Chương 6: Xui xẻo
Một đêm trôi qua không có chuyện gì xảy ra cả.
Lâm Thắng ngủ rất ngon.
Hắn đã dậy, bây giờ đang xem xét cửa hang và bên ngoài.
Cửa hang vẫn được lá cây che lại, bên ngoài không có dấu vết lạ gì, nơi đây có thể an tâm ở một thời gian.
“Ở tạm chỗ này cho đến khi tìm được chỗ tốt hơn vậy!” Lâm Thắng nói.
Muốn tìm được chỗ an toàn trong một khu rừng nhiều thú dữ là chuyện rất khó. Hắn cảm thấy mình rất may mắn khi rơi xuống chỗ này.
Vừa có đồ ăn sẵn lại còn là nơi thú ít qua lại.
Lâm Thắng đi đến bên xác lợn rừng. Hắn đã ăn hết một nửa con, còn một nửa và một con nguyên vẹn.
“Nếu cứ để vậy thì đến chiều không còn ăn được nữa rồi!” Lâm Thắng nói.
Thịt lợn còn rất nhiều mà hắn lại không ăn hết ngay được, ở đây cũng không có gì để bảo quản lâu dài.
“Thôi, ăn bữa cuối rồi chôn đi!”
Lâm Thắng cắt lấy một miếng to rồi ném lên trên mặt đất.
Con lợn to quá hắn không vác lên được đành phải cắt ra thành từng miếng rồi ném lên.
Một lúc sau hắn đã cắt ra thành mười mấy miếng, hắn ném tất cả lên mặt đất rồi cũng trèo lên.
Lâm Thắng đào một cái hố ở cách đó không xa rồi lấy những phần thịt không cần đến bỏ xuống đó chôn.
Xong việc hắn cầm miếng thịt đã giữ lại đi đến con suối nhỏ. Rửa mặt, giặt bộ y phục rồi nhặt củi khô nhóm lửa ngay bên bờ.
Lần này Lâm Thắng không dùng hỏa thuật nữa, hắn cần hong khô y phục mà muốn làm khô y phục bằng lửa cần thời gian rất lâu.
MP của hắn không chịu được đến lúc đó. Hắn chưa biết khi hết MP mình sẽ thế nào nên không dám thử chuyện nguy hiểm đó.
Đốt lửa to lên rồi hắn lấy một cành cây dài để treo y phục lên đó, treo xong cắm ngay bên cạnh đống lửa.
Vừa nướng thịt vừa chờ quần áo khô.
Có ai thắc mắc y phục đang treo bên cạnh thì hắn mặc gì không. Không phải che bằng lá đâu, còn chiếc áo choàng nữa mà.
Chỉ mặc mỗi chiếc áo choàng bên ngoài nên hắn cảm thấy trống trống, cũng mát mẻ nữa.
Nhưng thôi không sao, có cái để che là tốt rồi!
Thịt chín, hắn bắt đầu ăn từng miếng.
Vừa ăn hắn vừa nghĩ hôm nay nên đi cày kinh nghiệm ở đâu, đánh con thú nào cho phù hợp.
Mặc dù có kiếm và hỏa thuật nhưng mấy con thú đó chạy rất nhanh, hắn không đuổi kịp để chém hoặc nhắm chuẩn để bắn được.
“Cuối cùng vẫn do thân thể này quá nhỏ!” Lâm Thắng thở dài.
Chân ngắn quá không chạy nhanh được, nhỏ quá sức khỏe không dai bao nhiêu, số chuyện làm được có hạn.
Ăn xong bữa sáng, một lúc sau bộ y phục cũng đã khô, Lâm Thắng mặc lại bộ y phục rồi khoác chiếc áo choàng dài đến chân bên ngoài.
Bây giờ hắn trông giống như một sát thủ nhỏ con, nhìn hài hài.
Lâm Thắng bắt đầu đi lang thang trong rừng xem có con mồi nào mình có thể g·iết được không.
Đi hơn một tiếng hắn có thấy mấy con gà và chim nhưng chỉ nhìn thôi chứ không làm được gì.
Xung quanh thỉnh thoảng truyền đến tiếng động vật chạy, nghe thấy mỗi tiếng chạy đi xa dần, không biết là con gì cả.
“Cứ thế này trưa nay phải nhịn rồi!” Lâm Thắng than.
Gà với chim thì trên cây, động vật dưới đất thì chưa nhìn thấy bóng đã chạy mất, hắn đúng là khổ sở mà.
Than vậy thôi, tìm vẫn phải tìm tiếp. Bước chân hắn từ từ lại, tai mắt chú ý xung quanh hơn. Cẩn thận và từ từ chắc sẽ có cơ hội.
Lâm Thắng không biết ở đằng sau không xa có một người áo đen đang nhìn hắn.
“Tên này chuyển cư vào rừng rồi à!” Người áo đen thầm nghĩ.
Người áo đen chính là người được Lâm Đông phái đi tìm Lâm Thắng. Hắn lần theo dấu vết mà Lâm Thắng để lại tìm đến trước một cái hố.
Hắn chưa kịp xuống hố quan sát thì thấy có khói bốc lên gần đó, chạy ra xem thì thấy Lâm Thắng đang mặc y phục và theo dõi đến tận bây giờ.
“Xem tiểu tử này làm trò gì đã vậy!”
Người áo đen lẩm bẩm rồi tiếp tục âm thầm theo sau Lâm Thắng.
Hắn không định g·iết Lâm Thắng ngay, hắn muốn xem một đứa nhóc mười ba tuổi sống qua đêm trong rừng có nhiều thú dữ này kiểu gì.
Hắn đã phát hiện phía trước có một hang hổ, Lâm Thắng cứ đi thẳng như bây giờ sẽ nhìn thấy được.
Xem cảnh Lâm Thắng tuyệt vọng trước thú rừng có vẻ rất thú vị.
Nếu Lâm Thắng biết hắn có ý nghĩ như vậy nhất định sẽ chạy nhanh hơn hổ. Hắn không muốn bị hổ ăn, cũng không định cho tên này g·iết.
Quay lại với Lâm Thắng.
Đi chậm lại và chú ý quan sát nhưng hắn vẫn không nhìn thấy con gì.
Ngay cả con chim cũng không nhìn thấy, như khu này không có động vật ở.
“Kì lạ! Chẳng lẽ mình đen đủi như vậy sao!” Lâm Thắng lẩm bẩm.
Cứ đi thẳng về phía trước, đi được mấy chục mét hắn nhìn thấy một cái hang.
Nhìn thấy hang hắn ngừng bước lại, hắn không nghĩ vào đó xem có gì không mà muốn quay người bỏ đi thật nhanh.
Hang trong rừng này rất nguy hiểm, ai biết trong đó có phải là ổ của thú dữ không, không thể mạo hiểm không thể mạo hiểm.
Lâm Thắng quay đầu bước đi theo đường cũ.
“Không đi vào à, tiểu tử này thông…khà khà không vào vẫn như vậy thôi!”
Người áo đen ở cách đó không xa định khen Lâm Thắng biết suy nghĩ nhưng hình như thấy được gì đó thì ngừng lại chuyển lời.
Nhưng mà đằng sau tên này lại có mấy bóng đen cao to từ từ tiến đến.
Lâm Thắng đi theo đường cũ được mấy bước thì dừng lại, cả người hắn cứng ngắc lại không động được, hai mắt sợ hãi nhìn về phía trước.
Trước mắt hắn là một con hổ to lớn, giờ phút này con hổ cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn. Hai mắt của nó hung dữ khiến Lâm Thắng bắt đầu run rẩy.
“Xong đời!”
Tim Lâm Thắng đang đập nhanh gấp đôi, hai chân hắn bắt đầu run rẩy.
Hắn không ngờ lại gặp được một con hổ ở chỗ này. Nhớ lại cái hang đằng sau, chắc hẳn đó là chỗ trú của con hổ này.
Nhưng mà hắn không dám nghĩ nữa vì con hổ đã hạ thấp xuống chuẩn bị t·ấn c·ông rồi.
“Khà khà, nhìn dáng vẻ thật buồn cười!” Người áo đen nhìn Lâm Thắng sắp bị hổ vồ cười lên.
“Vụt!!” Một tiếng động vang lên ngay bên cạnh hắn.
“Ai!”
Người áo đen quát lên và quay đầu sang nhìn ngay lập tức thì nhìn thấy một cái miệng rộng đầy răng sắc nhọn đang cắn về phía cổ mình.
Tiếng quát này khiến Lâm Thắng và con hổ giật mình, cả 2 đều nhìn về phía đó.
Từ trong bụi cây bỗng có một người áo đen cầm kiếm lùi nhanh ra, ngay sau đó là những đóng đen.
“C·hết tiệt! Sao ở đây lại có sói yêu!” Người áo đen mắng trong đầu.
Những bóng đen đó chính là sói, có tổng cộng năm con, chúng đang đuổi theo người áo đen.
Lâm Thắng kinh ngạc đồng thời cũng tuyệt vọng hơn. Một con hổ đã đủ c·hết rồi giờ lại còn thêm năm con sói. Những con sói này lại còn to hơn cả con hổ nữa chứ.
Con hổ nhìn thấy những con sói thì cụm xuống đất run run, đây là đang sợ mấy con sói.
Hổ sợ sói là chuyện lạ khi ở Trái Đất, còn ở đây thì trông rất bình thường. Vì mấy con sói này đã là yêu thú rồi, còn hổ ở đây vẫn chỉ là động vật hoang dã bình thường.
Người áo đen dừng lại, hắn không tiếp tục lui nữa. Hắn biết nếu lui nữa mấy con sói sẽ lao đến mạnh mẽ hơn, hắn không chắc có thể chạy trốn.
Quan sát kĩ năm con sói này, có bốn con là cấp một trung kì, con còn lại cho hắn cảm giác rất nguy hiểm hẳn là cấp một hậu kì.
Hắn mới Tụ Khí tầng sáu, không đánh nổi, phải tìm cơ hội để chạy trốn.
Hắn liếc nhìn Lâm Thắng và con hổ, chắc hẳn đám này xuất hiện ở đây định ăn con hổ nhưng lại phát hiện ra hắn.
“Đúng là xui xẻo!” Hắn mắng thầm.
“Biết trước thì lúc sáng g·iết tiểu tử này luôn cho rồi!”
Quan sát xung quanh không thấy gì có thể tạo cơ hội chạy, mấy con sói yêu đang bao bây hắn dần, ánh mắt hắn lại nhìn về Lâm Thắng.
Lâm Thắng vẫn đứng yên tại chỗ, hắn không dám chạy vì biết mình không thể chạy được.
Khi thấy người áo đen kia nhìn về phía mình thì hắn có một cảm giác bất an rất mạnh.
Người áo đen bỗng động, hắn lao đến bên cạnh Lâm Thắng rồi túm lấy hắn ném về phía con sói yêu mạnh nhất.
Lâm Thắng chỉ có thể nhìn tên này làm vậy, bây lòng hắn tức nhiều hơn sợ. Tên khốn này dám dùng hắn để làm bia đỡ đạn chạy trốn. Hắn thề nếu có cơ hội nhất định sẽ chém tên này ra thành trăm mảnh.
Người áo đen ném Lâm Thắng rồi xoay người chạy luôn, tốc độ của hắn nhanh như t·ên l·ửa.
…