Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Cày Level Từ Chém Yêu Ma

Chương 57: Diệp Thiên




Chương 57: Diệp Thiên

Lâm Thắng không biết những người đó vào trong rừng làm gì, hắn không muốn dính vào chuyện không liên quan nên đã đổi hướng vào sâu hơn để đi săn.



Đám thiếu niên thiếu nữ đó có cấp độ Tụ Khí, sẽ chỉ dám vào đi quanh 10km bên ngoài bởi sau 10km bắt đầu xuất hiện yêu thú cấp hai.



Hắn chỉ cần đi vào địa bàn yêu thú cấp hai là có thể tránh gặp được bọn họ.



Dời ánh mắt từ đó đi, hắn quay người đi vào sâu trong rừng.



Một thời gian sau.



“Có lẽ đủ để không gặp người nữa rồi!” Lâm Thắng lẩm bẩm.



Hắn đoán mình đã đi vào sâu bên trong 20km rồi, chỉ có cấp độ Tụ Khí chạy vào đây c·hết là cái chắc.



Lâm Thắng phải dừng bước tại đây vì trước mặt hắn là một khe vực sâu không thấy đáy, nó kéo dài qua mấy ngọn núi.



Nhìn xuống mà cảm thấy sắp bị nó nuốt chửng, xung quanh còn hơi âm u lúc sáng sớm cho một cảm giác ghê rợn từ đầu đến chân.



Từ bờ bên này đến bờ bên kia khoảng 30m, không dài không ngắn.



Hắn cảm giác được xung quanh bờ bên kia có nhiều yêu thú đang làm gì đó trong rừng, không sang đó săn ngay và luôn còn làm gì nữa.



Lâm Thắng đi về sau khoảng mười mét rồi vận dụng ma lực trong cơ thể bao quanh toàn thân.



Sau đó làm tư thế lấy đà chạy về phía trước.



Bùng!!!



Lâm Thắng đã chạy, chỗ hắn vừa đứng có đất đá bụi mù bay tung tóe, những chỗ hắn chạy qua cũng như thế nhưng không thấy người đâu chỉ thấy bụi bay lên.



Lâm Thắng tập trung nhìn về phía trước, đến bờ vực hắn nhún mạnh một cái!



Ầm!!



Đất đá ở bờ vực nơi hắn nhún bị lún xuống, sau đó cả người hắn bay lên cao tạo thành một vòng cung dài!!!



Chỉ trong hai giây hắn đã đáp sang bờ vực bên kia.



Bước vài bước theo lực còn dư rồi đứng vững lại.



“Phù! Kích thích thật!”





Vừa nãy như có cảm giác đang bay khiến hắn cảm thấy rất thích, nếu bay được thật thì tốt biết bao!



“Cuộc đi săn bắt đầu!”



Lâm Thắng cầm kiếm, ánh mắt nhìn vào trong rừng…







Bên ngoài rìa rừng Đại Ngàn, nơi đó đám người mà Lâm Thắng nhìn thấy.



Nhìn rõ ra nơi đây đã được dựng lên một trại lớn, xung quanh trại có nhiều người cầm v·ũ k·hí đứng canh như binh sĩ.



Bên trong trại có mấy người đang ngồi nói chuyện với nhau, chủ yếu là trung niên và người cao tuổi.



Ngồi ở vị trí cao nhất là ba ông lão, trông già nhưng cảm thấy vẫn rất có lực lượng.



“Không biết cuộc thi săn yêu thú năm nay của ba gia tộc tên nhóc nhà ai sẽ được vị trí đầu nhỉ!” Ông lão ngồi ở giữa mở miệng nói.



Ông ta tên là Hàn Vũ Phong, gia chủ của Hàn gia ở thành cấp thấp Thịnh Hòa.



Như Hàn Vũ Phong vừa nói, ba gia tộc lớn nhất của thành cấp thấp Thịnh Hòa tổ chức cuộc thi săn yêu thú cho đám trẻ trong nhà.



Ai g·iết được nhiều nhất sẽ được thưởng của ba gia tộc.



“Không nắm chắc được, ba nhà chúng ta đều có ba đứa ưu tú như nhau, đều có tu vi Tụ Khí tầng sáu!” Ông lão ngồi bên trái nói.



Ông ta tên là Lưu Viễn, gia chủ của Lưu gia.



“Ba đứa trẻ ưu tú nhất ba nhà đều có khả năng nhưng bàn về số lượng trẻ ở cấp độ thấp hơn thì Lưu gia ngươi đông nhất. Nếu chúng dồn hết cho Lưu Chí An thì có khả năng đứng đầu!” Ông lão ngồi bên phải liếc nhìn Lưu Viễn nói.



Ông ta tên là Diệp Tử Long, gia chủ của Diệp gia.



“Chưa chắc sẽ như thế, đứa trẻ nào cũng có lòng muốn thắng được vị trí đầu mà!” Lưu Viễn cười nói.



“Nghĩ ra thì đứa nhóc Diệp Thiên kia đi vào làm gì nhỉ, nó mới có Tụ Khí tầng hai mà?!” Hàn Vũ Phong nhìn Diệp Tử Long nói.



Nghe Hàn Vũ Phong nói đến hai chữ Diệp Thiên thì Diệp Tử Long thở dài, trong mắt tràn đầy sự tiếc nuối.



“Không biết nó nghĩ gì, tự nhiên đòi nhất quyết phải đi để chứng minh không phải là phế vật..haiz…!” Diệp Tử Long thở dài nói.



“Tiếc thật cho một đứa trẻ, kiểm tra ra tư chất Siêu Tuyệt mà tu luyện năm năm vẫn chỉ có Tụ Khí tầng hai, từ đỉnh xã hội rơi xuống đáy xã hội nhanh chóng!” Lưu Viễn nói.





“Mà thôi, trong lòng nó vẫn có ý chí như bây giờ là được! Diệp Minh được dặn chú ý Diệp Thiên một chút rồi, sẽ không bị yêu thú đuổi chạy đâu!” Diệp Tử Long nhìn về phía trong rừng nói.



“Nói đến Diệp Minh thì dạo này nhóc đó đang quấn lấy Hàn Thanh Thanh nhỉ…” Lưu Viễn nhìn Hàn Vũ Phong.



“Đúng vậy, từ khi Diệp Minh vượt qua Diệp Thiên rồi trở thành một trong ba đứa trẻ ưu tú nhất của thành thì nó hay đến tìm cháu gái ta, ý của nó ai cũng biết…!” Hàn Vũ Phong nói rồi nhìn Diệp Tử Long.



“Diệp Minh biết Hàn Thanh Thanh có hôn ước với Diệp Thiên mà dám làm như vậy là không nên…!” Nói đến đây thì Diệp Tử Long dừng lại một chút trầm ngâm.



“Nhưng mà nếu Hàn Thanh Thanh có ý với Diệp Minh thì hôn ước của Diệp Thiên chuyển sang cho Diệp Minh cũng được, dù sao Diệp Thiên đã không còn thích hợp..!” Vài giây sau Diệp Tử Long nhìn Hàn Vũ Phong nói tiếp.



“Bên cháu gái ta không có vấn đề, nhưng mà liệu thằng nhóc Diệp Thiên có đồng ý không?!” Hàn Vũ Phong nói.



Diệp Tử Long không trả lời, ông ta nhíu mày suy nghĩ.



“Cha! Không cần phải để ý đến Diệp Thiên có đồng ý hay không, nó sẽ phải tự biết vị trí của mình! Nếu không thì người làm cha này sẽ dạy lại nó!” Lúc này một người đàn ông trung niên ngồi dưới bàn nói.



Trong trại có nhiều người nhưng chỉ có ba ông lão nói chuyện, những người đàn ông trung niên ngồi ở dưới im lặng không nói gì.



Diệp Tử Long nhìn người vừa mở miệng.



Người đó là Diệp Hải Đông, con trai cả của ông ta và cũng là cha của Diệp Thiên.



“Thôi, cứ làm như thế vậy!” Diệp Tử Long thở dài nói.



Trong lòng ông ta cảm thấy có chút không đành lòng với đứa cháu đó nhưng cái gì phải ra cái đó. Diệp Thiên đã không hợp với Hàn Thanh Thành nữa.



Dù sao nó mới Tụ Khí tầng hai mà Hàn Thanh Thanh đã là Tụ Khí tầng sáu, một trong ba đứa trẻ ưu tú nhất của thành.



Sau này tìm cho nó một cô nương tốt bụng khác vậy.







Một chỗ nào đó trong rừng.



Trong bụi cây kín đáo có một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi đang ngồi xếp bằng tu luyện!



Thiếu niên này trông rất bình thường, kiểu ra đường nhìn một lần là quên ngay.



Lúc này thiếu niên nhíu mày rồi hét một tiếng, xung quanh bỗng bung ra một làn sóng khí khiến lá cây bị thổi bay.



“Phù, cuối cùng cũng đột phá Tụ Khí tầng ba!” Thiếu niên mở mắt ra lẩm bẩm.





Ánh mắt của thiếu niên không giống như trẻ non nớt mà rất ác liệt như người lớn hung ác.



“Không nghĩ đến Diệp Thiên Tiên Đế ta đây lại từ Tiên giới trọng sinh đến một thế giới xa lạ…!” Thiếu nên đứng dậy lẩm bẩm.



Đây chính là Diệp Thiên, đứa trẻ đang được người trong trại nhắc đến.



Nhưng giờ khắc này Diệp Thiên đã trở thành thứ gì đó khủng bố hơn tỉ lần so với Diệp Thiên đang được bàn luận.



“Tư chất đứng hàng tốt ở thế giới này nhưng một vài đoạn kinh mạch bị chặn lại, đây không phải là tự nhiên mà có người động tay chân!



Nếu ta tìm được ra kẻ đó thì hắn chắc chắn phải c·hết! Diệp Thiên là ta ta là Diệp Thiên, nhân quả của hắn cũng là của ta!!”



Diệp Thiên lẩm bẩm, ánh mắt trở nên lạnh lùng nhìn lên trời nhưng bị ánh mắt chói phải nhìn xuống ngay lập tức!



“Giờ phải đi săn yêu thú để tranh thủ tài nguyên tu luyện nâng cao thực lực trước! Với tu vi bây giờ có thể đấu đơn với yêu thú cấp một trung kì, hai con có thể thắng nhưng hơi quá sức!



Thân thể này quá yếu không dùng được vũ kĩ mạnh mẽ trong đầu, dùng thì cơ thể này không chịu được mà vỡ nát mất. Đành phải từ từ thôi vậy…!”



Diệp Thiên nói rồi cầm lấy kiếm sắt chạy nhanh trong rừng.



Đứng đầu cuộc thi săn thú này sẽ được năm bình Tụ Khí Đan và vài thứ khác nữa.



Với năm bình Tụ Khí Đan đó hắn có thể tu luyện đến Tụ Khí tầng sáu tầng bảy một cách nhanh chóng, lúc đó hắn sẽ hoạt động được dễ dàng hơn, kiếm tài nguyên tu luyện một cách nhanh chóng hơn.



Mười phút sau.



Không thấy con yêu thú nào nhưng hắn thấy em trai Diệp Minh của mình đang đi cùng với Lưu Chí An, một thiên tài khác của thành.



Trong ấn tượng người em trai này có quan hệ rất lạnh nhạt với hắn, không thân nhưng không ghét…



“Ây, anh trai, anh đã ở đâu thế, em tìm anh suốt. Ông bảo em chú ý đến anh để không bị yêu thú ăn đó!”



Diệp Minh thấy có người đến thì quay sang nhìn, thấy đó là Diệp Thiên thì mở miệng quan tâm.



Miệng quan tâm như thế nhưng Diệp Thiên thấy trong mắt người em trai này chỉ có sự khinh bỉ, không có một tí sự quan tâm nào.



“Không cần, ta tự bảo vệ mình là được!” Biết là giả tạo rồi thì Diệp Thiên không muốn đi gần người em trai này.



Hắn không muốn thấy mình thì mình cũng không cần để ý hắn.



Dù sao hai người không phải là người cùng một thế giới.



….