.



“Được!” Sở Bính đứng dậy đi vào trong nhà, Triệu Tử An dẫn mấy người đi theo sau.



Bây giờ Sở Bính không còn lựa chọn nào khác ngoài nghe lời những tên này.



Chỉ mong người kia về sớm một chút....



“Quang Nam dẫn hai huynh đệ Tụ Khí tầng chín đến nơi xét xử t·ội p·hạm, đi xuống nhà tù bắt lấy quản ngục, nhớ là bắt sống! Nếu có ai phát hiện thì g·iết hết, ngoại trừ tù nhân!”



Triệu Tử An nói với một Chân Linh sơ kì, người kia gật đầu rồi đi ra ngoài.



Sở Bính hơi dừng bước rồi lại bước đi tiếp, trong lòng lại càng mong người kia về hơn.





Những tên này mà thả tù nhân ra thì cực kì không ổn, đám đó không còn tính người nữa đâu...



Sở Bính mong Thiệu Giang có thể phát hiện gì đó rồi chạy đi báo tin...mặc dù khả năng này chỉ có một phần trăm...



Thiệu Giang chính là tên của quản ngục, cũng là đội trưởng cũ của binh vệ bên Bắc thị trấn này.



Sau đó Sở Bính vào phòng làm việc viết lệnh cho Triệu Tử An.



...



Một thời gian sau.



Đâu đó bên Đông thị trấn.



Dưới một căn hầm tối.



Sau khi làm theo tất cả lời của người áo đen thì Sở Bính và bốn đội trưởng bị dẫn đi giam ở nơi đóng quân của Triệu Tử An, hi vọng mong manh Thiệu Giang cũng đã bị tóm nhanh gọn...



Từ đây chủ lực của thị trấn đã bị tóm gọn hết, mọi quyền lực đã rơi vào trong tay của kẻ khác.



Năm người ngồi dưới này nhìn nhau, lúc này Sở Bính đã được cho mặc một bộ quần áo khác....không còn phải t·rần t·ruồng.



Sau khi bị ném vào thì Thiệu Giang nhận ra bốn người kia ngay lập tức, trong lòng hoảng vô cùng.



“Thị trưởng, ba đội trưởng...chuyện gì đang xảy ra thế này??”



Thiệu Giang vội vàng hỏi, mặt mũi đã b·ị đ·ánh bầm dập cả.



Thời gian trước anh ta đang ngồi trong phòng quản ngục nghỉ ngơi thì bỗng có ba người xông vào, ba người này không nói gì rồi ra tay g·iết hết mấy binh vệ khác.



Lúc đó Thiệu Giang phẫn nộ rút v·ũ k·hí xông lên trả thù xong b·ị đ·ánh một trận và mấy người đó lôi hắn đến đây.



Ai ngờ đến nơi lại thấy thị trưởng và ba đội trưởng khác đã ở đây trước rồi!



“Như anh thấy đấy, thị trấn bị chiếm, giờ chúng ta b·ị b·ắt làm con tin để thị trưởng phải nghe theo lời bọn chúng!” Bách Thuận mở miệng nói, anh ta đang cầm máu cho Tào Chính đang bị ngất.



Sở Bính và Chung Sung ngồi bên đó không nói gì.



“C·hết tiệt! Chẳng lẽ không thể làm gì sao???” Thiệu Giang nghe xong thì rất tức giận, anh ta thà c·hết còn hơn bị thành thứ cầm chân người khác như bây giờ.



“Đúng là không thể làm gì! Nếu liều mạng thì chúng ta sẽ c·hết vô ích! Nếu thị trưởng c·hết thì người dân sẽ bị bọn chúng tàn sát! Chúng ta không thể làm gì khác ngoài việc làm tù binh!”





“***!!!” Thiệu Giang đấm mạnh vào tường...



“Nếu chúng ta cầm cự được một đoạn thời gian thì không sao, nhưng mà....!” Sở Bính nghĩ đến hai cô gái nào đó.



“Chỉ mong bọn họ không sao! Cả quán trà nữa, đừng làm gì dại dột!” Sở Bính âm thầm cầu mong.



Những đội trưởng nghe vậy thì bình tĩnh lại, người hiểu Sở Bính như bọn họ biết ý của ông ta.



Thị trưởng đã thông báo cho trên thành rồi???



Trên đầu nơi giam giữ đám người Sở Bính.



Đó chính là phòng khách, nơi Triệu Tử An đang họp với thành viên trong hội.



Lúc này tất cả đã thay lại quần áo bình thường, đồ đen đã được cất đi.



Triệu Tử An quá cẩn thận, cả quá trình hành động không để cho một ai lộ mặt, dù là thành viên tầng thấp nhất, ngay cả nói cũng không nói mấy.



Sở Bính cũng khổ vì không biết một tí gì về những kẻ t·ấn c·ông mình.



“Đại ca, thị trưởng đã bị chúng ta khống chế, bước tiếp theo chúng ta sẽ thâu tóm cả thị trấn bằng cách nào? Nhanh hay từ từ?” Vân Minh ngồi bên cạnh Triệu Tử An nói.



Đến bây giờ kế hoạch của bọn hắn tiến hành rất thuận lợi, chỗ khó làm nhất đã được giải quyết, những chỗ còn lại chỉ còn là vấn đề về thời gian.



“Không vội, trước tiên nắm hết binh vệ đã, như thế sẽ càng dễ để hành động! Ngày mai vài người trong chúng ta cầm lệnh đến những trụ sở binh vệ khắp thị trấn vào chức vị! Nhớ kĩ phải thể hiện một cách chính trực cho binh chúng tin tưởng!”



“Quang Nam sẽ nhậm chức đội trường binh vệ Bắc thị trấn, Cung Liêu sang bên Tây thị trấn! Hai người đều có cấp độ Chân Linh sẽ dễ dàng nắm lấy quyền lực như những tên đang bị giam kia!”



“Huỳnh Quyền bên Đông thị trấn, Chúc Hoàng Nam thị trấn, phân bố thực lực như cũ. Không thể dẫn thêm người đến để tránh bị nghi ngờ!”



“Làm quen chức vụ xong mới cài người của chúng ta vào trong binh vệ bình thường, điều tra xem có kẻ nào hành động khác thường hay không. Nếu có phải xử lí ngay!”



“Hôm nay đến đây thôi, mọi người về nghỉ ngơi mai làm theo những lời vừa nãy!”



Triệu Tử An nói ra những bước kế hoạch tiếp theo.



Sau khi nắm hoàn toàn binh vệ thì những gia tộc hay thế lực khác sẽ đến lượt! Nghe thì sống chống thì c·hết!!!



“Vâng thưa đại ca!”



Đám người lên tiếng rồi rút lui về nghỉ ngơi, một lát sau trong phòng chỉ còn lại Triệu Tử An và Vân Minh.



“Đại ca! Cần phải chú ý thêm quán trà mới mở bên Tây thị trấn, cho đến bây giờ vẫn chưa biết ai đứng sau nó, thực lực thế nào cũng rất mờ mịt!!” Vân Minh nói.





Triệu Tử An cau mày, những thứ không biết thường sẽ khiến người ta lo sợ...



“Ngày mai chúng ta sẽ đích thân đến đó xem thử!”



“...”



...



Sáng hôm sau.



Lâm Thắng mở mắt ra, đứng dậy vươn vài cái cho thoải mái cơ thể.



Nghỉ ngơi một đêm cơ thể và tinh thần đã rất sung mãn, có thể bắt đầu càn quét cái hầm ngục c·hết tiệt này tiếp.



Lâm Thắng sửa sang một chút rồi cầm kiếm đứng trước cánh cửa lớn.



Đưa tay đẩy ra...



Ẽooooooooo



Cánh cửa được mở ra một cách từ từ, cảnh tượng bên trong đã hiện ra trước mắt.



Đó là...một mảnh tối om, không thấy gì phía trước cả!



Lâm Thắng ngây ra đó vài giây rồi bước từng bước vào.



“Kì lạ, tại sao lại tối om thế này nhỉ! Đường đâu mà đi tiếp bây giờ??”



Đứng ở nơi cuối của ánh sáng ngoài cửa có thể chiếu đến lẩm bẩm.



Ẽo ~ ẹt ~!!! Ầm!!!



Cánh cửa sau lưng bỗng đóng lại một cánh nhanh chóng, Lâm Thắng giật mình quay lại thì thấy hai bên bỗng xuất hiện những ngọn đèn.



Ngọn đèn cách từ bên này sang bên kia khoảng ba mươi mét, mỗi một giây hai bên sẽ sáng lên ba ngọn đèn, kéo dài từ từ vào bên trong...



Sau đó ở trên đầu cũng xuất hiện một cái nhưng nó rất to, chiếu rõ xung quanh nơi hắn đang đứng.



Lâm Thắng quay người nhìn theo hướng những ngọn đèn thắp sáng dần....và rồi đằng sâu bên trong bỗng xuất hiện những con mắt màu đỏ nhìn chằm chằm vào hắn.



Theo những ngọn đèn chiếu sáng vào, chủ nhân của những con mắt đã hiện ra.



Khoảng mười giây sau, chiếc đèn to cuối cùng ở trên trần sáng lên, trong mắt hắn xuất hiện những bóng hình khổng lồ nơi đây!



...