Chương 59: Thấy sự may mắn
Diệp Thiên vẫn nằm b·ất t·ỉnh bên bờ suối, Lâm Thắng không quan tâm hắn, khí vận chi tử không c·hết được đâu.
Bản thân tiến về phía trước tìm kiếm xem có sự may mắn của khí vận chi tử ở dưới này không.
Trong suy nghĩ khả năng rất cao sẽ có, vì đây là tình huống đầy đường trong mọi tiểu thuyết huyền huyễn.
Mang suy nghĩ như vậy Lâm Thắng tiến bước về phía trước, ánh mắt quan sát mọi thứ xung quanh thật kĩ.
Đi một lúc mọi thứ vẫn là đá và dây leo, không thấy gì đặc biệt.
Chẳng lẽ chỉ có khí vận chi tử mới tìm được sự may mắn sao. Hay dưới này không có gì.
Lâm Thắng phải dừng bước lại suy nghĩ…
Ào!!!!!
Đứng lặng yên suy nghĩ thì hắn nghe thấy tiếng nước chảy mạnh ở phía trước.
Nghe như nước đang chảy xuống dưới, Lâm Thắng tò mò đi đến phía trước.
Dưới này đã rất sâu rồi mà nước còn chảy xuống nữa sao. Không biết dòng nước này sẽ chảy đến đâu chỉ.
Càng đi về trước tiếng nước chảy xuống càng rõ.
Chỉ một thời gian ngắn sau hắn đã thấy nơi nước chảy xuống.
Một không gian rộng lớn hình tròn có đường kính khoảng trăm mét.
Nước chảy xuống dưới này tạo thành một hồ nhỏ, nhìn cực kì sâu.
Ở phía đối diện của thác nước có một đường hầm, nước từ hồ đang chảy vào đó.
Có đường thoát nước nên phần không gian này không bị nước chảy đầy, xung quanh vẫn có chỗ nước không ngập đến, xuống đó đi vòng quanh hồ được.
Sự may mắn của khí vận chi tử ở đâu nhỉ?
Lâm Thắng đứng trên thác nước sờ cằm suy nghĩ…
Nhưng mà lúc này trong cảm nhận hắn phát hiện ra gì đó, cầm kiếm nhìn chằm chằm xuống hồ.
Trong ánh mắt, ở dưới mặt nước đang có một bóng đen to và dài di chuyển nhẹ nhàng.
Không có Thám Nhãn và cảm nhận sẽ không thể phát hiện được bóng đen này. Không gian tối, mặt nước tối đen theo, mắt bình thường sẽ bị vô dụng.
Đây là một con rắn khổng lồ, không to bằng con Bạch Mang Xà từng đuổi hắn nhưng vẫn rất to, vẫn dài mấy chục mét đấy.
Con rắn dưới mặt hồ chưa phát hiện hắn ở trên thác nước, đây là một lợi thế của hắn để thăm dò xem nó có cấp độ như thế nào.
Dùng ẩn nấp đứng giấu giấu sau vách đá, dung nhập hoàn mỹ trong bóng tối.
Chờ con rắn nổi lên mặt nước là có thể xem được thông tin của nó.
Không để hắn chờ lâu, chỉ vài phút sau con rắn đã nổi lên mặt nước thở.
[ Tên: Rắn yêu ]
[ Chủng tộc: Yêu thú ]
[ Cấp độ: Cấp hai đỉnh cao ( Yêu Đồ đỉnh cao ) ]
Một con Rắn yêu cấp hai đỉnh cao, suýt chút nữa là lên cấp ba rồi.
Bây giờ hắn muốn thịt con Rắn yêu này để kiếm kinh nghiệm.
Mồi ở ngay trước mặt không thịt thì quá phí.
Không thể dùng kiếm vì kiếm không đâm thủng da của yêu thú cấp độ này.
Vậy chỉ có thể dùng phép thôi!
Lâm Thắng quan sát rồi nghĩ kế dùng phép cho hiệu quả.
Đối với yêu thú cấp hai đỉnh phong hỏa cầu nhỏ không thể g·iết nó được.
Ít nhất phải to đến đường kính hai mét mới có thể làm nó b·ị t·hương. Chỉ b·ị t·hương thôi chưa c·hết…dùng hỏa cầu đường kính ba mét có lẽ sẽ c·hết.
Mà ngưng tụ hỏa cầu to ba mét sẽ mất khoảng ba giây, ba giây đó đủ để yêu thú đập c·hết hắn rồi.
Phải nghĩ biện pháp cầm chân nó trong ba giây, hơn càng tốt.
Nhìn dòng nước đang chảy xuống trong đầu hắn nảy ra một ý.
Tạm thời đứng yên đợi con Rắn yêu đó lặn xuống là có thể bắt đầu cuộc t·ấn c·ông.
Mười phút sau…
Con rắn hít thở đã đủ, nó lặn xuống dưới hồ tiếp, y như một con cá.
Đợi nó lặn hẳn xuống rồi thì Lâm Thắng động!
Hắn ngồi xổm bên cạnh thác nước đang chảy xuống, đưa tay xuống dòng nước mát lạnh.
Băng thuật!!
Chỉ thấy một vòng tròn ma thuật màu trắng phát sáng trên tay.
Sau đó..dòng nước bị đóng băng dần theo thác nước chảy xuống.
Chỉ trong vài giây mặt hồ đang bị đóng băng nhanh chóng, sau mười giây cả mặt hồ đã thành một tấm băng bằng phẳng.
Thấy mặt hồ bị đóng băng xong Lâm Thắng đứng dậy, hai tay dơ lên trời, một vòng tròn ma thuật màu lửa hiện ra, sau đó là hỏa cầu đang dần ngưng tụ trên đó.
Hai giây hỏa cầu đã có đường kính hai mét và trong cảm nhận thấy con rắn đang lao lên.
Ba giây! Đến rồi!
Gào!!!
Giữa mặt băng bị vỡ ra, một cái đầu rắn lao lên từ đó gào thét một tiếng.
Và đáp lại nó là một quả cầu khổng lồ đập vào mồm ngay khi nó mở miệng gào.
Ầm!!!!!!
Cả không gian bị dư chấn của v·ụ n·ổ làm rung động!
Đất đá dây leo xung quanh rụng xuống như mưa, những tảng băng đã tan chảy ngay lập tức, nước bốc hơi lên làm xung quanh mờ ảo dần.
Lâm Thắng bị thổi bay về đằng sau mấy mét mới đứng vững được, cả người đã ướt hết sạch.
[ Bạn đã lên cấp! ]
[ Bạn nhận được một rương báu! ]
“Phù! Nổ to thật!”
Lâm Thắng đứng dậy đi lên trước quan sát phía dưới.
Con rắn yêu chỉ còn một nửa người nát bét đang nổi trên mặt hồ, nước trong hồ bị rút mất một tầng, đất đá dây leo rơi khắp không gian. Vụ nổ tạo ảnh hưởng ghê thật.
Ào!!!
Róc! Róc!!!
Lâm Thắng bỗng nghe thấy tiếng nước chảy thứ hai, không chỉ một tiếng của thác.
Vẫn còn dòng nước khác chảy vào đây nữa???
Lâm Thắng lắng nghe, tiếng nước chảy này phát ra từ phía dưới, nó đang nhỏ dần dần.
Hắn tò mò nhảy xuống xem dòng nước thứ hai vào từ đâu.
Vừa nhảy xuống, ập vào mắt hắn là một hang động phía sau thác nước, tiếng dòng thứ hai phát ra từ đó.
“Quả nhiên có đồ, không phải không có mà là tìm chưa đúng chỗ!” Lâm Thắng mỉm cười.
Hắn đoán đây chính là sự may mắn của khí vận chi tử, vào đó chắc sẽ có đồ tốt!
Nước chảy từ trong đó ra là vì v·ụ n·ổ đã hất một lượng lớn nước vào trong, đến khi không còn áp lực thì chảy ra.
Lâm Thắng mang suy nghĩ trong này có đồ tốt đi vào hang.
Trong này rất ẩm ướt do ảnh hưởng từ vừa nãy, mà cả người hắn đã ướt hết rồi vào chỗ ướt nữa chả sao.
Hang động này có vẻ sâu, đi khoảng ba chục mét rồi mà vẫn chưa thấy đáy, hơn nữa hắn nhìn trăm mét phía trước vẫn chỉ là hang…à vừa nói xong đã thấy đường cuối rồi, Lâm Thắng bước nhanh đến.
Vừa vào, mọi thứ xung quanh hiện rõ hết ra trong mắt.
Đây là một căn phòng khoảng năm mét vuông, trong này có một bàn một ghế bằng đá, một chiếc tủ được hình thành bằng cách khắc luôn trên vách tường, có mấy lọ nhỏ và vài quyển sách đặt trên đó.
Và cuối cùng là một chiếc giường đá nhỏ, một bộ xương đang nằm trên đó…xương người đấy…
Lần đầu thấy xương người nhưng hắn không thấy sợ chút nào, có lẽ chém g·iết yêu thú nhiều quá tâm cảnh của hắn đã được tăng lên rất nhiều…Những thứ kinh dị đã trở nên bình thường…
Dời ánh mắt khỏi bộ xương trên giường, hắn đi đến trước bàn đá, nơi đó có mấy tờ giấy được viết dang dở…Lâm Thắng cầm lên đọc.
‘Lão phu là…….’
Mấy phút sau Lâm Thắng để ‘lời trăn trối’ của bộ xương xuống bàn.
Hắn đã biết tại sao bộ xương lại an nghỉ ở đây.
Theo ‘lời trăn trối’ thì ông ta là một Luyện Đan Sư cấp bốn, nghề rất được tôn trọng ở thế giới này. Trong một lần đến nhà thành chủ của thành cấp cao luyện đan thì đã bị sắc đẹp của vợ thành chủ làm mê mẩn…
Ông ta nhân cơ hội thành chủ có việc ra ngoài lẻn vào phòng ngủ rồi abcxyz với vợ thành chủ, quan trọng là vợ thành chủ còn không phản kháng.
Chiến đấu cả đêm, thành chủ nhớ vợ về bất ngờ thì bắt gặp cảnh này tức rồi b·ất t·ỉnh tại chỗ. Luyện Đan Sư cũng chính là bộ xương bây giờ đã phát hiện mình làm chuyện rất điên rồi.
Không kịp mặc đồ mà lấy chăn quấn phần dưới bay đi chạy trốn. Nhưng mà tầm ảnh hưởng của một thành chủ thành cấp cao rất lớn.
Ông ta đã bị truy nã khắp Yến vực, từ thành cấp cao, thành cấp trung, thành cấp thấp đến cả thị trấn và thôn. Ngay cả thôn làng nhỏ tí cũng có lệnh truy nã ông ta. Chỉ cần báo thông tin là có thể được 10 vạn linh thạch, bắt được thì 100 vạn và 5 loại đan dược cấp năm.
Phần thưởng phong phú đến mức chính ông ta còn muốn.
Luyện Đan Sư biết mình đã không có chỗ để đi nữa rồi, muốn sang vực khác cũng không được vì các cảng là nơi được canh nghiêm nhất, biên giới cũng bị phong tỏa kĩ càng.
Ông ta đành phải ngậm ngùi đi vào trong rừng Đại Ngàn tìm một chỗ kín đáo ẩn nấp tăng tu vi lên mới có thể thoát được hiểm cảnh này.
Nhưng mà từ lần đầu được abcxyz đó trong đầu ông ta cứ nghĩ về nó mãi vì quá thư thái, độc thân hơn nửa cuộc đời.
Tâm cảnh không vững chắc nên đã vướng phải tâm ma và bất cách đột phá cảnh giới.
Cứ trốn ở đây không dám ra ngoài cho đến khi tuổi thọ hao hết, trước khi c·hết ông ta mới thoát khỏi tâm ma nhưng đã muộn….
…
- Cầu đánh giá...