Chương 61: Kết quả không ngờ
“Đã hết giờ đi săn, từng người một lên nộp thành quả để đánh giá xếp hạng!”
Hàn Vũ Phong đang đứng trên một đài dựng tạm thời.
Tất cả những người ở trong trại đã ra ngoài này để đón và kiểm kê thành quả của con cháu nhà mình.
Đám thiếu niên thiếu nữ lần lượt đi lên nộp thành quả của mình.
Nhưng tình hình có vẻ hơi lạ, chỉ có một phần ba người di chuyển, những người còn lại đứng yên tại chỗ nhìn xem.
Những gia chủ ở trên đài thấy vậy thì nhíu mày, cảm thấy rất kì lạ, chẳng lẽ lứa trẻ này kém như vậy sao, chỉ có một phần nhỏ săn được yêu thú??
“Lưu Huỳnh, hai con yêu thú cấp một sơ kì!”
“Diệp Hân, một con yêu thú cấp một sơ kì!”
“Hàn Phương, một con yêu thú cấp một sơ kì!”
“…”
Một người như binh lính đang kiểm kê thành quả, một người khác ở bên cạnh ghi chép lại để xếp hạng.
“Xem ra lứa trẻ này quá kém, săn được có một hai con!” Diệp Tử Long nhíu mày nói.
“Những lứa trước toàn gấp ba bốn lần bây giờ, gia tộc chúng ta đang đi xuống rồi sao?!” Lưu Viễn nói.
“Chưa chắc như vậy, ta thấy chuyện này có chút kì lạ, đợi kiểm kê xong thì hỏi thăm một chút!” Hàn Vũ Phong nói.
Diệp Tử Long và Lưu Viễn gật đầu rồi không nói gì nữa, bọn họ cũng đang có ý đó.
Bên dưới vẫn tiếp tục kiểm kê, chỉ còn lại bốn người, trong đó có ba người ưu tú nhất và Diệp Thiên.
Lưu Chí An bước lên đầu tiên.
“Lưu Chí An, một con cấp một trung kì, hai con cấp một sơ kì!”
Nghe thấy được lời này thì những thiếu niên thiếu nữ khác ồ lên, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên thiên tài luôn luôn là thiên tài, những người như bọn họ không thể bằng được!
“Vẫn quá kém!”
Đây là ý nghĩ chung của ba ông lão gia chủ trong lúc này.
Diệp Minh biết được kết quả đi săn của Lưu Chí An thì trong lòng trở lên khó chịu.
Hắn cũng săn được y như thế, xem ra không thể đoạt lấy vị trí đầu được rồi.
Đã biết kết quả của mình rồi thì không cần phải đợi đến cuối cùng để ra vẻ nữa.
Diệp Minh bước lên giao nộp kết quả săn.
“Diệp Minh, một con cấp một trung kì, hai con cấp một sơ kì!”
Lứa trẻ lại ồ lên lần nữa, mấy ông lão gia chủ lại được một lần thất vọng.
Hàn Thanh Thanh liếc Diệp Thiên đang đứng ở một bên rồi đi lên. Cô nàng coi hắn sẽ không săn được con yêu thú nào như bao người khác.
“Hàn Thanh Thanh, một con cấp một trung kì, ba con cấp một sơ kì!”
Kết quả vừa đọc ra ai cũng biết vị trí đầu sẽ thuộc về Hàn Thanh Thanh.
Lưu Chí An và Diệp Minh không kịch ngạc bao nhiêu, lứa trẻ thì kinh ngạc cảm thán.
Riêng ba lão gia chủ thì thấy rất kì lạ. Trong lòng bọn họ nghĩ lứa này nhút nhát săn kém hay là trong rừng có chuyện gì đó kì lạ.
Khả năng nhút nhát không lớn, với thực lực của bọn chúng g·iết yêu thú cấp một rất dễ dàng mới đúng.
Yêu thú cấp một chỉ là mấy con động vật có sức mạnh và tốc độ lớn theo từng cấp thôi.
Từ yêu thú cấp hai mới khó khăn, thân thể của bọn chúng trở nên cường tráng hơn rất nhiều, cùng cấp độ không thể g·iết c·hết một cách dễ dàng.
Nhất định là có chuyện gì đó ở trong rừng...
Trong lúc ba ông lão đang suy luận như thám tử và đám trẻ đang ngưỡng mộ ba người đứng đầu thì Diệp Thiên bước đi lên trên đài.
Hành động này của hắn thu hút đông đảo ánh mắt, còn đáng chú ý hơn lúc ba người Diệp Minh, Lưu Chí An và Hàn Thanh Thanh đi lên.
Chuyện này rất đương nhiên vì Diệp Thiên rất ‘nổi tiếng’.
“Diệp Thiên đi lên kìa, hắn cũng săn được yêu thú hả!”
“Đùa chứ, hắn mà săn được yêu thú thì ta đi đằng đầu!”
“À, có lẽ săn được đấy, nhưng mà săn được động vật!”
“Haha...!”
Diệp Thiên coi như không nghe thấy mấy lời này.
Ba người đứng đầu cũng nhìn Diệp Thiên đang nộp thành quả.
Diệp Minh tỏ vẻ khinh thường, không coi ra gì. Trong lòng hắn nghĩ cùng lắm là một con yêu thú cấp một sơ kì.
Lưu Chí An và Hàn Thanh Thanh không cảm xúc, hai người họ cũng có ý nghĩ như Diệp Minh.
“Diệp Thiên, hai con cấp một trung kì, ba con cấp một sơ kì!”
Người kiểm kê kinh ngạc, cả đám trẻ kinh ngạc trợ to mắt há to miệng, ba lão gia chủ cũng ngừng suy luận nhìn về phía Diệp Thiên, trong lòng cũng bị kinh ngạc.
Không ai ngờ đến sẽ có kết quả như thế này!
Diệp Minh đang rất tức giận, trong lòng hắn cực kì không tin chuyện này. Nhưng mà lão gia chủ và cha hắn ở đây, hắn không thể biểu hiện ra ngoài.
Trong lòng đang nghĩ cách xử lí tên này một lần nữa.
Lưu Chí An vẫn mang bộ dáng không cảm xúc, không ai biết được hắn nghĩ gì.
Hàn Thanh Thanh kinh ngạc trong chốc lát rồi lại bình thường.
“Không ngờ người đứng đầu lại là người yếu kém nhất ở đây!” Hàn Vũ Phong vuốt râu nói.
“Đúng là không ngờ thật...A! Lão đây không thể nhìn thấy tu vi của thằng nhóc nữa này!” Lưu Viễn kinh ngạc nói.
“Xem ra thằng nhóc này nhận được sư may mắn nào đó, thậm chí còn không nhỏ!” Hàn Vũ Phong nói.
“Thiên tài chuẩn bị quay lại rồi!” Lưu Viễn liếc Diệp Tử Long nói.
“Đây là chuyện tốt hay chuyện xấu còn chưa biết!” Diệp Tử Long nói đúng một câu khó hiểu rồi không nói gì nữa.
Diệp Thiên lạnh nhạt trước phản ứng của tất cả những người xung quanh. Hắn không ngờ những đứa nhóc này lại yếu kém đến như vậy, để mình được hạng nhất một cách dễ dàng.
...
“Hạng nhất Diệp Thiên, hạng hai Hàn Thanh Thanh, hạng ba Lưu Chí An và Diệp Minh! Có ai có ý kiến gì không?! Không có sẽ phát thưởng!”
Đợi một lúc không thấy ai có ý kiến gì thì người kiểm kê bắt đầu phát thưởng.
Mỗi người nhận đồ vật theo hạng của mình, nhưng tất cả không ai hài lòng...
“Bốn người các ngươi đi vào trong lều, các vị gia chủ có chuyện muốn nói!” Phát thưởng xong thì người kiểm kê nói.
Cả bốn người gật đầu rồi đi vào trong lều.
Trong này ba vị gia chủ và cha của bọn họ đang ngồi lặng yên trên ghế.
Thấy bọn họ đi vào thì tất cả ánh mắt chuyển tới.
“Sao tất cả lại chỉ g·iết được vài con yêu thú như vậy?”
Đợi bốn đứa nhóc đứng ngay ngắn thì Hàn Vũ Phong mở miệng hỏi.
“Thưa ông, cháu tìm mãi trong rừng mới thấy vài con, yêu thú xuất hiện cực kì ít!” Hàn Thanh Thanh nói trước.
“Bọn cháu cũng vậy thưa các vị gia chủ!” Lưu Chí An và Diệp Minh nói.
Diệp Thiên không tỏ vẻ gì, hắn đang suy nghĩ làm thế nào để kiếm được nhiều tài nguyên tu luyện một cách nhanh nhất...
Ba lão gia chủ nhìn nhau.
“Chuyện này rất quái lạ, phải tìm hiểu rõ mới được!”
“Yêu thú biến mất nhiều thế thì khả năng cao có yêu thú cấp hai xuất hiện quanh đây!”
“Nếu đúng như vậy việc yêu thú cấp một biến mất rất hợp lí, bọn chúng đã bị dọa chạy đi sang nơi khác!”
“Cần phải cho người vào đó xử lí, để yên như vậy dân vào đó hái linh dược, săn thịt sẽ gặp nguy hiểm!”
“....”
Ba vị gia chủ nhanh chóng đoán được nguyên nhân và đưa ra cách giải quyết tốt cho chung.
Nhưng rất tiếc chuyến đi của bọn họ sẽ thành chuyến đi vô ích.
...
Quay trở lại với Lâm Thắng.
Sau khi ‘lấy đi’ đồ tốt của Diệp Thiên Tiên Đế thì hắn đi vào sâu săn yêu thú tiếp.
Mọi chuyện không có gì đặc biệt, cứ gặp yêu thú là chém, rương cứ rơi ra ầm ầm.
Cứ như vậy cho đến khi mặt trời lặn rồi Lâm Thắng khởi hành về nhà.
“Chào mừng anh về nhà!”
Vừa bước vào sân thì Mạc Uyên cho hắn một cái ôm to đùng.
Lâm Thắng mỉm cười đưa tay ôm kiểm nhấc cô nàng lên.
Hai người nhìn nhau cười rồi buông nhau ra, Lâm Thắng đi tắm rửa, Mạc Uyên đi chuẩn bị đồ ăn.
Cô bé Lâm Ngọc Linh vẫn đang trong phòng học chữ.
Khoảng một tiếng sau, ba người đã ở dưới bếp ăn cơm.
Mấy tháng được Lâm Thắng chăm chú ‘bồi dưỡng’ cho Lâm Ngọc Linh đã lớn một cách nhanh chóng.
Cô bé đã phát triển cao lớn gần đúng với tuổi, người có thêm thịt nhìn càng dễ thương, chỉ muốn ôm vào lòng nựng.
Mạc Uyên đã rất giống với một người vợ hiền từ hành động cho đến vẻ bề ngoài.
Những bà bán hàng và chị em có gia đình ngoài chợ phổ biến thêm một tá kiến thức của phụ nữ vào trong đầu cô.
Hiện tại Mạc Uyên toát ra vẻ thành thục khiến Lâm Thắng ngày càng mê mẩn.
Đến khuya, sau khi Ngọc Linh ngủ thì Lâm Thắng lại chui sang phòng của Mạc Uyên.
Hai người ngồi ở trên bàn, Lâm Thắng lấy chiếc nhẫn của Luyện Đan Sư ra đưa cho Mạc Uyên.
“Em xem trong chiếc nhẫn này có những gì!”
Mạc Uyên nhận lấy chiếc nhẫn rồi đưa thần thức vào. Cô đã biết Lâm Thắng không tu luyện giống như những người khác.
Hắn không thể dùng những đồ vật của người tu luyện nên mọi việc cần cô sẽ làm thay.
“What!!??”
Khi thấy những đồ vật trong chiếc nhẫn thì Mạc Uyên mắt chữ a miệng chữ o ngay lập tức.
...