Chương 76: Âm mưu (2)
Bốn người đi vào sâu trong nhà, xuống một căn phòng kín dưới sự dẫn đường của Sở Bính.
Lúc này ở bên trên mặt đất bỗng có một đám người áo đen nhảy vào trong sân, chân chạm đất không phát ra một tiếng động nào nên không ai biết có người đột nhập vào phủ thị trưởng.
Nếu là lúc bình thường thì Sở Bính đã phát hiện được nhưng lúc này sự tập trung của ông ta đang ở trên vụ việc mà ba đội trưởng sắp nói.
Chính ông ta cũng không nghĩ đến việc phủ của mình sẽ bị đột nhập.
Nhưng mà đây cũng là một trận đánh cược bởi vì đám người áo đen không chắc chắn mình sẽ không bị Sở Bính phát hiện.
Thần thức ở đó, nếu nó được thả ra thì sẽ toang ngay lập tức.
Chỉ toang mấy người đột nhập trước thôi vì những người này đang đi dò đường.
Chủ lực đang ở phía sau quan sát tình hình trong đây.
Sau khi những người áo đen đột nhập thành công, họ không quan tâm mình có bị phát hiện hay không, nhanh chân phóng đến những nơi có người trong phủ thị trưởng rồi hành động.
Còn thức thì g·iết một cách nhanh gọn và im lặng nhất, đã ngủ thì ném thuốc mê cực mạnh vào cho ngủ say thêm, trời sập cũng sẽ không biết mà dậy.
Từ khi những người áo đen đi vào phủ thị trưởng cho đến khi g·iết hoặc chuốc thuốc tất cả người trong đây mới qua hai phút.
Như kiểu, mọi thông tin ở trong này có những ai, ở đâu đã bị đám áo đen biết rất rõ, hành động một cách rất nhanh gọn lẹ.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài, trên một mái nhà cách phủ thị trưởng hai trăm mét.
“Không có động tĩnh gì, xem ra bọn họ hành động rất thuận lợi! Đi thôi, xử tên thị trưởng nào các anh em!”
“Vâng thưa đại ca!”
Nhìn sang, khoảng ba mươi người toàn thân mặc đồ đen bắt đầu lao đến phủ thị trưởng.
Triệu Tử An dẫn đầu nhảy qua các mái nhà t·ấn c·ông đến.
Vì để khống chế được thị trưởng của thị trấn này mà hắn đã dùng một kế hoạch rất chắc chắn và tốn kém.
Binh vệ đi tuần gần phủ thị trưởng đã bị hắn truyền lệnh giả đi tuần ở xa hơn rất nhiều.
Người dân trong vòng năm trăm mét đã bị hắn cho người đi đánh thuốc mê hết.
Mọi người nghĩ đoạn đột nhập trước vào trong phủ là không có tác dụng gì ư?
Có đấy, Sở Bính độc thân không có người nhà nên không có ai để bọn hắn bắt làm con tin uy h·iếp ông ta nghe lời.
Không có người nhà thì lựa chọn duy nhất là những người được sống trong phủ thị trưởng.
Bản thân Triệu Tử An không tin Sở Bính sẽ không quan tâm sự sống của những người trong phủ ông ta.
Ba tên đội trưởng, cộng thêm những người trong phủ, cầm dao kè cổ bọn hắn thì Sở Bính sẽ chịu nghe lời chứ nhỉ!
Kế hoạch tối nay không thể bị lộ một chút manh mối nào, nếu không thì thứ chờ đợi bọn hắn là c·ái c·hết, dù g·iết sạch người ở đây vẫn như thế, vẫn phải c·hết.
Những tên ở trên thành rất hận đám người mình, hận đến nỗi cho mười binh vệ có cấp độ Chân Linh ra trận chỉ để g·iết một tên Chân Linh trong hội của hắn.
Triệu Tử An nghĩ thôi mà cảm thấy sợ đến run run trong lòng.
Chuyển cảnh...
Sở Bính, Tào Chính, Chung Sung và Bách Thuận đi xuống một căn phòng kín rồi đóng chặt cửa ngồi trên bàn ngắm nhau.
Trong đây tối om, chỉ có một ngọn nến nhỏ chiếu sáng lờ mờ ở giữa bàn.
Ai đó hỏi một câu: Tại sao trong phòng kín cứ phải dùng nến hay thứ gì khác có ánh sáng nhỏ để khiến không gian lờ mờ tăm tối nhỉ??? Thắp sáng hẳn lên có phải thoải mái nhìn rõ hơn không??!!!
“Có manh mối gì quan trọng mà ba người cùng đến đây?!” Sở Bính mở miệng nói, ánh mắt nghiêm túc nhìn ba người.
Ít nhất bây giờ ông ta vẫn còn đang giữ suy nghĩ ba người này điều tra ra manh mối rất quan trọng.
Ba đội trưởng?????
Yên lặng mấy giây....
“Thị trưởng! Ngài thông báo cho chúng tôi đến đây mà?! Manh mối quan trọng ở bên đây mới đúng chứ?!” Tào Chính không hiểu hỏi Sở Bính.
Hai đội trưởng còn lại gật đầu, tỏ vẻ đúng như vậy.
Ba ánh mắt tập trung trên người Sở Bính khiến ông ta sững sờ, ngơ ra hai giây rồi cứng người lại.
“Không ổn!!” Sở Bính bật dậy ngay lập tức.
Với kinh nghiệm làm thám tử điều tra mấy chục năm, Sở Bính đã nhận ra mình bị tính kế chỉ với câu nói của Tào Chính.
Thả thần thức qua quét lên trên, khi thấy cảnh tượng ở trong phủ của mình thì sự tức giận xuất hiện trên người ông ta.
“Bọn khốn kh·iếp!!!”
Sở Bính lao nhanh lên trên mặt đất, ông ta muốn xem là tên nào dám tính kế mình như thế!
Đồng thời cũng có sự lo lắng, những tên này đã dám t·ấn c·ông vào đây thì chắc chắn đã chuẩn bị rất kĩ, liệu mọi chuyện có ổn không?!
Tào Chính, Chung Sùng, Bách Thuận nghiêm túc nhanh chóng theo sau Sở Bính.
Bọn họ cũng đã nhận ra có chuyện lớn rồi, tập trung tất cả lại đây kiểu như định hốt cả mẻ vậy.
Bốn người nhanh chóng chạy lên ra đến sân, đến đây bởi vì những tên áo đen đột nhập đã tập trung hết ở đó.
Lúc Sở Bính ra đến sân cũng là lúc Triệu Tử An dẫn người mở cửa đi vào bên trong.
Hai phe đứng đối mặt, chỉ mấy giây đã phân rõ thực lực của nhau.
Sở Bính hơi căng thẳng, bên đám người trước mặt có số Chân Linh nhiều hơn bên mình, lại còn bốn Tụ Khí tầng chín.
Nếu đánh thì có bảy phần thua, ba phần thắng. Trong thị trấn có đám người mạnh như vậy từ khi nào??
“Các ngươi là ai, đến đây làm gì??” Sở Bính định nói chuyện xem những tên này muốn gì.
Mặc dù đoán được nhưng không tin lắm, chẳng lẽ không sợ bị người trên thành phát hiện sao??
“Lên!!”
Trả lời Sở Bính là sự t·ấn c·ông. Có vẻ không định nói chuyện rồi!
Triệu Tử An nhắm ngay Sở Bính, hai tên Chân Linh sơ kì nhằm vào Tào Chính, còn đâu bốn tên Tụ Khí tầng chín nhằm vào Chung Sung và Bách Thuận.
Áo đen cấp thấp hơn tản ra bao quanh sân, muốn vây đám người chiến đấu lại, không thể ai chạy khỏi đây.
“Cẩn thận đừng c·hết!”
Sở Bính chửi bậy trong lòng rồi quay ra nói với ba đội trưởng.
Ông ta lao lên đón đỡ Triệu Tử An, chỉ có xử lí hắn một cách nhanh chóng mới có thể xoay chuyển cục diện được!
Ba đội trưởng đứng quay lưng vào nhau, rút kiếm ra canh chừng kẻ địch trước mặt mình. Bọn họ không thể t·ấn c·ông, chỉ có thể phòng thủ kéo dài thời gian.
Keng! Keng!
Hai thanh kiếm sắc bén chạm vào nhau tóe lên những tia lửa!
Sở Bính với Triệu Tử An so kiếm chiêu liên tục. Một người muốn đánh nhanh thắng nhanh, những chiêu thức rất hiểm và mạnh.
Người còn lại thì đánh bình tĩnh, vừa thủ vừa công, không vội vàng.
Keng!!
Chiêu thức va nhau một lần nữa rồi cả hai cùng lùi lại.
“Các ngươi t·ấn c·ông vào đây không sợ người trên thành biết được sao?”
Sở Bính lạnh lùng nhìn Triệu Tử An hỏi, không quên t·ấn c·ông tiếp, kiếm chiêu biến đổi liên tục tìm cơ hội xử lí đối thủ.
Triệu Tử An không trả lời, bình tĩnh đón đỡ các chiêu thức của Sở Bính, thỉnh thoảng mới t·ấn c·ông một lần.
Không nghe được câu trả lời, lại bị xem thường khiến Sở Bính rất tức giận.
Lùi lại ba bước rồi ngưng tụ chân khí vào thanh kiếm trên tay rồi xông lên chém mạnh về phía cổ Triệu Tử An.
Keng!!!
Triệu Tử An cũng ngưng tụ chân khí bám vào thanh kiếm đỡ lấy nhát chém của Sở Bính.
Lần này Sở Bính chém mạnh lắm, tiếng v·a c·hạm vang dội lên, Triệu Tử An bị lực xung kích đẩy lùi về sau.
“Cơ hội!!”
Sở Bính thừa cơ t·ấn c·ông chớp nhoáng, không để cho tên này kịp vững lại.
Ông ta bật về phía trước một cách mạnh mẽ và nhanh chóng, mũi kiếm chỉa thẳng hướng ngực của Triệu Tử An.
Lúc này Triệu Tử An vẫn bị lực xung kích ảnh hưởng, người chưa đứng vững lại hơi ngửa về phía sau.
Đến khi muốn thẳng người lên thì mũi kiếm của Sở Bính đã cách ngực chỉ còn 10cm.
Nhìn cứ như sắp b·ị đ·âm trúng, Sở Bính cũng nghĩ như thế, sắp có thể lật ngược tình thế.
Nhưng mà mũi kiếm còn cách đúng 5cm thì Triệu Tử An dùng tốc độ tay khó tin đưa thanh kiếm chặn ngang người rồi hất lên.
Keng!!!
Mũi kiếm của Sở Bính đâm trúng thanh kiếm của Triệu Tử An và bị hất lên lên.
Mắt Sở Bính trợn lên, không thể tin được màn này. Trong lòng ông ta ngộ ra Triệu Tử An mạnh hơn mình nhiều, từ nãy hắn ta vẫn đang không đánh nghiêm túc.
Bịch!!!!
Triệu Tử An nhân sơ hở này đạp một phát vào ngực của Sở Bính khiến ngài thị trưởng bay về phía sau năm mét ngã ra đất.
Khụ! Khụ!
Sở Bính ôm ngực ho lên, tính sát thương không cao nhưng khiến ông ta cực kì khó hô hấp!
A!!!
Một tiếng kêu vang bỗng lên sau lưng....