Chương 65: Đi chơi
Lâm Thắng và Mạc Uyên đang thắm thiết thì một giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe vang lên từ sau.
Hai người không giật mình, nhẹ nhàng buông nhau ra nhìn sang.
Lâm Ngọc Linh đã tắm xong và đang đứng ở đó, tóc cô bé ướt nhẹp, ánh mắt tò mò nhìn hai người.
“Bây giờ em chưa biết được, đợi lớn anh sẽ cho em biết nhé!”
Lâm Thắng đi đến bên cạnh Lâm Ngọc Linh, lấy chiếc khăn vừa lau tóc cho cô bé vừa nói.
“Vâng ~”
Lâm Ngọc Linh nhào vào lòng hắn.
“Ấy, để anh lau khô tóc cho em đã!!”
“Không, hihi, em muốn ôm ~ ”
“...”
Mạc Uyên mỉm cười nhìn cảnh tượng vui tươi này! Cứ thế này thật là hạnh phúc.
....
“Yahoooo, haha...hihi...!”
“Chạy chậm thôi nào Ngọc Linh!!”
“Không, chị đuổi theo em đi ~”
Trên đường cái, hai nhân yêu đang chơi trò đuổi bắt.
Những người trên đường đều đưa ánh mắt vào hai bọn họ. Trong ánh mắt hiện lên vẻ tò mò, kinh ngạc.
Hai nhân yêu này chính là Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh.
Lâm Thắng đã dẫn hai bọn họ đi ra ngoài chơi, hiện giờ hắn đang đi từ từ ở phía sau, ánh mắt trìu mến nhìn hai chị em.
“Hai bọn họ chính là nhân yêu đồn ra từ lâu đó hả!”
“Chắc chắn là đúng rồi, nhìn có đuôi và có tai kia mà!”
“Tự nhiên ta cảm thấy vợ mình không còn đẹp như trước nữa!”
“Ta cũng cảm thấy vậy...!”
Lâm Thắng đi sau nhìn hai chị em nhưng không quên nhìn cả xung quanh, chỉ cần có thứ gì không tốt là hắn sẽ ra tay ngay.
Từ nãy đến giờ chỉ bị nhìn chăm chú thôi, không có ai làm ra phản ứng gì cả.
Lâm Ngọc Linh chạy trước, cô bé vừa chạy vừa ngắm nhìn những thứ mới lạ xung quanh, trong lòng cực kì thích thú.
Ở trong nhà mãi đã chán rồi, hôm nay bất ngờ được ra ngoài phải chơi cho thật đã.
Chạy hết cả một con phố rồi hết sức để chạy tiếp, Lâm Ngọc Linh đứng bên đường thở hổn hển.
Mạc Uyên ở sau chạy đến bắt lấy hai vai cô bé.
“Chạy nhanh quá giờ c·hết mệt chưa!”
Nói rồi ánh mắt cũng đưa đi xung quanh, cô cũng rất vui vẻ, chỉ là không biểu hiện ra ngoài như Ngọc Linh.
Mới đầu thấy nhiều người lạ cô còn hơi lo lắng nhưng khi thấy Ngọc Linh chơi vui vẻ như vậy nỗi lo biến mất ngay lập tức.
Ngọc Linh còn không lo lắng thì sao mình phải lo chứ, còn có anh ở sau đây này.
Mạc Uyên quay đầu lại ngắm nhìn Lâm Thắng đang từ từ đi đến, nụ cười yêu thương hiện ra dành cho hắn.
Lâm Thắng thấy cô nàng mỉm cười nhìn mình thì cũng mỉm cười đáp lại.
Sau đó ba người hướng sang Đông thị trấn dạo chơi.
Trên đường luôn bị chú ý, nhưng mà ba người vẫn vui vẻ dạo chơi.
Lúc này trong tay Lâm Ngọc Linh và Mạc Uyên đều cầm một xiên bánh và một xiên kẹo đường, vừa bước đi vừa ăn, hai người nhìn y chang nhau.
Bên Đông thị trấn phong phú hơn Bắc thị trấn rất nhiều, nhiều nơi bày bán đồ hơn, đủ các loại đồ lạ, Lâm Ngọc Linh sáng mắt lên nhìn, Mạc Uyên chỉ liếc qua cái rồi thôi, cô còn chú ý trông cô bé không đi lạc.
“Chị, em muốn ăn cái này!” Lâm Ngọc Linh kéo Mạc Uyên đến một quầy bán thịt nướng.
Vài phút sau trên tay cô bé là một cái đùi dê to đùng, đang vui vẻ cắn rồi nhai. Mạc Uyên đang từ cầm hai xiên bánh kẹo thành bốn xiên.
Dở khóc dở cười không biết nói gì.
“Đưa anh ăn bớt cho!” Lâm Thắng đến bên cạnh cô nói.
Hôm nay hắn chỉ im lặng nhìn hai chị em chơi, chỉ như vậy lòng hắn cảm thấy rất vui rồi.
“Vâng ~” Mạc Uyên ngọt ngào đáp lại đưa hẳn ba xiên cho hắn, chỉ để cho mình một xiên.
Lâm Thắng đành phải từ từ ăn hết.
“Đừng chỉ mua cho Ngọc Linh như thế, em cũng nên mua cho mình vài thứ, thấy thích cái gì thì mua luôn!” Lâm Thắng nhìn Ngọc Linh đang vui vẻ ở đằng trước nói.
“Em biết rồi ạ ~”
Sau đó, Ngọc Linh lại đòi mua một đống loại đồ ăn khác dù chưa ăn hết cái trước.
Mua cái mới thì cái cũ sẽ đưa cho Mạc Uyên rồi Mạc Uyên lại đưa cho Lâm Thắng, suối cả quãng đường hắn phải ăn, ăn đến không nuốt nổi nữa.
Mạc Uyên thấy Lâm Thắng buồn bực xoa bụng thì cười haha, nhưng cô không đưa đồ ăn cho hắn nữa mà mở miệng nhỏ tự ăn.
Đông thị trấn này không có gì đặc biệt, đồ ăn ven đường hơi nhiều thôi, không có chỗ nào để hai chị em chơi.
Nhưng đối với Lâm Ngọc Linh thì đây chính là thiên đường vì được ăn rất nhiều món ngon.
Đến gần trưa, ba người vào một quán trà nghỉ ngơi uống nước. Đi dạo lâu vậy ai cũng mệt rồi.
“Vui không Ngọc Linh!” Mạc Uyên vuốt vuốt con hồ ly nhỏ đang nằm trên đùi mình.
“Vui lắm ạ, ngon và no nữa!!” Lâm Ngọc Linh vui vẻ trả lời.
“Quỷ nhỏ ham ăn!” Mạc Uyên bị chọc cười, Lâm Thắng cũng cười theo.
“Anh, chiều có đi chơi nữa không thế ạ?!” Cô bé nhìn Lâm Thắng hỏi.
“Có, hôm nay chúng ta sẽ chơi cả ngày!” Lâm Thắng sờ đầu cô bé nói.
“Yeyyyy!” Lâm Ngọc Linh vui vẻ hô lên.
Đến chiều.
Ba người đi sang Nam thị trấn chơi tiếp.
Bên này có một con sông vắt ngang qua, mọi cá trong thị trấn đều được đánh bắt từ đây.
“Anh! Chị! Kia là thuyền phải không, em nghe cô giáo thuyền sẽ có hình thoi và nổi được trên mặt nước!!”
Lâm Ngọc Linh đứng ở bờ sông hưng phấn kéo Lâm Thắng chỉ vào những con thuyền.
“Đúng thế, đó là thuyền!” Lâm Thắng nói.
“Anh, em muốn được ngồi trên đó, được không anh ~” Lâm Ngọc Linh nũng nịu kéo tay hắn.
“Được, chúng ta cùng đi thuyền!”
Lâm Thắng cầm tay hai người đi hỏi chỗ cho thuê thuyền, chỉ một lúc sau hắn đã tìm thấy.
Thuê một con thuyền đủ cho ba người rồi thả xuống sông.
Lâm Ngọc Linh háo hức muốn nhảy lên thì bị Lâm Thắng bế lên đặt xuống. Nếu mà để cho cô bé nhảy nhót như thế thì lật mất.
Để cô bé ngồi yên rồi hắn mới đi lên, sau đó là giữ thăng bằng thuyền cho Mạc Uyên.
“Yey, tiến về phía trước nào!!”
Lâm Ngọc Linh ngồi ở đầu thuyền háo hức hô lên, trải nghiệm sự tuyệt vời này lần đầu khiến cô bé không thể ngừng cười được.
“Đừng có động mạnh đó nghe chưa!”
Mạc Uyên ngồi sau cô bé dặn dò.
“Vâng ~”
Mạc Uyên vui vẻ đưa mắt ngắm nhìn xung quanh, không phải lần đầu ngồi thuyền nhưng đây là lần ngồi thuyền vui nhất.
Cô đưa tay xuống mặt sông nghịch ngịch nước, cảm giác mát lạnh khiến cô run lên một cái.
Còn Lâm Thắng đang nhẹ nhàng chèo thuyền ở đuôi, nhắm những chỗ có cảnh dễ nhìn mà chèo đến.
“Anh, bọn họ đang làm gì thế kia!” Lâm Ngọc Linh chỉ sang một bên bờ.
Hiện giờ bọn hắn đang chèo ở bờ bên phải, chỗ cô bé chỉ là bờ bên trái.
Lâm Thắng nhìn sang thì thấy một đám người đang ngồi đó câu cá.
“Cái đó gọi là câu cá!” Lâm Thắng nhẹ nhàng nói.
“Thì ra đó là câu cá!!! Em cũng muốn thử câu cá!!”
“Được, để anh chèo thuyền qua bên đó rồi mình câu cá!”
Lâm Thắng cũng thấy muốn câu cá, giờ mới có một thứ khiến hắn cảm thấy thích thú ở thế giới này.
Một lúc sau thuyền đã đến bờ bên trái, ba người đi xuống rồi bước đi vào chỗ đám người đang câu cá.
Lâm Thắng quan sát thấy người câu toàn là những ông già, không thấy người trẻ hay trung niên.
Thấy ba người Lâm Thắng đi đến chỗ bọn họ thì những ông già đều tò mò nhìn sang.
“Cháu chào các ông ạ!” Lâm Ngọc Linh ngọt ngào nói, ánh mắt cứ nhìn vào những chiếc cần.
“Chào bé gái!” Mấy ông già mỉm cười chào lại, ai có thể từ chối sự dễ thương này cơ chứ.
“Mấy cô cậu từ Bắc thị trấn tới hả?!” Ông già ngồi gần ba người nhất hỏi.
“Đúng vậy!” Lâm Thắng trả lời.
Xem ra truyền sang cả Nam thị trấn này.
Nghe Lâm Thắng nói thì mấy ông lão như đã hiểu ra, không còn cảm thấy khác lạ.
Những người rảnh rỗi như bọn họ rất thích nói những chuyện đồn đại trong thị trấn.
Bọn họ đã nghe được bên Bắc thị trấn có hai nhân yêu được phủ thị trưởng bảo vệ, mới đầu còn không biết nhân yêu là gì, phải có người có học giải thích mới hiểu được.
Bây giờ được gặp đúng là không khác những người kia miêu tả là bao.
“Ba người muốn câu cả hả?!” Vẫn là ông già đó mỉm cười hỏi.
“Đúng vậy, bọn cháu muốn câu cá!!” Lâm Ngọc Linh vui vẻ nhảy lên nói.
Thấy như vậy mấy ông lão cười, bọn họ cảm thấy nhân yêu vẫn giống người, chỉ là bề ngoài có thêm một vài thứ thôi.
“Bên trong kia có bán cần câu kìa, mồi thì ở đây có rất nhiều rồi, không cần đi tìm!”
Ông già chỉ vào một cửa hàng nhỏ cách đó không xa.
“Cháu cảm ơn!” Lâm Thắng nói.
“Không có gì đâu!” Ông già lắc đầu nói.
“Hai người chờ ở đây nhé, anh đi mua cần!”
“Vâng ~” Mạc Uyên, Lâm Ngọc Linh.
Lâm Thắng gật đầu bước đi, năm phút sau quay trở lại với ba chiếc cần.
....