Chương 58: Nhảy vực
“Sao có thể để anh đi một mình được chứ, em phải nghe ông bảo vệ anh!” Diệp Minh mỉm cười bước đến.
Lời này rơi vào trong tai Diệp Thiên của hiện tại là nếu ông không dặn ta sẽ để ngươi đi một mình.
Nếu là Diệp Thiên cũ chắc chắn sẽ tin tưởng Diệp Minh mà không nhận ra điều gì.
Nhưng bây giờ Diệp Thiên đã thành Diệp thiên khác.
“Ta đã nói không cần!” Diệp Thiên lạnh nhạt nói.
“Anh trai sao thế?!” Diệp Minh vẫn mỉm cười đi đến, trong mắt đã có sự tức giận.
Diệp Thiên bình thản nhìn Diệp Minh, hắn không muốn nói thêm gì.
“Anh trai à…!” Diệp Minh đi đến bên cạnh Diệp Thiên, nói nhẹ bên tai…
Sau đó ánh mắt Diệp Thiên co lại, hắn cảm nhận được sát ý.
Xẹt!!
Một thanh kiếm chém vào vai Diệp Thiên, hắn nhanh chóng lùi ra xa mấy mét.
Nếu vừa nãy không né kịp thì cổ hắn sẽ bị cắt mà không phải là vai.
Diệp Thiên lạnh lùng nhìn Diệp Minh, kiếm trên tay đã được cầm chắc. Vết thương trên vai như không có.
“Không ngờ ngươi lại có thể né được cơ đấy, làm ta bất ngờ thật sự!” Diệp Minh thu kiếm lại nói, hắn mỉm cười nhìn Diệp Thiên trong mắt tràn đầy sát ý.
“Nhưng mà không sao, ta xem ngươi né được mấy kiếm! Lưu huynh, cùng lên đi, làm nhanh gọn lẹ!” Diệp Minh nhìn Lưu Chí An nói.
“Được thôi!” Lưu Chí An rút kiếm ra nhìn Diệp Thiên.
“Xin lỗi Diệp Thiên nha, Diệp Minh cho ta hơi nhiều nên đành phải làm như thế này!”
Diệp Thiên không nói gì, ánh mắt hung ác nhìn hai tên này.
Hắn biết mình đã coi thường những tên này. Trong kí ức không có gì vì bọn chúng giấu quá kĩ, Diệp Thiên cũ cũng không quan sát nhiều.
Xem ra muốn tìm được tên nào đầu độc mình có thể bắt đầu từ Diệp Minh.
Nhưng bây giờ tình cảnh này không tốt cho lắm, hai tên Tụ Khí tầng sáu.
Nếu là yêu thú vô tri thì có thể thắng được, người thì rất khó vì có tư duy hơn yêu thú rất nhiều.
“C·hết đi!”
Lúc Diệp Thiên đang đánh giá tình hình thì Diệp Minh và Lưu Chí An đã xông tên.
Hai tên này vung kiếm chém muốn g·iết hắn nhanh gọn.
Diệp Thiên nghiêng người né nhát chém về cổ của Diệp Minh rồi vung kiếm chéo đỡ nhát chém vào bụng của Lưu Chí An.
Keng!!
Tiếng hai thanh kiếm chạm vào nhau.
Diệp Thiên lùi lại mấy bước, lực lượng chưa bằng Tụ Khí tầng sáu như tốc độ không kém bao nhiêu.
Vừa đứng vững thì Diệp Thiên quay người chạy ngay lập tức. Tạm thời trốn chờ có thực lực thì về trả thù.
Đây không phải là nhát c·hết mà là bày kế lâu dài.
“Đuổi theo!”
Diệp Minh nói rồi nhanh chóng chạy theo Diệp Thiên, Lưu Chí An cũng theo sau.
Hôm nay nhất định phải g·iết c·hết Diệp Thiên, vì điều này mà hắn đã chuẩn bị rất lâu.
Hàn Thanh Thanh sẽ là của hắn, vị trí thiếu gia chủ cũng là của hắn, mọi thứ sẽ phải là của hắn hết. Tên phế vật Diệp Thiên không đáng có những thứ này.
Ba người đuổi nhau chạy vào trong rừng sâu.
Diệp Thiên chạy ở phía trước bắt đầu thở dốc, cơn đau từ v·ết t·hương ở vai đang tăng dần, cơ thể đang mệt mỏi một cách nhanh chóng.
Trên kiếm có độc!!
Diệp Thiên đã nhận ra trên thanh kiếm của Diệp Minh đã được tẩm độc.
Vết thương nhỏ ở vai không thể khiến hắn xuống sức nhanh như thế được.
Phải tìm một chỗ an toàn để bức độc ra bên ngoài, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
“Đứng lại mau Diệp Thiên, ngươi đã trúng độc, không chạy được bao xa nữa đâu!!” Diệp Minh ở sau hô lên.
Trong lòng hắn rất tức giận, Diệp Thiên chỉ là Tụ Khí tầng h…tầng ba mà chạy nhanh hơn cả Tụ Khí tầng sáu.
Điều này rất kì lạ nhưng không sao, một thời gian nữa độc lan ra toàn thân hắn sẽ không chạy được nữa.
Diệp Thiên coi như không nghe thấy tiếng ở phía sau.
Tốc độ của hắn đã bị giảm xuống do độc, phải gắng chạy về phía trước. Ánh mắt liếc xung quanh tìm cơ hội cắt đuôi hai tên phía sau.
Một lúc sau, cơ hội không thấy mà thấy vực sâu ở phía trước.
Diệp Thiên chạy đến bờ vực rồi ngừng lại, quay người nhìn về phía sau.
Lúc này Diệp Thiên và Lưu Chí An cũng đã đuổi đến.
“Chạy nữa đi, chạy nữa ta xem nào!”
Diệp Minh cười nói to.
…
Xoẹt!!!
Một con yêu thú cấp hai bị chẻ làm đôi. Lâm Thắng vung kiếm vẩy máu dính trên đó đi.
Bên vực này nhiều yêu thú thật đấy, từ nãy đến giờ đi xung quanh đã chặt được hơn ba chục con rồi, đi vào sâu hơn chắc sẽ có nhiều hơn.
“Chạy nữa đi, chạy nữa ta xem nào!”
Lâm Thắng đang chuẩn bị đi thì nghe thấy tiếng người vang ở sau, nghe có vẻ là ở ngay vực.
Hắn suy nghĩ một chút rồi quyết định đi qua đó xem có chuyện gì đang xảy ra.
Một phút sau hắn đã đứng trên một cây cao cách vực ba trăm mét, từ đây có thể thấy rõ tình hình phía đó.
Đang có ba thiếu niên đứng bên bờ vực, nhìn có vẻ là hai người đang đuổi g·iết một người.
Lâm Thắng thầm than, thế giới huyền huyễn quá nguy hiểm, mới từng tuổi đó mà g·iết nhau như chơi.
[ Tên: Diệp Minh ]
[ Chủng tộc: Người ]
[ Tuổi: 15 ]
[ Cấp độ: Tụ Khí tầng sáu ( Cao Siêu ) ]
/
[ Tên: Lưu Chí An ]
[ Chủng tộc: Người ]
[ Tuổi: 15 ]
[ Cấp độ: Tụ Khí tầng sáu ( Cao Siêu ) ]
/
[ Tên: Diệp Thiên ]
[ Chủng tộc: Người ]
[ Tuổi: 15 (333) ]
[ Cấp độ: Tụ Khí tầng ba ( Siêu Tuyệt )]
[ Chú: Tiên Đế trọng sinh ]
Ánh mắt Lâm Thắng trừng lớn khi thấy thông tin của thiếu niên bên bờ vực.
Tiên Đế trọng sinh??
Nhân vật chính của thế giới đây nhỉ! Hôm nay được mở mang tầm mắt nhưng nhìn có vẻ rất bình thường còn bị đuổi g·iết.
Mà khoan, bị đuổi g·iết? Phía dưới còn là vực sâu??
Chẳng lẽ…
…
“Sao nào, không nói gì à?!” Diệp Minh nhìn Diệp Thiên nói.
“Diệp Thiên ngươi yên tâm lên đường đi, c·ái c·hết của ngươi sẽ là một điều rất tốt!” Lưu Chí An nói.
Diệp Thiên không để ý đến hai tên này, hắn nhìn xuống vực ở phía sau.
Chẳng lẽ phải nhảy xuống đó thật sao?!
Đáng c·hết! Diệp Thiên Tiên Đế ta đây lại bị hai tên muỗi dồn vào tỉnh cảnh như thế này sao?! Đúng là tạo hóa trêu ngươi.
“Không còn lời trăn trối thì lên đường đi!” Diệp Minh lao đến vung kiếm chém.
Lúc này ánh mắt Diệp Thiên trở nên hung ác.
Hắn giơ kiếm lên đỡ kiếm của Diệp Minh, cả người hắn lùi về sau theo lực chém.
Sau đó, hắn đã rơi xuống vực…
“Haha, cuối cùng tên phế vật nhà ngươi cũng đ·ã c·hết, vì ngươi mà ta đã tốn nhiều công sức lắm đấy!” Diệp Minh nhìn xuống vực cười lớn.
Mục tiêu của hắn đã gần hoàn thành, chỉ cần một thời gian nữa những thứ mơ ước sẽ đến tay.
“Diệp Minh, chúng ta tách ra đi săn yêu thú thôi, thời gian chỉ có đến trưa!” Lúc này Lưu Chí An ở sau nói.
Hắn ra bình thản như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
“Được, sau khi chuyến này kết thúc chúng ta sẽ uống một chầu!” Diệp Minh nhìn Lưu Chí An cười nói.
“Đi trước đây!” Lưu Chí An gật đầu rồi quay người đi về hướng khác.
Uống rượu với ngươi à, ta không dám đâu, bị độc g·iết c·hết lúc nào không biết…
Một thời gian sau Diệp Minh cũng rời đi khỏi chỗ này.
Đợi đến khi không còn ai Lâm Thắng bỗng xuất hiện ở bên bờ vực, ánh mắt chăm chú nhìn xuống dưới.
Nhìn kĩ sâu xuống thì có rất nhiều chỗ đặt chân được, Lâm Thắng suy nghĩ một chút rồi nhảy xuống đó.
Nếu suy nghĩ của hắn là đúng thì chuyến này sẽ không uổng công đâu…
Nhảy xuống vài bậc đá thì ánh sáng đang mất dần, bóng tối bao trùm khắp mọi nơi.
Xuống khoảng gần trăm mét đã không còn tí ánh sáng nào chiếu xuống, vực vẫn rất sâu.
May hắn có thể nhìn trong đêm, nếu không thì không thể mò đường xuống dưới này.
Năm phút sau…
Đã xuống khoảng hai trăm mét mà trong mắt vẫn chưa thấy đáy, các bậc đá làm chỗ đứng đang nhiều dần.
Trên xách bắt đầu xuất hiện những dây leo dài, càng xuống càng thấy nhiều.
Xuống khoảng một trăm mét nữa xung quanh đã mọc kín dây leo, mỗi dây to bằng cả cổ tay và cuối cùng hắn đã thấy đáy ở xa phía dưới rồi!
Bịch!!
Lâm Thắng đã đáp xuống đáy vực, ngẩng lên trên không thấy gì cả, dưới này sâu chừng năm trăm mét.
Trước mặt hắn là một con suối dưới khe núi nhìn có vẻ rất sâu, dòng nước đang chảy nhanh về bên phải.
Diệp Thiên rơi xuống đây chắc chắn sẽ không c·hết, nhưng mà không biết đã trôi đi đâu rồi.
Để chứng minh suy nghĩ trong đầu thì Lâm Thắng đi dọc theo dòng nước chảy tìm kiếm tung tích của hắn.
Chỉ đi khoảng hai trăm mét hắn đã thấy một bóng người nằm b·ất t·ỉnh bên bờ suối.
Đến tận nơi xem xét, người này chính là Diệp Thiên vừa mới bị rơi xuống vực và trôi dạt đến đây.
Lâm Thắng không định động vào Diệp Thiên, nhân vật chính rất nguy hiểm, những tên như thế này rất được thiên đạo bảo vệ. Theo tiểu thuyết thì như vậy…
Và theo tiểu thuyết thì nhân vật chính rơi xuống vực chắc chắn sẽ gặp sự may mắn.
Lâm Thắng đưa mắt quan sát xung quanh, không thấy gì ngoài đá và dây leo.
Có lẽ chưa đúng chỗ, hắn bước đi về phía trước thử tìm kiếm phần may mắn này…
…