Chương 66: Đi chơi (2)
Mỗi người một chiếc, lúc đầu Lâm Thắng nghĩ ở thế giới này cách câu sẽ khác!
Nhưng không, vẫn là móc ngoắc lên và câu bằng giun, chỉ không có phao thôi.
Móc giun vào rồi thả xuống sông, bao giờ cá kéo cần thì giựt.
Lâm Thắng không thể để cho hai chị em cầm tay vào giun được mặc dù họ không sợ.
Hắn tự tay móc giun vào cho cả ba cần rồi hướng dẫn Ngọc Linh cách câu cá.
Cô bé nhanh chóng ghi nhớ, sau đó háo hức thả cần xuống sông ngồi chờ.
Thời gian cứ dần trôi qua.
Cần của Lâm Thắng và Mạc Uyên đã câu được vài con, còn của Ngọc Linh thì im hơi lặng tiếng...
“Lại được cá rồi!!!”
Lúc này Lâm Thắng lại câu được con nữa, không to lắm chỉ bằng bàn bay người lớn.
Nhưng mà, câu được cá là thấy thích thú rồi.
“Oa..huhu..không câu nữa!!!”
Lúc này Ngọc Linh đã không nhịn được nữa, mếu máo khóc lên, cô bé cảm thấy rất uất ức, anh chị câu được mà mình lại không câu được.
Thấy cảnh này mấy người đều cười.
“Ngọc Linh ngoan, không khóc, mình đi chơi cái khác vui hơn đi!”
Mạc Uyên ôm lấy cô bé an ủi.
“Huhu...vâng...huhu...!”
Cô không biết sao mình với Lâm Thắng câu được mà Ngọc Linh lại không câu được, có lẽ do xui đi!
Mỉm cười xoa đầu dỗ cô bé.
“Chúng ta đi chơi chỗ khác nào!!”
Lâm Thắng cất cần, cá thì hắn cho mấy ông già bên cạnh, sau đó dẫn hai chị em lên thuyền về chỗ cũ.
Trẻ con rất dễ dỗ, lên thuyền một lúc Ngọc Linh lại vui vẻ ngắm nhìn xung quanh ngay.
Trời đang tối dần, cửa hàng hai bên bờ sông bắt đầu thắp sáng khiến cảnh tượng khác hẳn đi.
Nhìn đẹp hơn hẳn, đợi đến khi trời tối om sẽ còn đẹp hơn nữa.
Lâm Thắng quyết định cứ ở trên sông trước, bao giờ chán mới lên bờ sang chỗ khác.
“Oa, đẹp quá, long lanh lấp lánh!!!”
“...”
Khoảng hơn một giờ đồng hồ trôi qua, Lâm Thắng đã trả thuyền và dắt hai chị em đi trên đường phố.
Trời tối còn đông đúc hơn cả lúc ban ngày, Ngọc Linh không thể chạy lung tung nữa, rất dễ va phải người khác.
“Anh, em đói ~” Lâm Ngọc Linh đung đưa tay hắn nói.
“Được, vậy mình đi ăn tối thôi!”
Chạy nhảy cả một ngày rồi, đã đến giờ bổ sung năng lượng.
Hắn dắt tay hai chị em vào một quán ăn lớn trên đường, bên trong gần như kín hết chỗ, tiếng người nói chuyện rất ồn ào.
Nhưng khi ba người đi vào thì quán an bỗng trở nên yên lặng một lát, mọi ánh mắt đều hướng đến bên này.
Tay Mạc Uyên nắm lấy tay hắn bỗng chặt hơn, có chút run run.
Sau vài giây, tiếng ồn ào lại tiếp tục vang lên, người trong này dời ánh mắt khỏi ba người bọn họ, chỉ còn mấy người tò mò thấy khác lạ vẫn nhìn tiếp.
Lâm Thắng nhìn kĩ, đa số trong quán ăn đều là người tu luyện có cấp độ Tụ Khí tầng bốn, năm.
Người tu luyện có tâm tính hơn người bình thường rất nhiều nên họ chỉ cảm thấy bất ngờ một chút rồi thôi, không có gì đặc biệt.
Nghe đồn nhân yêu nhưng chưa được thấy, bây giờ thấy rồi cũng chẳng có gì ngoài thêm hai bộ phận.
Không quan tâm nữa, tiếp tục ăn cơm.
Ba người Lâm Thắng đến một bàn trống ngồi xuống, Mạc Uyên đã không còn căng thẳng. Lâm Thắng nói đúng, người ở đây không mấy quan tâm về nhân yêu, xem ra từ nay cô không phải lo lắng vấn đề này khi ở thị trấn.
Lâm Thắng vuốt ve an ủi Mạc Uyên rồi bắt đầu gọi món ăn.
Đồ ăn toàn là thịt yêu thú và linh thảo nên ăn khác hơn hẳn, ba người ăn một chầu no căng bụng.
“Ngon quá đi ~” Lâm Ngọc Linh vui vẻ xoa cái bụng đã tròn vo vì ăn nhiều quá.
“Ăn nhiều quá bể bụng bây giờ!” Mạc Uyên cười lau miệng cho cô bé.
Cô cũng ăn rất nhiều, đồ ăn ở đây khác hẳn với đồ ăn mình nấu hàng ngày, không cùng một cấp độ.
“Từ mai em sẽ phải khổ hơn rồi!” Lâm Thắng mỉm cười nhìn Mạc Uyên nói.
“?? Sao dợ anh!” Mạc Uyên ngốc ngốc hỏi.
“Từ mai em sẽ phải nấu thịt yêu thú, nhặt rau linh thảo!”
“N...Nhưng mà em chưa làm bằng những nguyên liệu đó bao giờ!”
“Thế nên anh mới bảo khổ đó, anh cũng không biết nên em phải tự tìm tòi thôi!”
“Hứ, không ngon đừng trách em ~”
Mạc Uyên phồng má hơi hơi tức giận.
“Không sao hết, em nấu ra là anh sẽ ăn hết, bao gồm cả em!”
“Ai cho mà ăn ~” Mạc Uyên nhỏ giọng nói kiểu mời chào, mặt đã ửng hồng lên.
“...”
Ngồi nghỉ một thời gian rồi ba người rời khỏi quán ăn tiếp tục đi trên đường.
Nơi tiếp theo cần đến là Tây thị trấn, bên đó giàu nhất trong bốn khu, chắc sẽ có nhiều thứ thú vị hơn.
...
Ngoài đường sáng như ban ngày, các cửa hàng, quần hàng vẫn được bày bán rất nhiều, người người qua lại không rừng.
Trong dòng người đang có một nam hai nữ dắt tay nhau trông rất giống một gia đình hạnh phúc.
Đi đến đâu được người xung quanh liếc nhìn đến đó.
“Đông người quá!” Mạc Uyên mở miệng nói.
“Không ngờ đêm lại sôi nổi như thế, chẳng lẽ người ở đây đều là cú đêm hay sao?!” Lâm Thắng lẩm bẩm.
“Cú đêm là gì thế anh?” Mạc Uyên phát hiện Lâm Thắng nói ra một từ mới lạ, ánh mắt tò mò nhìn hắn hỏi.
Lâm Ngọc Linh cũng tò mò nhìn lên, từ này chưa được cô giáo dạy!!!! Cảm thấy có chút hay hay!
“Cú đêm là chỉ những người không hoạt động vào ban ngày mà hoạt động vào ban đêm!” Lâm Thắng giải thích đại khái.
“Thì ra là thế!” Hai chị em đã hiểu ra.
“Vậy mình không phải là ‘cú đêm’ rồi!” Lâm Ngọc Linh lẩm bẩm.
Lâm Thắng cười cười xoa đầu cô bé.
“Cú đêm không tốt, ngủ sớm tốt cho sức khỏe!”
Đấy là chỉ người bình thường thôi, đối với người tu luyện thì ngày hay đêm chả khác gì nhau.
Bỗng Lâm Ngọc Linh sáng mắt lên, hình như cô nhìn thấy thứ gì đó khiến bản thân rất thích thú.
Buông tay đang nắm Lâm Thắng ra rồi chạy về phía trước.
“Ngọc Linh, không được chạy như thế!”
Mạc Uyên vội vàng nói, buông tay Lâm Thắng ra chạy theo cô bé.
“Em thấy cái này...a!”
Lâm Ngọc Linh ngoảnh đầu lại nói, chân vẫn chạy mà không nhìn đường.
Và rồi đã va phải một đám người!
Nhìn sang thì đám người mà cô bé va phải là một nhóm thiếu niên ăn mặc rất quý phái, nhìn biết ngay là con nhà giàu.
“Xin lỗi, xin lỗi các bạn trẻ, em không sao chứ Ngọc Linh!” Mạc Uyên nhanh chóng xin lỗi nhóm thiếu niên rồi đỡ Ngọc Linh dậy, trong lòng cô lại căng thẳng.
Từ quần áo trên người có lẽ đám thiếu niên này là con nhà giàu, thường con nhà giàu rất khó chiều...
Ánh mắt Lâm Thắng ngưng lại, hắn nhận ra đám người này, trước kia còn chơi cùng nhau, mấy con cháu của tứ gia tộc lớn trong thị trấn. À, giờ chỉ còn ba.
Hắn biết đám này rất khó chiều, bị va phải như thế chắc chắn sẽ nổi nóng như chó điên cho mà xem, nhanh chân đi lên muốn bảo vệ hai chị em.
Nhưng mà lúc hắn còn chưa đi đến một cảnh tượng khó tin đã xảy ra.
“Không có gì cả, cô bé không sao chứ!”
Một đám thiếu niên mỉm cười biểu lộ không quan trọng, thiếu niên bị Ngọc Linh va trúng còn ân cần với cô bé.
Lúc này Lâm Thắng đã đến bên cạnh hai chị em, trong lòng rất không hiểu, đây không giống trong kí ức, đám này hiền lành bất thường.
“Em không sao!” Lâm Ngọc Linh nói.
“Không sao thì tốt, đi đường cẩn thận,tạm biệt!”
Đám thiếu niên tiếp tục lên đường, mọi thứ chỉ diễn ra trong hai phút.
“Kì lạ thật đấy!” Lâm Thắng lẩm bẩm.
Lúc này Ngọc Linh đã kéo Mạc Uyên đi đến một chỗ bán đủ loại đồ lưu niệm kì lạ, cô bé rất thích thú, Mạc Uyên cũng thấy rất hứng thú với những món đồ này.
Thấy vậy thì Lâm Thắng không nghĩ sao đám kia lại hiền lành bất thường nữa, không liên quan đến mình, nhanh chân bước đến bên cạnh hai chị em.
Đám thiếu niên đó không nhận ra hắn dù trước kia đã chơi với nhau. Lúc này hắn đã khác xưa rất nhiều, chỉ cảm thấy quen quen chứ không đoán ra được.
Dạo quanh một thời gian, ba người đã mua một đống đồ kì lạ, chủ yếu là Ngọc Linh thích thú.
“Hai chị em có muốn đi xem múa không?!” Lâm Thắng đã nghe được gần đây có một quán trà trên hồ nước mới khai trương nên họ mời rất nhiều cô gái xinh đẹp đến múa thu hút khách.
Xây hẳn trên hồ nước cơ đấy, hắn có chút tò mò quán trà đó sẽ trông như thế nào.
“Có ạ ~” Hai chị em cùng nói.
Đi theo dòng người, chỉ một lát hắn đã thấy nơi cần đến.
Đứng ở đường nhìn vào chỉ thấy một tòa nhà ba tầng được xây theo hình tròn.
Nhưng mà ngoài cửa quán trà đông nghịt, không thể chen vào bên trong xem xét.
“Haiz, nghe nói trong đó có rất nhiều mỹ nữ múa mà vé vào đắt quá!”
“Đúng thật, quá đắt, tầng một đã đắt đến nỗi những người bình thường không dám bỏ tiền để đi vào rồi, hai tầng kia không biết sẽ cao đến bao nhiêu!”
“Thôi, đi sang Hồng Phấn Lâu cũng có mỹ nữ múa để xem, không nhất thiết phải ở đây!”
“Đúng thế, hehe.....!”
...