Chương 63: Thiếu nữ trên mặt đất
Nhưng mà, Lâm Thắng không biết mình đã thuận tay lấy hết từ lúc trước rồi, còn tạo thuận lợi cho Diệp Thiên đi vào sâu bên trong rừng một cách an toàn.
Một người đi trước tìm kiếm, một người đi sau theo dõi, hai người đều mang mục đích khác lạ...
Dần dần cho đến khi trời ngả vàng.
Diệp Thiên đã hết hi vọng với việc tìm linh thảo trong khu rừng này, hắn buồn bực bước về phía ngoài rừng.
Sau khi về phải tìm cách khác để kiếm tiền, cách này đã không còn khả quan.
Đi được một đoạn hắn bỗng thấy phía trước có hang động nhỏ, không hiểu sao trong đầu hắn có ý nghĩ bước vào trong đó tìm kiếm. Hai chân chuyển động đi liền.
“Lại có đồ tốt!”
Lâm Thắng ở phía sau nhìn thấy rồi chạy đến nhanh hơn.
Diệp Thiên đi vào trông thấy hang động không sâu, lờ mờ thấy được khoảng ba mươi mét, độ rộng khoảng chừng ba mét, càng vào sâu càng rộng ra hơn một ít.
Đi vào sâu khoảng mười mét Diệp Thiên phát hiện ra gì đó rồi dừng bước lại.
Ở phía cuối hang là không gian rộng khoảng năm mét và đang có mấy con yêu thú nằm trong đó.
Cảm nhận được chúng chỉ có cấp một sơ kì và trung kì thì Diệp Thiên thở ra một hơi.
Đồng thời hắn cũng nhìn thấy ở góc hang có một hố nước nhỏ, nước này thấm từ trong đất ra, bên cạnh đó là một gốc cây gì đó đang sinh trưởng.
Lờ mờ và cách xa nên Diệp Thiên chưa thấy rõ đó là cây gì, thần thức cũng chưa rộng đến.
Hai chân bước đi vào trong tiếp, hắn cảm giác đó sẽ là một cây linh thảo.
CMN!! Cuối cùng đã thấy được một cây linh thảo, không biết lí do gì mà lòng bản đế lại xuất hiện chút niềm vui!
Diệp Thiên không biết ở ngoài cửa hang đã có một đôi mắt thấy hết mọi thứ bên trong trước cả hắn.
[ Tên: Minh Hồn Thảo]
[ Loại: Linh thảo ]
[ Cấp độ: Cấp ba ]
“Không như mong muốn nhưng vẫn có thể lấy được, nhưng mà làm cách nào để lấy được một cách bí mật nhỉ?!”
Lâm Thắng đứng ngoài cửa thầm nghĩ.
Đúng lúc này hắn cảm nhận được gì đó rồi biến mất khỏi cửa hang.
Bên trong hang.
Diệp Thiên vừa bước đi thì mấy con yêu thú đã tỉnh giấc, chúng nó nhìn hết vào Diệp Thiên.
Mama đi kiếm ăn lâu quá vậy, mãi chưa về. Trước mặt là thứ gì đây, không phải là mama, thứ này có mùi thơm quá...
Sau đó máy con yêu thú gào lên lao về phía Diệp Thiên, chúng đã coi hắn là đồ ăn.
“Hừ, sâu kiến!”
Diệp Thiên hừ một tiếng rồi vung kiếm ra, mấy con yêu thú đã b·ị c·hém làm đôi trong một giây.
“Gào!!!”
Một tiếng gầm vang lên ngoài cửa hang.
Diệp Thiên giật mình quay lại thì lấy hai con yêu thú giống chuột cao hơn một mét đang dùng ánh mắt căm phẫn nhìn mình.
Trong lòng hắn mắng thầm không ổn, cảm nhận được đó là hai con cấp hai sơ kì.
Nếu chỉ là một con thì liều được, hai con đã quá sức với hắn ở hiện tại.
Không cho hắn nghĩ nhiều, hai con yêu thú đã lao đến t·ấn c·ông hắn. Mối thù g·iết con không báo thề không sống!
Diệp Thiên lập tức dùng lực lượng linh hồn, bây giờ không có thời gian để ý chuyện suy yếu sau khi dùng nữa, tính mạng quan trọng hơn.
Trong nháy mắt khí thế của Diệp Thiên đã tăng lên đến Tụ Khí tầng chín đỉnh cao, gần với Chân Linh sơ kì rồi lao vào chém g·iết với hai con yêu thú.
Nhưng mà như thế vẫn chưa đủ, Diệp Thiên nhanh chóng bị cào mấy vết trên người, máu tươi chảy ròng ròng.
“Chậc chậc, không hổ là nhân vật chính, có rất nhiều át chủ bài để vượt cấp khiêu chiến!”
Lâm Thắng đứng ở cửa hang quan sát rồi cảm thán.
Hắn không có ý định giúp Diệp Thiên, hắn biết chắc chắn lão tiên sẽ giành chiến thắng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, năm phút sau Diệp Thiên lấy thế m·ất m·ạng trong gang tấc g·iết c·hết hai con yêu thú.
Cả người hắn toàn v·ết t·hương và nhuộn đỏ bởi máu, cơ thể đã nằm yên không động đậy.
Nhìn như đ·ã c·hết nhưng không, Lâm Thắng vẫn cảm nhận được hô hấp và có một luồng khí đang bay vào trong cơ thể Diệp Thiên.
Hiện tại hắn đã có thể yên tâm đi vào thuận tay cầm cây linh thảo cấp ba kia đi rồi.
Không lo bị phát hiện vì Diệp Thiên đã b·ất t·ỉnh.
Đáng ra lão tiên có thể nhẹ nhàng lấy được linh thảo vào chạy thoát đi nhưng hắn biết nếu để Diệp Thiên cầm tay vào cây linh thảo mình sẽ rất khó thuận tay.
Nên vừa nãy phát hiện hai con yêu thú từ đằng xa hắn đã xách chúng đặt vào cửa hang đúng lúc Diệp Thiên chém con của chúng rồi một màn vừa này đã xảy ra.
Không thể chậm cũng không thể nhanh phải đúng lúc. Chậm thì Diệp Thiên đã hái được cây linh thảo mà nhanh thì hai con yêu thú sẽ làm lộ hắn ra mất. Đúng lúc thấy con mình bị g·iết thì mọi chuyện sẽ khác.
Cất cây linh thảo vào trong hệ thống rồi Lâm Thắng khởi hành đi về, trời cũng sắp tối rồi.
Băng qua những ngọn núi và cây cối để ra bên ngoài, nghĩ mọi chuyện sẽ rất yên bình nhưng mà cảnh tượng trước mắt khiến hắn phải đứng lại suy nghĩ.
Hiện tại mặt trời đã lặn, Lâm Thắng đã ra đến ngoài rìa, hắn đang đứng trên một cành cây cao vừa suy ngẫm vừa nhìn về phía trước cách đó hai trăm mét.
Nơi đó, có một thiếu nữ đang nằm bất động dưới đất, máu tươi đang chảy từ bụng của cô nàng ra.
[ Tên: Giang Như Nguyệt ]
[ Chủng tộc: Người ]
[ Tuổi: 15 ]
[ Cấp độ: Tụ Khí tầng bảy ( Huyền Thiên Đạo Thể - Chưa kích hoạt ) ]
[ Chú: Sinh mệnh đếm ngược trong 30 phút ]
Lâm Thắng nhìn lại hướng của Diệp Thiên rồi lại nhìn về thiếu nữ còn 30 phút kia.
Có vẻ hắn vừa làm một chuyện không thông minh cho lắm.
Nhìn cái biết được ngay đây là một tình tiết thường thấy quá trình quay trở lại của Tiên Đế.
Chắc chắn thiếu nữ trước mắt này có thân phận gì đó rồi b·ị t·ruy s·át, được Diệp Thiên cứu xong sẽ nảy sinh tình cảm, hi sinh vì hắn, cuối cùng sẽ đả động được lòng ‘cứng như sắt đá’ của lão Tiên Đế, hoặc là bị bỏ quên...
Nhưng mà hiện tại Diệp Thiên đã bị hắn gài bẫy đến b·ất t·ỉnh trong hang động, không biết bao giờ mới khôi phục được.
Sinh mệnh của thiếu nữ này lại chỉ còn có ba mươi phút...
Bây giờ một là cứu hai là mặc kệ. Nào! Hãy đưa ra lựa chọn đúng đắn đi thanh niên!!
Lâm Thắng đứng tại chỗ suy nghĩ năm phút, bằng kiến thức của 69 quyển tiểu thuyết huyền huyễn trong đầu hắn thì một biện pháp đã được đưa ra.
Đó là cứu rồi mặc kệ!
Đúng! Là cứu rồi mặc kệ.
Quanh đây đã không còn yêu thú nên không phải lo việc thiếu nữ này sẽ bị ăn thịt.
Có thể yên tâm để thiếu nữ nằm ở đó chờ Diệp Thiên đến cứu, kịch bản của lão tiên vẫn có thể tiến hành nhưng mà chậm một chút thôi.
Với thương thế không chí mạng kia thì Diệp Thiên không cần quá lâu để khôi phục...
[ Chú: Sinh mệnh đếm ngược trong 23 phút ]
“Làm thôi!!”
Lâm Thắng động rồi hai giây sau đã xuất hiện bên cạnh thiếu nữ.
Hắn nhẹ nhàng lật thiếu nữ lên rồi để cô nàng nằm lên tay mình.
Khuôn mặt rất xinh xắn nhưng trắng bệch và đầy mồ hôi, ở bụng có một v·ết t·hương như bị kiếm đâm.
Lâm Thắng thấy một lọ HP cấp F là đổ vào miệng thiếu nữ.
Đợi một lúc...không thấy có phản ứng, sinh mệnh vẫn đếm ngược...
Hắn lấy thêm mấy lọ nữa ra đổ vào miệng thiếu nữ.
Lọ thứ hai đã có phản ứng...sinh mệnh được cộng thêm hai mươi phút.
Lọ thứ hai sinh mệnh tăng lên đến năm tiếng, lọ thứ ba thành hai ngày, lọ thứ tư máu chảy ra chậm chạm và ít, đếm ngược sinh mệnh đã trở thành thương cực nặng.
Lọ thứ năm máu đã ngừng chảy, biểu hiện thành thương nặng.
“Hửm!”
Lúc này hắn bỗng cảm nhận được thứ gì đó, ánh mắt nhìn về đằng sau một giây rồi lại cho thiếu nữ uống lọ thứ sáu.
Trong lòng nói thầm “Cường hóa tất cả.”
Mặt thiếu nữ đã trở nên hồng hào và chú chỉ còn b·ị t·hương.
Đến lọ thứ bảy thì ghi chú đã mất đi, điều này chứng tỏ thiếu nữ đã không gặp nguy hiểm từ chính bản thân nữa...Nhưng nguy hiểm bên ngoài thì chưa chắc.
Vút!!!
Sau lưng Lâm Thắng bỗng bay ra ba chiếc dao găm với tốc độ rất nhanh. Nếu trúng sẽ c·hết chắc.
Đồng thời có bốn người áo đen lao ra từ ba hướng, ánh mắt tỏa ra đầy sát khí nhìn hắn và thiếu nữ.
Lâm Thắng không thèm quay lại nhìn, đưa tay dễ dàng bắt được ba con dao đang bay đến ở phía sau rồi nhẹ nhàng đặt thiếu nữ nằm xuống đất.
Cùng lúc đó hắn đã biến mất khỏi chỗ bên cạnh thiếu nữ, một giây sau xuất hiện trở lại nhưng đã thay đổi tư thế thành đứng quay lưng lại về phía cô nàng.
Bốn người áo đen trừng to mắt lên, sau đó... cái đầu lìa khỏi cổ, c·hết khi chưa nhận ra mình c·hết thế vào.
Lâm Thắng cho mỗi cái xác một viên đạn lửa rồi chuẩn bị rời khỏi mà không biết lúc này thiếu nữ đang nằm trên đất bỗng mở mắt ra nhìn vào hắn trong hai giây rồi lại nhắm mắt.
...