Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Cày Level Từ Chém Yêu Ma

Chương 75: Âm mưu




Chương 75: Âm mưu

Một khoảng thời gian nào đó trong buổi chiều!



Ở bên hầm ngục.



Lâm Thắng đang đứng trước một cánh cửa sắt cao mười mét.



Xung quanh là một không gian rộng lớn, ánh sáng yếu ớt nhưng không phải là vấn đề lớn đối với hắn.



Lâm Thắng đã kết thúc chiến đấu ở không gian thứ ba mươi lăm, mặc dù có hơi khó khăn, tốn sức khá nhiều.



“Không biết sau cánh cửa này sẽ có thứ gì đang chờ đợi mình đây! Nhưng mà để sau, sắp hết MP rồi, nghỉ ngơi đã!!”



Lâm Thắng đến bên tường dựa vào đó nghỉ ngơi, MP của hắn chỉ còn một phần ba, đi tiếp sẽ có nguy hiểm rất lớn.



Đang đánh mà hết MP chỉ có về thế giới bên kia thôi.



Nằm ngửa xuống đất, chỉ trong một thời gian ngắn hắn đã chìm vào trong giấc ngủ.



Chiến đấu liên tục trong mấy ngày rồi, cơ thể rất cần sự nghỉ ngơi.



...



Trong thị trấn.



Ở khu vực phía Tây, nơi đóng quân của binh vệ.



Tào Chính đang ngồi trong một căn phòng xử lí các báo cáo được đưa lên.



Mỗi ngày đều có những vấn đề của người dân cần được giải quyết ngay trong ngày.



Để lâu dài rất phiền phức, còn có thể dẫn đến những hậu quả không biết trước được.



Một công việc vừa nhàm chán vừa đau đầu...



Tào Chính nhìn chồng giấy cao như núi thở dài một tiếng rồi cầm ly trà lên nhấm nháp.



Mặc dù nhàm chán nhưng đây là trách nhiệm của ông ta khi lên làm chức vụ hiện tại.



Mệt không kêu, mỏi không ngừng!



Binh vệ ông ta mong muốn chính là như vậy.



Cốc cốc!!!



Ngoài cửa bỗng có tiếng gõ vang lên.



“Vào đi!”



Tào Chính thả tờ giấy đang đọc xuống bàn rồi nói.



Két!!



Cửa mở ra, một người đàn ông mặc trang phục binh vệ đi vào.



“Có chuyện gì?!” Tào Chính nhìn binh vệ này hỏi.



“Thưa đội trưởng, có thông tin từ thị trưởng truyền đến nói đêm nay ngài hãy đi sang Bắc thị trấn, có manh mối mới!” Người binh vệ cúi đầu nói.





Mặc dù không nói rõ nhưng Tào Chính đã hiểu đó là chuyện gì.



Xem ra mấy tên g·iết người c·ướp c·ủa bắt trẻ con sắp bị tóm, cần ông ta sang trợ giúp.



“Biết rồi, cậu đi xuống đi!” Tào Chính nói.



“Vâng thưa đội trưởng!” Binh vệ đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.



Tào Chính tiếp tục công việc đang dang dở, bây giờ mới là chiều, còn lâu mới đến tối, chưa cần vội.



...



Chuyển cảnh ra ngoài trụ sở binh vệ Tây thị trấn.



Binh vệ vừa vào báo tin cho Tào Chính đang bước đi trên đường.



Ánh mắt anh ta hoảng hốt, suốt ruột, liếc nhìn xung quanh như đang tránh gì đó.



Mấy phút sau.



Qua ba con đường tám ngã rẽ, xác định không có ai chú ý đến bản thân thì người binh vệ này đi vào một con đường vắng người.



Anh ta dừng bước lại ở trước một căn nhà nhỏ liếc hai bên một lần nữa rồi mới đẩy cửa đi vào bên trong.



Đi qua chiếc sân nhỏ đến trong phòng khách của căn nhà.



Trời sáng nhưng trong căn nhà này rất lờ mờ, loáng thoáng thấy được năm sáu bóng người ngồi trên ghế giữa nhà.



“Ta đã nói với Tào Chính những lời mà các ngươi dặn, ông ta không có phản ứng lạ gì, đã tin chuyện này. Việc đã xong, các ngươi có thể thả vợ con ta ra được rồi chứ?”



Binh vệ nói ngay khi bước vào trong này, ánh mắt lo lắng nhìn về phía những người đang ngồi ở giữa nhà.



Nhìn về phía đó nhưng chú tâm thật sự lại ở hai bóng người đang nằm dưới sàn.



Tầm mắt đã trở nên rõ rệt.



Năm người bao quanh toàn thân bằng đồ đen đang ngồi vắt chân trên ghế.



Chỉ để hở mỗi hai con mắt, ánh mắt không mang một tí cảm xúc nhìn về phía người binh vệ.



Dưới chân chúng có một người phụ nữ và một đứa trẻ bị trói và đang b·ất t·ỉnh nằm đó.



Đây chính là vợ và con của người binh vệ.



Một đoạn thời gian trước những tên áo đen này xông vào nhà anh ta rồi đánh ngất hai mẹ con họ, xong đe dọa anh ta phải làm theo lời chúng.



Không phản kháng được đành phải nghe theo và xảy ra một màn như vừa nãy.



Năm tên áo đen liếc nhau, trong mắt bọn chúng có ý như đã chốt làm điều gì đó.



“Đương nhiên là có thể...!”



Tên áo đen ngồi ở giữa đứng dậy đi về phía trước vài bước đến trước mặt anh binh vệ.



“Nhưng mà thả ở thế giới bên kia!!”





Xoẹt!!!



Tên áo đen đã đâm xuyên tim binh vệ!



Mắt anh ta trợn lên! Bị đâm bất ngờ khiến anh ta còn chưa kịp phản ứng đã tắt.



Bịch!!!



Ngã xuống đất không nhắm mắt.



“Xử lí người phụ nữ kia đi, còn trẻ con thì mang về hội!” Tên áo đen vừa lau dao vừa nói.



Bốn tên còn lại đứng dậy bắt đầu công việc tiếp theo...



Một màn tương tự cũng xảy ra ở bên Đông và Nam thị trấn, tin báo đều là một câu, ý nghĩ lúc đó của mấy người họ giống hệt nhau.



Ba người không biết mình đã rơi vào trong một âm mưu rất lớn, khả năng m·ất m·ạng cao đến chín phần.



Bắc thị trấn.



Trên đường phố gần chợ đang có hai chị em dắt tay nhau bước đi.



Hai chị em này rất khác với những người xung quanh, đó là họ có hai chiếc tai trên gần đỉnh đầu và có đuôi.



“Chị Uyên, hôm nay em muốn ăn thịt bò!!”



Cô bé nhỏ hơn đung đưa tay cô chị nói.



“Ok, chúng mình cùng đi mua thịt bò!!”



“Vâng ~”



Đây chính là Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh, hiện tại đôi chị em đang dắt nhau đi chợ mua đồ ăn nấu bữa tối.



Không lâu sau đã đến chợ.



Lâm Ngọc Linh vui vẻ chạy tung tăng giữa các gian hàng, Mạc Uyên đành phải chậm rãi chạy theo sau, những người quanh chợ mỉm cười chào đón hai chị em đã là khách quen.



Cảnh tượng trông rất hài hòa, yên bình, tràn đầy sức sống.



Nhưng mà...



Ở một góc vắng lặng nào đó đang có những đôi mắt nhìn chằm chằm vào đôi chị em đang vui vẻ giữa chợ.



Trong ánh mắt tràn đầy sự ghét bỏ như có hận thù rất lớn.



“Tại sao loài thấp kém này lại xuất hiện ở trong thị trấn này được nhỉ!”



Một giọng nói đàn ông vang lên ở trong góc, không rõ là ai mở miệng nói.



“Theo điều tra thì có người mang đến, có lẽ thú vui của tên có tiền nào đó!”



Một giọng khác vang lên.



“Non tơ và nở nang, mấy người ghét nhưng ta không ghét đâu, đêm nay bọn chúng sẽ thuộc về ta! Khà khà!”



“Tiếp tục xếp người điều tra theo dõi theo đúng kế hoạch, hành động lần này tuyệt đối không thể thất bại!”





“OK!”



Bỗng im ắng xuống, không còn giọng nói nào vang lên, những ánh mắt và bóng người cũng đã biến mất.



Ở khu vực chợ dần có thêm những người lạ từ đâu đến mà không ai chú ý.



Không chỉ riêng trong chợ có người lạ đến mà xung quanh Bắc thị trấn bỗng có rất nhiều người lạ.



Nhìn từ trên cao xuống, lấy phủ thị trưởng làm trung tâm, trong bán kính năm trăm mét đều xuất hiện những người dân bình thường ‘mới’ bán hàng rong, đi dạo, đi xuống rượu...



Đám người đó ở những chỗ mà binh vệ rất ít đi tuần đến, có đi đến thì họ cũng tránh đi chỗ khác rồi quay lại.



Hàng loạt hành động rất chuyên nghiệp như đã biết rất rõ về nơi đây.



Cứ như vậy thời gian trôi dần dần đến khi màn đêm ập xuống.



Khoảng mười giờ tối.



Bắc thị trấn yên lặng, nhà nhà tắt đèn chìm vào giấc ngủ, bên ngoài đường vắng tanh rất ít người xuất hiện.



Lúc này Tào Chính, Chung Sung và Bách Thuận đồng thời đi ra khỏi phủ của mình.



Hành động vào ban đêm của bọn họ đều vào khoảng thời gian này.



Không nói nhưng rất ăn ý với nhau dù đang ở rất xa, cả ba người hướng về phủ thị trưởng ở Bắc thị trấn.



Phủ thị trưởng.



Sở Bính đang ngồi trong phòng làm việc lật xem những báo cáo điều tra được cấp dưới trình lên.



Bên cạnh ông ta là một người khác đang xử lí những vụ việc nhỏ xảy ra trong Bắc thị trấn cần giải quyết.



Những việc nhỏ sẽ có người xử lí thay, không cần ông ta phải tự động tay động chân.



“Có manh mối mới nhưng rất ít, chưa đủ để tìm ra những kẻ kia!” Sở Bính vừa xem báo cáo điều tra vừa nói.



“Binh vệ đang rất cố gắng thưa ngài, những kẻ này rất ranh mãnh, trốn rất kĩ!” Người đàn ông bên cạnh Sở Bính mở miệng.



Anh ta tên là Vũ Thái, nhân viên xử lí công việc thay cho Sở Bính.



Thực lực không mạnh nhưng rất thông minh, được Sở Bính kéo về làm tay chân.



“Không tìm thấy thì rất đáng lo, một đám chuột nhắt ẩn núp sẽ p·há h·oại những thứ trong nơi ở một cách từ từ! Một là diệt tận gốc, hai là để chúng ngoan ngoãn chúng ta mới có thể yên tâm được!”



“Hửm!” Sở Bính bỗng cảm nhận được gì đó, ánh mắt ông ta chuyển ra ngoài cửa.



“Ba đội trưởng đề đến đây! Chẳng lẽ có manh mối lớn rồi?!”



Sở Bính đứng dậy nhanh chóng đi ra ngoài cửa.



Lúc này ở bên ngoài phủ thị trưởng, Bách Thuận, Tào Chính và Chung Sung đã gặp nhau.



Bọn họ rất ăn ý không nói gì mà đứng yên tại chỗ.



Vài giây sau cửa được mở ra, Sở Bính đứng sau cửa, bốn người liếc nhau rồi tất cả đều đi vào bên trong.



Đây gọi là sự ăn ý hoàn mỹ giữa những người hiểu nhau.