Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Cày Level Từ Chém Yêu Ma

Chương 5: Lâm Đông




Chương 5: Lâm Đông

“Đây là đâu..!”

Trần Ngọc Yến mở mắt ra, trước mắt cô là một căn phòng xa hoa rộng lớn.

Xung quanh có sương mù bay lượn lờ, hít vào rất thoải mái. Cô ngồi dậy chuẩn bị đi xuống nhưng khi nhìn thấy đôi chân nhỏ nhắn của mình cô sững người lại.

“Đây đâu phải chân của mình…A!”

Trần Ngọc Yến chưa kịp suy nghĩ thì cô ôm đầu rên một tiếng, người ngã bịch xuống đất.

“Tiểu thư! Có chuyện gì vậy!” Một tiếng nói vang lên từ bên ngoài.

Trần Ngọc Yến không nghe thấy được vì cô đã b·ất t·ỉnh rồi.



Một tiếng sau.

Lâm Thắng đã ăn hết hai miếng thịt lợn rừng to bằng đầu, bây giờ đang nằm trên đất nghỉ ngơi, không quan tâm đất bùn ở dưới.

“Phù, ăn no đúng thật là thoải mái nhất!”

Lâm Thắng để hai tay ra sau đầu gối lên, hai mắt ngắm nhìn bầu trời.

Ngắm những đám mây bay qua không biết suy nghĩ gì.

“Tối nay ngủ chỗ nào được nhỉ!” Lâm Thắng lẩm bẩm.

Mặc dù nói là vào rừng thôi nhưng chỉ biết vào rừng. Chưa tính đến ngủ ở chỗ nào cho tốt và an toàn.

Đây là một thế giới nguy hiểm nên không thể dựng lều ngủ ngoài trời được.

Lâm Thắng run hết người khi nghĩ đến con rắn lúc sáng, hắn sợ nhất rắn nên bây giờ không dám chạy lung tung nữa

Ngồi dậy nhìn xung quanh, trong đầu hắn bỗng nảy ra một ý.

Lâm Thắng đứng dậy, cầm lấy thanh kiếm, đi xung quanh hố một vòng rồi đứng trước một tấm đất có vẻ mềm.

“Chỗ này có vẻ dễ đào!” Lâm Thắng sờ cằm gật đầu.

Nhấc kiếm lên đâm thẳng vào tấm đất trước mặt, kiếm đâm sâu vào được một nửa.

Thấy kiếm không đâm sâu hơn được nữa hắn rút ra, một mảng đất cũng bị kéo ra theo.



“Có vẻ dễ!” Lâm Thắng thấy đất dễ rơi ra như vậy thì vui mừng, bắt đầu đâm vào rồi rút ra.

Đâm rồi rút rồi lại đâm, cứ như vậy cho đến khi mặt trời sắp lặn.

“Phù! Mệt c·hết rồi!” Lâm Thắng ngồi bệt xuống đất thở hổn hển.

Giờ phút này trên người hắn toàn là đất bẩn, như một tên người đất.

Lâm Thắng nhìn sang chỗ mình đào cả buổi chiều, giờ đây chỗ đó đã thành một cái hang nhỏ.

Sâu trên trong là một không gian nhỏ đủ một người nằm. Hắn định biến cái hố này thành ‘nhà’ tạm thời của mình.

Hố này rất sâu, không có con thú nào dám nhảy xuống cả, đây cũng coi như là một chỗ an toàn. Hắn nghĩ như vậy.

“Phải đi lấy ít lá cây về lót xuống mới được!” Lâm Thắng nhìn bầu trời sắp tối nói.

Đứng dậy, dùng kiếm đâm đâm vài chỗ khác, một thời gian ngắn sau đã thành chỗ bám để leo lên trên.

Giờ này hắn đã leo lên trên mặt đất, hắn chọn bừa một hướng đi lấy vài cành lá để lót làm chỗ ngủ.

Chọn bừa một hướng nhưng không phải là hướng đi sâu vào bên trong, hắn vẫn còn biết đường nào là đường sống, đường nào là đường c·hết.

Đi tìm vài loại cây, một lúc sau hắn đã tìm được một loại cây ít cành nhiều lá. Nằm ít cành nhiều lá cho đỡ đau lưng.

“Hửm..! Có tiếng gì đó thì phải?!”

Đang bẻ cây thì hắn bỗng nghe thấy những tiếng động nhỏ.

Hắn dừng động tác lại, cẩn thận nghe xem là tiếng gì.

“Róc róc…rào rào..rào..!” Hắn đã nghe thấy được tiếng động.

“Tiếng này là…Tiếng nước chảy!!!” Lâm Thắng nghe rõ ràng, hắn nhận ra là tiếng nước đang chảy.

Vứt hết lá trong tay xuống đất, hắn chạy về hướng có tiếng nước phát ra.

Cả ngày không uống nước hắn đã khát lắm rồi, bụi đất bẩn trên người khiến hắn ngứa ngáy rất khó chịu, rất muốn đi tắm.

Nhưng vì không biết chỗ nào có nước nên đã nhịn lại, sáng mai hắn mới định đi tìm nguồn nước.

Bây giờ nghe thấy tiếng nước chảy hắn vui nhảy cẫng lên, không cần phải nhịn đến mai nữa rồi.

Chạy khoảng hơn trăm mét sau hắn đã thấy nơi phát ra tiếng nước chảy, đó là một dòng suối nhỏ.



Lâm Thắng không suy nghĩ nhiều, tăng tốc đến bờ suối cúi đầu xuống mặt nước uống ừng ực.

“Phù, sống rồi!”

Uống mấy ngụm lớn rồi ngửa lên kêu một tiếng.

Nước trong dòng suối này rất mát, còn hơi có vị ngọt nhẹ nữa, uống xong tinh thần thoải mái hơn hẳn.

Lâm Thắng ngó nhìn xung quanh một lúc, không thấy có ai, hắn cởi bộ y phục trên người ra để trên bờ rồi xuống nước bắt đầu tắm rửa.

“A~”

Nước lạnh lạnh khiến hắn khẽ rên lên một tiếng.

Dần dần quen với nhiệt độ nước rồi hắn bơi tới bơi lui.

Ở dưới nước đến khi bụng phản ánh thì hắn mới đi lên bờ mặc quần áo vào.

“Tóc dài quá!”

Lâm Thắng nhìn mái tóc dài đến ngực che hết cả mắt than một tiếng.

Vừa nãy xuống nước không biết cái gài tóc trôi đi đâu mất rồi. Hắn đành phải túm lại rồi lấy vỏ cây buộc lên.

Quay lại chỗ vứt đống lá nhặt lên đi về ‘nhà’ của mình. Đến nơi hắn vứt đống lá xuống trước rồi mới từ từ leo xuống.

Hắn mang đống lá vào hang của mình lót lên giường hắn dùng kiếm tạo ra. Để lại mấy cành to để chặn ở cửa hang.

“Ok rồi!”

Nhìn thấy tác phẩm của mình hắn rất hài lòng, giường không tốt lắm nhưng vẫn là giường, trong hoàn cảnh vậy có chỗ ngủ là tốt rồi.

Hắn đi ra khỏi hang đến bên xác hai con lợn bị hắn thịt, lấy kiếm cắt lấy một miếng thịt to rồi dùng hỏa thuật bắt đầu nướng.

Một thời gian sau thịt đã chín, hắn ăn từng miếng một. Vừa ăn vừa nghĩ lại những gì đã trải qua trong hôm nay.

Từ khi cứu Ngọc Yến rồi c·hết đi, tỉnh lại rồi đến thế giới này. Đến thế giới này cũng không yên ổn, bị chính người nhà hại đành phải trốn ra bên ngoài chạy vào rừng rồi bị rắn đuổi rơi xuống hố này, rơi xuống hố rồi hóa kiếp cho hai con lợn rừng, lên level, có kĩ năng, trở thành một người có chút sức tự vệ, đào hang để ở…Mọi thứ trôi qua cứ như một giấc mơ.

Nhưng miếng thịt nóng hổi trên tay hắn nhắc rằng đây không phải là một giấc mơ, mọi chuyện đều là sự thật.

Bây giờ hắn cảm thấy có chút buồn, buồn vì phải lang thang một mình trong khu rừng này, ở một thế giới lạ lùng mà nguy hiểm bốn phía này.

“Haiz, được đến đâu hay đến đó, còn sống là tốt rồi!”



Lâm Thắng nghĩ trong đầu.

Một lúc sau ăn hết thịt, hắn đi vào trong hang rồi lấy mấy cành cây che cửa hang lại. Không chắc chắn bao nhiêu nhưng che còn hơn không. Che lại có cảm giác an toàn hơn là không che, ngủ sẽ yên tâm hơn.

Như mấy đứa trẻ con sợ ma đắp chăn kín đầu khi đi ngủ. Dù biết không ngăn cản được nhưng vẫn cứ đắp kín che hết người lại, lúc đó sẽ dễ ngủ hơn.

Làm xong rồi hắn đặt lưng nằm lên giường của mình. Vì là lá nên có cảm giác lạnh lạnh, cộng thêm bây giờ đã tối không khí hạ thấp xuống khiến hắn thấy hơi rét.

Lôi chiếc áo choàng từ trong túi hệ thống ra đắp lên mới thấy ấm áp. Cứ thế rồi hắn đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hôm nay là một ngày mệt mỏi.



Ở một bên khác.

Giờ phút này trong phòng khách Lâm gia.

Lâm Đông đang ngồi ở chỗ cao nhất, bên dưới là một nam người hầu đang đứng đó.

“Thưa gia chủ, tung tích cuối cùng của đại thiếu gia là ở cổng thị trấn, có người đã thấy cậu ấy đi ra khỏi thị trấn rồi!” Nam người hầu báo cáo.

Đến trưa không thấy Lâm Thắng về Lâm Đông đã cho người đi tìm, tìm một buổi chiều được kết quả như bây giờ.

Lâm Đông nghe nam người hầu báo cáo thì trầm tư, không biết ông ta đang nghĩ gì.

“Trốn đi rồi à, đi cũng tốt, đỡ phải dùng thủ đoạn trừ khử ngươi!” Một lúc sau Lâm Đông mở miệng nói.

Nam người hầu đứng đó không nói gì.

“Đi nhắc tất cả mọi người trong gia tộc là ngày mai tập hợp ở đây!” Lâm Đông nhìn người hầu đứng bên dưới nói.

‘Vâng thưa gia chủ!” Nam người hầu đáp lại rồi đi ra ngoài.

Đợi nam người hầu đi mất Lâm Đông gõ xuống tay ghế hai lần.

“Gia chủ có gì phân phó!”

Một người áo đen bỗng xuất hiện bên cạnh Lâm Đông.

“Ngươi đi tìm xem tên tiểu tử kia đã đi đâu, nếu thấy hắn thì g·iết rồi phi tang xác đi!”

Lâm Đông nói với người áo đen xuất hiện bên cạnh mình.

Hắn muốn g·iết Lâm Thắng, cho gia đình nhà hắn đoàn tụ với nhau.

“Vâng.!”

Người áo đen biến mất trong bóng tối.