Chương 62: Lại gặp lão tiên
“Bên trong có những gì thế Uyên ?!”
Lâm Thắng mở miệng hỏi khìn thấy biểu cảm hơi kích động của Mạc Uyên.
“Nhiều...nhiều lắm anh!” Mạc Uyên hít sâu một hơi.
Sau đó cô bắt đầu lấy đồ bên trong nhẫn trữ vật ra, toàn là những lọ chứa đan dược.
Một thời gian sau, trên bàn đã đầy ắp bởi mấy chục lọ sứ trắng tinh, thậm chí còn không đủ chỗ chứa phải để mấy lọ cuối cùng lên ghế.
Lâm Thắng cũng lấy luôn mấy lọ đan dược cấp bốn đặt lên đó.
“Đúng là Luyện Đan Sư, toàn là đan dược!”
Lâm Thắng lẩm bẩm.
“Anh vừa ăn c·ướp c·ủa một Luyện Đan Sư hả?!” Mạc Uyên cười cười nói.
“Không phải ăn c·ướp....!” Lâm Thắng liếc liếc.
Sau đó Lâm Thắng kể chuyện dưới hang động cho Mạc Uyên nghe, phần Diệp Thiên Tiên Đế đã bị lược đi.
“Luyện Đan Sư này...gọi là gan dạ hay ngu ngốc nhỉ!” Mạc Uyên cảm thán.
“Gan dạ!” Lâm Thắng lẩm bẩm.
Mạc Uyên lườm rồi cho hắn một cái véo vào tai.
“Đau...đau...vợ!” Lâm Thắng kêu lên.
Mạc Uyên im lặng nhìn hắn, cô mới chỉ cầm vào thôi...
Buông tay ra khỏi tai của Lâm Thắng rồi cô hít sâu một hơi.
“Trong này còn nhiều thứ, có những tờ giấy viết chữ quái lạ, em không hiểu...!”
Vừa nói rồi Mạc Uyên lấy một xấp giấy ra đưa cho hắn.
Lâm Thắng cầm lấy xem xét, đọc thử thấy trên đó ghi tên của nhiều loại linh thảo, có mấy mũi tên chỉ chỉ cây này vào cây kia, còn có ghi chú.
“Đây chắc là phương pháp luyện chế đan dược!” Lâm Thắng nói.
Đếm thử thấy có mười bảy tờ. Hắn nhận ra mấy tên quen thuộc trong mười bảy tờ này.
Có Tụ Khí Đan cấp một, cấp hai, cấp ba. Hồi Thương Đan, Hồi Nguyên Đan...Ngoài ra còn có mấy cái tên lạ như Phá Nguyên Đan, Giải Độc Đan, Nguyên Thực Đan.
“Còn nữa, trong chiếc nhẫn có khoảng hơn ba trăm ngàn linh thạch!!”
Lâm Thắng kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Nhiều như vậy luôn?!”
Mạc Uyên gật đầu, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi, cô chưa bao giờ thấy nhiều linh thạch như vậy, nhìn hoa hết cả mắt.
“Một chuyến liền giàu là như thế nào sao!” Lâm Thắng lẩm bẩm.
“Xử lí chỗ linh thạch này như thế nào đây anh ?!”
Mạc Uyên hỏi, nhiều quá không biết tiêu vào đâu cho hợp lí.
“Tạm thời cứ để đó trước, bây giờ chưa cần dùng để làm gì!” Lâm Thắng nói.
Đan dược, linh thạch dùng tu luyện đã có, công pháp thì không cần phải mua hàng quá cao cấp. Chị em họ cũng không thể dùng những bộ công pháp đó để tu luyện đến cảnh giới thứ tư.
“Vâng anh~!”
Sau đó Lâm Thắng bắt đầu kiểm kê đống đan dược trên bàn.
Nhờ có Thám Nhãn nên quá trình rất thuận lợi, hắn có thể biết thông tin và tác dụng của từng loại đan. Đây là lợi ích của Thám Nhãn cấp cao, cụ thể là lv4...
Đống này chủ yếu là đan cấp hai, cấp ba, không có đan cấp một.
Tụ Khí Đan chiếm ½, Hồi Nguyên Đan và Hồi Thương Đan chiếm một nửa của một nửa còn lại.
Còn đâu là Nguyên Thực Đan – loại đan dược có thể cung cấp dinh dưỡng cho cơ thể trong bảy ngày, trong lúc này không cần ăn uống gì. Phá Nguyên Đan – đan dược này khó luyện chế nhất, chỉ có một lọ cấp hai, tác dụng là giúp người tu luyện tăng một cảnh giới nhỏ.
Xong việc lại cất hết vào trong nhẫn trữ vật, đống này không có tác dụng gì với hắn nên đưa hết cho Mạc Uyên giữ, cô nàng dùng kiểu gì cũng được.
Hắn tiện tay chuyển đống linh thảo hái được ở trong rừng vào đó luôn, cùng loại để cùng một chỗ cho gọn.
“Em trở thành phú bà mất rồi!” Mạc Uyên mỉm cười nói.
“Phú bà!! Cầu bao nuôi!” Lâm Thắng đứng dậy ôm lấy Mạc Uyên đi đến giường.
“Xéo đi!”
Nói thế nhưng cả người quấn chặt lấy Lâm Thắng.
...
Một đêm trôi qua trong yên bình.
Mọi việc vẫn diễn ra như thường ngày, Lâm Thắng lại vào trong rừng chém yêu thú, con đường cày quái thăng cấp còn rất dài.
Hôm nay hắn vẫn đến khu vực hôm qua để tiếp tục, không biết có gặp được Diệp Thiên Tiên Đế nữa không nhỉ. Nếu có thì không ngại theo dõi vị thần tài này.
Chỉ một lần đã kiếm được hơn ba trăm ngàn linh thạch cùng một đống đan dược, không biết vài chục lần sẽ như thế nào..hehe..
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng mà hắn không dám thuận tay làm nhiều, trong đó có độ nguy hiểm rất lớn, nhân vật chính là chúa gây chuyện trong mỗi bộ truyện mà, không bị đuổi g·iết thì tự tìm cách cho người ta đuổi g·iết...aiz..cứ an ổn như mình là tốt nhất!
...
Cùng lúc đó ở bên ngoài rìa rừng có một thiếu niên đang bước đi hướng vào trong...
Thiếu niên này bước đi rất bình thản, ánh mắt sắc bên, trên người tỏa ra một khí thế rất tự tin.
“Đáng giận, công pháp tu luyện cần tài nguyên quá lớn, chỗ đan dược hôm qua dùng hết mới chỉ đột phá lên Tụ Khí tầng sáu, lại còn không có cách nào lấy tài nguyên trong nhà để tu luyện nữa chứ!! Bản đế chưa từng chịu nhục như bây giờ, sâu kiến Diệp gia, hãy đợi đấy cho bản đế!!”
Người thiếu niên này chính là Diệp Thiên Tiên Đế, có vẻ như con đường tu luyện của ‘lão tiên’ không thuận lợi cho lắm, vừa bước đi vừa cắn răng nghiến lợi nói.
“Trước tiên muốn có tài nguyên phải có tiền mà muốn có tiền phải làm, không làm thì chỉ có nằm yên chờ c·hết!”
“Nhưng mà bản đế không muốn kiếm một cách chậm chạp. Ở thế giới tu luyện thứ phổ biến và kiếm được tiền nhất là đan dược, bán đan dược là con đường kiếm tiền nhanh nhất!”
( Thực ra là ăn c·ướp nhưng cấp độ thấp quá không dám đi. )
“Linh thảo trong nhà không thể động, đồ trên người cũng đã dùng hết chỉ còn cách tự vào trong rừng hái rồi luyện chế mang đi bán. Quá trình hơi chậm nhưng không có cách nào, đây là con đường thuận lợi duy nhất ở hiện tại!”
Làm rõ suy nghĩ rồi Diệp Thiên bước nhanh vào trong rừng tìm kiếm linh thảo.
Lâm Thắng mà biết thì sẽ bình luận: Ủa? Công pháp cũng rất đáng tiền mà, với bộ óc của một Tiên Đế thì viết ra vài cuốn công pháp rất dễ dàng, đến lúc đó mang đi bán chẳng phải sẽ kiếm được một đống tiền rồi??
Rất tiếc Diệp Thiên Tiên Đế lại không nghĩ ra điều này, hoặc có lẽ điều này đã được sắp đặt trước để một sự may mắn mới được bày ra.
Diệp Thiên mới Tụ Khí tầng sáu, hắn biết bản thân vẫn yếu nên không đi vào sâu bên trong rừng.
Ở bên ngoài chỉ có một ít linh thảo cấp một, hiếm lắm mới có cấp hai nhưng đã đủ cho hiện tại.
Chỉ cần kiếm được linh thảo luyện đan lần đầu thì những lần sau sẽ đến một cách rất nhanh chóng.
Diệp Thiên tập trung quan sát tất cả mọi thứ trong tầm nhằm tìm kiếm linh thảo.
Mười phút chưa thấy gì...Chuyện này bình thường, rừng rộng, linh thảo không dễ kiếm, tiếp tục đi xem xung quanh.
Ba mươi phút...vẫn chưa thấy gì, vẫn rất bình thường.
Một tiếng...có lẽ linh thảo ở khu vực này đã bị hái hết...tiếp tục đi sang nơi khác.
Hai tiếng...Cmn linh thảo đâu, sao lại không thấy cây nào thế này, đến cả yêu thú cũng không thấy một con...
Diệp Thiên tức giận đứng yên tại chỗ chửi bậy trong lòng.
“Khu bên ngoài này đã không còn thì vào sâu bên trong vậy, sẽ có yêu thú cấp hai nhưng bản đế vẫn có thể chạy thoát được!!”
Diệp Thiên hít sâu một hơi, bình tĩnh lại rồi xâm nhập vào khu vực sâu hơn.
Hắn không tin sâu bên trong sẽ không có cây linh thảo nào.
Tin đi, không còn cây nào đâu....
...
Thời gian đến nửa buổi chiều.
Diệp Thiên đang đứng ngẩn người ở trên đỉnh một núi.
CMN!!! Gần hết ngày!! Gần hết cả một ngày rồi! Đến cả một cái lá linh thảo cũng không thấy! Người ở thế giới này hái linh dược ác như vậy sao, không chừa lại một cây nào!!!
Chửi bậy trong lòng một hồi rồi Diệp Thiên liếc nhìn xung quanh.
Hắn đã cảm thấy rất lạ, linh thảo không thấy còn giải thích được nhưng mà nguyên thời gian hắn đi không thấy con yêu thú nào, điều này rất quái lạ.
Bình thường đi ba bước trong rừng đều sẽ gặp phải yêu thú, giống loài này rất đông đảo, ở đâu cũng có...
Hôm qua còn gặp được vài con nhưng hôm nay không gặp con nào luôn, chẳng lẽ bọn chúng di cư rồi sao???
Diệp Thiên suy nghĩ mãi không ra, không có manh mối nào để suy luận vấn đề.
Hắn buồn bực lại tiếp tục con đường kiếm linh thảo của mình.
“Lão tiên này đang tìm kiếm thứ gì nhỉ, tìm cả tiếng đồng hồ rồi?!”
Ở một chỗ khác cách Diệp Thiên 1000m, Lâm Thắng đang đứng trên cây quan sát hắn ta.
Một tiếng trước hắn vừa hái được một cây linh thảo cấp hai thì trong cảm nhận có người xuất hiện.
Sau đó ẩn giấu ngay lập tức rồi quan sát và phát hiện người xuất hiện đó chính là Diệp Thiên, hắn đã theo dõi lão tiên này hơn một tiếng từ lúc đó.
Suốt quá trình lão tiên cứ ngóng nhìn tìm kiếm xung quanh, không biết đang tìm gì mà mãi chưa thấy.
Vẫn đang rất tò mò nên Lâm Thắng quyết định cứ theo sau quan sát, nếu có thể thuận tay cầm thứ gì đó lão tiên đang tìm kiếm thì tốt.
....