Chương 64: ( Không có tiêu đề )
Ba giờ đồng hồ sau khi Lâm Thắng rời khỏi chỗ thiếu nữ Giang Như Nguyệt.
Trời đã tối om, trong hang động nơi Diệp Thiên bị ngất còn tối hơn.
“Vù...Vù...!”
Lúc này cả hang bỗng nổi lên tiếng gió thổi và rồi...
Bùng!!
Một sóng linh khí bay ra từ xung quanh cơ thể Diệp Thiên.
Lúc này lão tiên đã mở mắt ra, ánh mắt liếc nhìn xung quanh.
“Thương thế đã khỏi hẳn, cũng đã đột phá Tụ Khí tầng bảy, không hổ là công pháp mà cả Tiên giới đều muốn có! Có thể tự động vận chuyển ngay cả khi mất đi ý thức!”
Diệp Thiên đứng dậy đi đến chỗ có cây ‘linh thảo’.
Nơi đây đã bị xác của một con yêu thú đè lên, Diệp Thiên đoán do lúc chiến đấu b·ị đ·ánh bay vào.
Không nghĩ nhiều rồi lật xác con yêu thú ra và dùng thần thức nhìn thấy một cây dại rừng bình thường.
“Cmn, suýt m·ất m·ạng mà chỉ là một cây dại bình thường, sao bản đế luôn gặp những chuyện không may từ khi đến thế giới này chứ! Chẳng lẽ do không thuộc thế giới nên Thiên muốn gây trở ngại cho bản đến sao?!”
Diệp Thiên trầm ngâm ngẩng đầu lên nhìn, chỉ là trần hang tối om, chẳng có gì cả.
“Òng ọc!!”
Diệp Thiên Tiên Đế im lặng một lát rồi dùng kiếm làm thịt yêu thú, sau đó đi ra ngoài nhặt ít củi khô, xếp thành chồng, đốt lửa, cho thịt yêu thú lên nướng.
“Thế giới này có vẻ khác với thế giới cũ của bản đế, tu sĩ chỉ mang tư chất không còn mang các loại linh căn trên người, không thể sử dụng công pháp ngũ hành, linh lực chỉ có thể chuyển hóa thành lửa hoặc nước!”
“Linh căn được thay bởi các loại linh thể ngũ hành, mang linh thể trên người thì không có tư chất, đồng thời cũng ngược lại!”
“Thế nhưng cũng có chỗ tốt, luyện đan không cần phải có mộc linh căn hoặc công pháp thuộc tính mộc, điều này bớt đi rất nhiều thứ phiền phức!”
“Thế giới tầng thấp có gốc tu luyện khác biệt không quan trọng, sau khi lên Tiên giới tư chất hay linh căn sẽ không có tác dụng gì. Trên đó xem ai có thể chuyển hóa cơ thể bình thường thành tiên thể hoàn mỹ nhất thôi!”
“Linh hồn của bản đế có thể cảm nhận được Tiên giới ngay ở phía trên! Kẻ thù của ta, các ngươi hãy đợi đấy!!!”
Sau đó Diệp Thiên Tiên Đế cắn một miếng thịt nhai nuốt vào bụng.
...
“Hửm!!”
Diệp Thiên vừa ra khỏi rừng thì thấy một bóng người nằm dưới đất.
Hắn cảnh giác nhìn xung quanh thì phát hiện nơi đây từng có vết đốt cháy, tuy không rõ ràng nhưng vẫn nhận ra được.
Cảm nhận không có người nào khác hắn mới đến gần bóng người đang nằm dưới đất.
“Có vết b·ị đ·âm ở quần áo nhưng không có v·ết t·hương, chỉ có máu. Cơ thể rất hoàn hảo, chỉ bị ngất!”
Diệp Thiên đoán chừng thiếu nữ này bị người t·ruy s·át nhưng được bảo vệ, bây giờ người bảo vệ đ·ã c·hết rồi chạy đến đây một mình, sau đó đói mệt và ngất đi.
Hắn nhíu mày, nếu cứu thì có lẽ hắn sẽ vướng vào rắc rối mà thực lực còn yếu sẽ rất phiền phức.
“Thôi, bản đế không phải loại người thấy c·hết không cứu!”
Sau đó, Diệp Thiên ngồi xuống đất bắt đầu trạng thái tu luyện.
Hắn sẽ ngồi đây tu luyện chờ thiếu nữ này tỉnh rồi rời khỏi.
Đến nửa đêm.
“Tiểu thư ở kia!!!!”
Bỗng một tiếng hét to vang lên trong đêm khiến Diệp Thiên mở ngay mắt ra.
Hắn nhìn thấy một đám người đang lao đến từ xa, dẫn đầu có Chân Linh trung kì, tạm thời hắn không thể đối phó nên đứng dậy cầm kiếm lui về sau vài bước.
Nghe tiếng gọi tiểu thư thì chắc là người nhà của thiếu nữ này rồi. Phiền phức hết nhanh thế này mới tốt.
Chỉ vài giây sau đám người đã đến bên cạnh thiếu nữ, người dẫn đầu có cấp độ Chân Linh trung kì nâng thiếu nữ lên kiểm tra, những người còn lại đầy sát khí nhìn chằm chằm Diệp Thiên.
Bị nhìn như đã làm chuyện xấu như vậy khiến hắn rất khó chịu nhưng không nói gì.
“Không sao, tiểu thư chỉ mệt quá rồi ngất đi thôi!”
Người đàn ông dẫn đầu nói rồi mắt chuyển sang Diệp Thiên.
“Tiểu huynh đệ, có thể giải thích một chút những gì đã xảy ra trước khi chúng tôi đến được không?”
“Ta đi ngang qua thấy cô gái đó nằm ở đây rồi ngồi tại chỗ canh chừng nhằm tránh cho thú dữ ăn thịt, qua hai giờ đồng hồ thì các ngươi đến!” Diệp Thiên mở miệng.
“Không biết chuyện trước nữa sao?”
“Không!”
Diệp Thiên nhíu mày, như hắn đang bị tra hỏi, trước chỉ có hắn tra hỏi người khác chứ không ai dám tra hỏi hắn.
“Ưm...!”
Tiếng động lớn đã làm cô gái tỉnh lại trong cơn mê.
“Tiểu thư, người có b·ị t·hương ở đâu không?!” Người đàn ông vội vàng hỏi.
“Chú...chú Quân!” Giang Như Nguyệt mông lung nhẹ nói một tiếng.
Sau đó dường như nhớ ra gì đó ngồi nhanh dậy rồi sờ bụng mình, thiếu nữ sững sờ rồi nhìn xung quanh như tìm kiếm ai đó.
“Tiểu thư! Ngài đang tìm gì thế?! Vị tiểu huynh đệ kia nói đã ngồi đây canh chừng cho ngài khỏi bị thú dữ ăn trong vòng hai giờ đồng hồ!” Người đàn ông được gọi chú Quân chỉ Diệp Thiên nói.
“Không giống...không phải...!” Giang Như Nguyệt nhìn Diệp Thiên rồi lẩm bẩm.
“Sao thế tiểu thư?!”
“K..không sao cả chú Quân, cháu ổn!”
Giang Như Nguyệt ngồi load lại trí nhớ một lúc rồi đứng dậy.
Cô đi đến trước mặt Diệp Thiên đưa cho hắn một miếng lệnh bài.
“Đa tạ công tử đã giúp đỡ! Xin hãy nhận lấy tấm lệnh bài này! Sau này nếu công tử có đến thành cấp trung Hoành Phương thì cầm nó đi Giang gia, mọi yêu cầu giúp đỡ của công tử trong khả năng của Giang gia sẽ được đồng ý tất cả!” Giang Như Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Diệp Thiên không nói gì, đưa tay nhận lấy lệnh bài.
“Vậy, tạm biệt công tử, hẹn gặp lại!” Giang Như Nguyệt nói rồi rời khỏi đây cùng với đám người chú Quân.
Diệp Thiên cất lệnh bài rồi cũng rời khỏi đây để về tìm cách kiếm tiền.
...
Trời sáng.
Hôm nay Lâm Thắng không vào rừng săn thú nữa, hắn đang nằm trên ghế ngoài sân phơi nắng.
Lâm Ngọc Linh đang ở giữa sân ‘rèn luyện’ cơ thể, Mạc Uyên đang trợ giúp cô bé.
Khoảng một tiếng sau, thời gian rèn luyện kết thúc, Lâm Ngọc Linh đi vào tắm rửa mồ hôi trên người.
Mạc Uyên đến bên cạnh Lâm Thắng nằm xuống.
“Sao hôm nay anh không đi ra ngoài thế?!” Mạc Uyên nghiêng đầu nhìn hắn hỏi.
“Ai nói không, lát nữa anh sẽ đi!” Lâm Thắng nói.
Mạc Uyên gật đầu không hỏi gì nữa, ôm lấy tay trái hắn.
“Nhưng mà, đi cùng em với Ngọc Linh!” Lâm Thắng đưa tay vuốt tai của Mạc Uyên.
Mạc Uyên ngẩng lên, mặt không hiểu nhìn hắn.
“Đưa hai người đi dạo chơi đó!” Lâm Thắng mỉm cười, sờ khuôn mặt đang có biểu cảm ngốc ngốc hết sức dễ thương.
“Thật sao, anh định dẫn em với Ngọc Linh đi đâu thế ?!” Mạc Uyên mừng hớn hở ngồi dậy, cái đuôi nguẫy nguẫy, đôi tai vểnh lên, ánh mắt mong chờ.
Nhìn thấy Mạc Uyên như vậy Lâm Thắng không nhịn được mà ôm lấy cô vào lòng.
“Ta sẽ đi khắp thị trấn, hôm nay cho hai người chơi thỏa thích!” Lâm Thắng nói.
Đầu Mạc Uyên cọ cọ trong ngực hắn, cô nàng đang rất vui mừng, mấy tháng rồi chỉ đi xung quanh khu gần nhà nhìn đã quá quen rồi. Nhắm mắt đi vẫn biết đã đi đến đâu.
“Nhưng mà...liệu có sao không anh, em sợ...?”
Mạc Uyên ngẩng lên nhìn hắn, cô bỗng nhớ lại những kí ức cũ, đi chơi liệu có an ổn được không.
Lâm Thắng hiểu cô nàng đang lo lắng điều gì.
“Không sao cả, anh suy xét kĩ rồi, người dân bình thường không ghét bỏ hai em, họ chỉ tò mò thôi. Chuyện ở Bắc thị trấn có nhân yêu được đồn ra lâu rồi, em cũng thấy lâu vậy không có ai tìm đến đây cả! Điều này chứng tỏ không ai để ý lắm, em không cần lo!”
Lâm Thắng an ủi cô nàng.
Hắn không biết có nhiều tên tìm đến đấy chứ, nhưng mà binh vệ đã bế hết đi khi chưa kịp đến gần. Trong bóng tối có lệnh truyền ra động đến nhân yêu ở Bắc thị trấn sẽ coi như tội nặng và bắt đi làm tù nhân làm việc.
Ở tầng cao của thị trấn cũng được biết chủ nhân của hai nhân yêu mạnh hơn cả thị trưởng nên các gia tộc trong thị trấn đã dặn dò con cháu nhà mình thật nghiêm.
Nhiều người biết nhưng mỗi Lâm Thắng không biết.
“Mà dù có người dám đi nữa thì anh sẽ cho chúng biết tay, dám động vào hai em không có kết cục tốt!!” Lâm Thắng nói tiếp.
Hắn không ngại cho mấy gia tộc trong thị trấn biến mất đâu, dù sao thị trưởng cũng rất muốn làm kinh tế, chuyện của Lâm gia là chứng minh tốt nhất, sản nghiệp của họ đã về tay phủ thị trưởng rồi.
Vừa nói xong thì một đôi môi mềm mại ập đến, không phải nói nhiều làm chi, dùng hành động biểu lộ là được rồi...
“Hai anh chị làm chi thế!!”
....