Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Cày Level Từ Chém Yêu Ma

Chương 60: Thoát ra ngoài




Chương 60: Thoát ra ngoài

Và từ lúc Luyện Đan Sư này c·hết đã qua hai trăm năm rồi…



Lâm Thắng thật nể phục bộ xương này, vợ của thành chủ thành cấp cao mà cũng dám ngấp nghé. Bị t·ruy s·át cả vực đúng là đáng đời.



Nhưng mà ông ta vẫn để lại nhiều đồ tốt đấy chứ.



Theo nhật kí thì trên tủ có mười bình Tụ Khí Đan cấp bốn, bảy bình Hồi Thương Đan cấp bốn – đan dược chữa thương, năm bình Hồi Nguyên Đan cấp bốn – đan dược hồi linh lực trong cơ thể, một cuốn công pháp tu luyện siêu cấp, một vài bản ghi kinh nghiệm luyện đan cả đời ông ta.



Đấy chỉ là bên ngoài, còn trong nhẫn trữ vật trên tay thì không biết có bao nhiêu.



Hắn không biết được vì đâu có thần thức để mở ra xem. Mang về để Mạc Uyên mở rồi cho cô kiểm kê.



Lâm Thắng đi đến bên giường lấy chiếc nhẫn trên tay bộ xương xuống rồi đi đến trước tủ.



Hắn suy nghĩ một chút rồi lấy tám bình Tụ Khí Đan, lấy hết Hồi Thương Đan, Hồi Nguyên Đan, còn đâu để lại đó.



Hắn không tham, để lại cho Diệp Thiên hai bình Tụ Khí Đan là được lắm rồi.



Tiên Đế trọng sinh thì có nhiều công pháp lắm nhỉ…Thôi, lấy luôn vậy.



Lâm Thắng đưa tay cất cuốn công pháp Siêu cấp vào túi, ghi chú luyện đan để lại đó vậy, hắn không cần đến.



Quan sát không thấy có gì nữa thì Lâm Thắng đi ra ngoài cửa hang, hắn đã hủy phần nhật kí có viết những đồ để lại ở trên tủ rồi.



Lần này nhặt được một ít đồ tốt, cho hai chị em ở nhà dùng một đoạn thời gian.



Lâm Thắng đi ra khỏi hang rồi nhảy lên thác nước, dọc theo đường cũ để trở về. Đi qua chỗ Diệp Thiên thấy hắn vẫn đang nằm ngủ rất ngon.



Hắn liếc cái rồi nhảy lên trên vách núi để đi lên săn yêu thú tiếp.







Lâm Thắng vừa đi khoảng mười phút thì Diệp Thiên đang ngủ ngon động đậy.



Giãy giãy hai cái rồi mở mắt ra.



Diệp Thiên ngẩng đầu quan sát xung quanh, thấy mình không c·hết thì ánh mắt trở nên lạnh lùng, cả người tỏa ra sát khí nồng nặc.



“Diệp Minh! Lưu Chí An! Hai tiểu bối vô…khụ khụ khụ!”



Chưa kịp nói hết câu thì Diệp Thiên Tiên Đế đã ho khụ khụ rồi nôn ra mấy ngụm máu.



“C·hết tiệt! Rơi không c·hết nhưng ngũ tạng lục phủ bị tổn thương nghiêm trọng, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian dài mới khỏi được!”



Diệp Thiên ngồi dậy khoanh chân lại rồi bắt đầu vận chuyển công pháp.



Lúc này không khí xung quanh dao động, bay hướng về chỗ Diệp Thiên đang ngồi vận chuyển công pháp.





Những thứ bị hấp thu đến là linh khí, công pháp Diệp Thiên đang tu luyện có đẳng cấp rất cao nên mới tạo ra cảnh tượng như vậy.



Ba mươi phút sau Diệp Thiên đã dừng tu luyện.



“Tạm thời đã ổn định thương trong cơ thể, phải tìm đường ra mới được, còn khoảng hai giờ nữa là kết thúc cuộc đi săn này rồi, không thể chậm trễ nữa!”



Diệp Thiên đứng dậy nhìn lên không thấy ánh sáng, hắn đoán mình không thể trèo lên được.



Dùng linh hồn cảm nhận hắn có thể biết mọi thứ xung quanh có gì.



Trầm tư một chút Diệp Thiên quyết định đi theo dòng nước chảy để tìm đường ra.



Một lúc sau hắn đã thấy được không gian phía trước, nhanh chóng tìm được đường thuận lợi leo xuống dưới.



Vừa xuống đến nơi Diệp Thiên phát hiện hang động sau thác nước.



Hắn không do dự đi vào vì cảm giác được trong đó có thứ gì đó rất ích lợi cho bản thân.



Đến cuối hang hắn tìm qua một lượt chỉ thấy mỗi hai bình Tụ Khí Đan cấp bốn và vài bản kinh nghiệm luyện đan nhưng mà trình độ luyện đan của Diệp Thiên Tiên Đế ta đây đã max cấp rồi…



Diệp Thiên cũng đã đọc qua nhật kí, hắn rất khinh thường những kẻ như thế này.



“Quỷ nghèo, Luyện Đan Sư mà không có đến chiếc nhẫn trữ vật nào!”



Diệp Thiên chửi một câu rồi ăn đan dược ngồi xuống tu luyện.



Trong lòng nghĩ tên này bị đuổi g·iết rơi hết cả nhẫn trữ vật rồi…



Một tiếng sau.



Vù!!!



Một sóng khí từ người Diệp Thiên phát ra, hắn đã đột phá Tụ Khí tầng bốn, lúc này hắn đã ngừng tu luyện.



“Đã đến Tụ Khí tầng bốn! Bây giờ yêu thú cấp một trung kì không đáng nói, cố gắng thì có thể g·iết yêu thú cấp một hậu kì! Phải nhanh chóng ra ngoài mới được!”



Diệp Thiên đứng dậy rồi nhanh chóng đi ra khỏi hang.



Sâu trong ý thức hắn thấy đường hầm nước chảy kìa chính là đường thoát khỏi chỗ này.



Hắn đi tìm vài cây dây leo to khô rồi đan lại với nhau tạo thành một chiếc bè nhỏ.



Làm xong hắn nhảy lên đó và cho trôi đi theo dòng nước.



Đi vào đường hầm tối, Diệp Thiên dùng linh hồn cảm nhận mọi thứ xung quanh đề phòng nguy hiểm ẩn giấu.





Hai mươi phút sau…



Dùng lực lượng linh hồn suốt một thời gian dài nên hắn cảm thấy hơi mệt mỏi.



Nhưng mà lúc này trong ánh mắt đã xuất hiện đốm sáng nhỏ.



Trong lòng Diệp Thiên vui mừng, đường ra kia rồi!



Chiếc bè của hắn nhanh chóng trôi đến đó, càng gần càng thấy rõ cảnh tượng phía trước!



Đó là dưới một chân núi và dòng nước chảy ra thành một thác nước cao khoảng ba mươi mét…



Cmn!



Diệp Thiên chửi bậy trong lòng rồi cả người và bè rơi từ thác xuống dưới.



Mấy phút sau…



Diệp Thiên Tiên Đế đã bơi được vào bờ, hắn nằm trên đó thở hổn hển.



May dưới này tạo thành một hũng nước đủ sâu, không thì c·hết toi rồi.



Diệp Thiên đứng dậy, trong mắt hắn ở bờ bên kia có xác của một con Rắn yêu vừa c·hết.



Hắn nhận ra con đó có thực lực cấp hai đỉnh cao, điều này khiến thần kinh Diệp Thiên căng cứng lên.



Có thể g·iết được yêu thú cấp hai đỉnh cao thì nhất định phải có cấp ba trở nên.



Với thực lực bây giờ của hắn gặp yêu thú cấp ba thì c·hết là cái chắc.



Đợi một lúc trong linh hồn không cảm nhận thấy có gì thì hắn xác định phương hướng rồi cẩn thận bước đi.



Diệp Thiên không biết nơi đây có yêu thú mạnh đến bao nhiêu nên làm mọi việc phải thật cẩn thận.



Còn khoảng bốn mươi phút nữa là đến giữa trưa rồi, lúc đó cuộc đi săn sẽ kết thúc, hắn cần phải g·iết đủ yêu thú để đoạt được vị trí đầu.







Bên ngoài rìa rừng, trong trại.



“Sắp kết thúc rồi, thật mong chờ kết quả lần này!” Lưu Viễn uống một hớp trà rồi nói.



“Ừm, năm nay ba đứa trẻ đều ưu tú như nhau, thật khó đoán kết quả!” Hàn Vũ Phong vuốt râu nói.



“Đợi đến giờ là biết thôi, cứ đoán mò rồi sai bét!” Diệp Tử Long ngồi khoanh tay nhắm mắt.



“Lão già cứng ngắc, đoán là một thú vui trong những lúc như thế này, cứ như nhà ngươi buồn chán cho đến khi xuống hố!” Lưu Viễn trừng Diệp Tử Long nói.





“Nhà ngươi c·hết thì ta sẽ hết cứng ngắc đấy!” Diệp Tử Long trừng lại.



“Lão già c·hết tiệt này muốn đánh nhau phải không?!” Lưu Viễn đứng dậy xắn tay áo.



“Đến đây con trai!” Diệp Tử Long cũng đứng dậy chuẩn bị.



“Thôi nào cha!” Diệp Hải Đông đi lên cản Diệp Tử Long.



Con trai của Lưu Viễn cũng đi lên cản cha mình.



“Hai lão già này, yên lặng đi, chỉ còn nửa giờ nữa là kết thúc rồi, đừng gây chuyện làm hỏng hết cuộc thi!” Hàn Vũ Phong liếc hai người nói.



Nghe vậy thì Diệp Tử Long và Lưu Viễn ngồi xuống, hai người vẫn trừng mắt với nhau.



Cứ vậy cho đến khi ba mươi phút trôi qua…chưa thấy đưa trẻ nào quay về.







Trong rừng.



Diệp Thiên vừa chém xong một con yêu thú cấp một trung kì, hắn đang cắt lấy tai để làm bằng chứng.



“Kì lạ, yêu thú ở đây ít quá hay sao mà từ nãy đến giờ mới có hai con cấp một trung kì! Cấp một sơ kì thì mới thấy có ba con!”



Diệp Thiên đã về được khu bên ngoài của rừng, hắn đi săn yêu thú nhưng lại tìm rất khó.



Theo thường lệ trong rừng này có nhiều lắm mà, thật là khó hiểu.



Diệp Thiên suy nghĩ mãi không biết tại sao, giờ hắn đành phải trở về thôi vì cuộc thi đã kết thúc rồi.



Có vẻ không chiếm được vị trí đầu rồi. Nhưng mà không sao, có mấy viên Tụ Khí Đan này đã hơn nhiều thưởng đứng đầu kia.



Một thời gian sau Diệp Thiên đã ra khỏi rừng, trại đã ở trước mắt hắn, đám thiếu niên thiếu nữ đang tụ tập một chỗ nói chuyện.



Diệp Thiên thấy Diệp Minh và Lưu Chí An đang đứng ở trong đám người nhà mình.



Lúc Diệp Thiên đi đến thì tất cả mọi người đều nhìn hắn.



Diệp Minh thấy Diệp Thiên thì trừng mắt không thể tin rồi hiện lên vẻ tức giận. Lưu Chí An thì bình tĩnh hơn, nhìn một lần rồi không nhìn nữa.



Diệp Thiên nhìn Diệp Minh đang tức giận thì mỉm cười khinh thường.



Tên Diệp Minh này chắc chắn phải c·hết, cả Lưu Chí An kia nữa.



Ở bên khác, có một thiếu nữ xinh đẹp đang nhìn về phía Diệp Thiên, trong ánh mắt hiện lên sự tiếc nuối nhỏ bé rồi lại bình thường như không có gì.





- Cầu đánh giá..