Chương 55: Quan hệ hai người
Mấy phút sau hai người đã tách ra.
Khuôn mặt vẫn gần sát, hơi thở lẫn vào nhau, đôi mắt Mạc Uyên ngập nước nhìn thẳng vào mắt hắn.
Lâm Thắng đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.
“Xin lỗi, để cô lo lắng rồi!”
“Chủ nhân đáng ghét!” Mạc Uyên nũng nịu nói rồi ôm chặt hơn, dựa đầu vào một bên vai hắn.
Lâm Thắng cũng ôm chặt lấy Mạc Uyên, hương thơm trên người cô bay thẳng vào mũi khiến người hắn lâng lâng.
Hai người ôm nhau đứng yên ở sân im lặng không nói gì, cùng cảm nhận mùi hương và nhiệt độ trên cơ thể.
Một thời gian sau.
Lâm Thắng vỗ vỗ lưng Mạc Uyên nói.
“Uyên! Không ôm nữa, còn phải nấu cơm đó!”
“Không, tiểu Miêu vẫn muốn ôm chủ nhân! Tại chủ nhân làm tiểu Miêu nhớ lắm!” Mạc Uyên bướng bỉnh nói, hai tay không buông lỏng ra.
Khuôn mặt tựa trên vai Lâm Thắng đã đỏ hồng, trong lòng đã được lấp đầy bởi vui sướng, cô chỉ muốn như thế này mãi.
“Ngoan nào, để đến tối đi, bây giờ còn nhiều chuyện phải làm!” Lâm Thắng đành phải dỗ cô.
“Ân!” Nghe vậy Mạc Uyên đành phải nhấc đầu khỏi vai Lâm Thắng, hai khuôn mặt lại đối với nhau.
“Chủ nhân, từ giờ tiểu Miêu sẽ xưng em, chủ nhân sẽ phải xưng anh, được chứ!” Mạc Uyên nhìn hắn nhẹ nhàng nói.
Lâm Thắng sững sờ, hắn nhỏ hơn Mạc Uyên nhiều lắm…
Nhưng mà thấy ánh mắt mong đợi và nhu tình của Mạc Uyên hắn bất tri giác nói đồng ý.
“Được!”
Mạc Uyên mỉm cười hạnh phúc, hôn hắn một lần nữa rồi nhặt hai túi đồ ăn bị hai người ném xuống sân lên.
“Chủ nhân, em đi nấu cơm đây, anh đi tắm rồi vào nhà nghỉ ngơi đi. Trên người anh có mùi máu đó!” Nói rồi chạy chậm vào trong bếp.
Lâm Thắng sững sờ chốc lát rồi mỉm cười bước đi vào nhà tắm.
Đến chiều tối, Mạc Uyên vẫn đang nấu cơm, lúc này Ngọc Linh đã kết thúc buổi học của hôm nay. Cô cùng Tứ Phương bước từ phòng đọc sách ra.
“Anh!!!” Khi thấy Lâm Thắng đang ngồi trong phòng khách thì cô bé hét lên gọi và chạy nhào đến.
Lâm Thắng mỉm cười đưa tay ra, Ngọc Linh lao thẳng vào trong lòng.
“Hôm qua anh đi đâu thế, em nhớ anh lắm!” Ngọc Linh dụi dụi trong ngực hắn.
“Xin lỗi Ngọc Linh, anh có việc đột xuất phải làm, sau này vẫn sẽ có những ngày như vậy, em phải ngoan ở cùng với chị khi anh đi qua đêm không về đó!” Lâm Thắng vuốt tóc cô bé nói.
“Vâng ạ, em nghe anh!” Lâm Ngọc Linh ngẩng lên nhìn hắn nói.
“Ngọc Linh ngoan quá!”
“Hì hì..!”
…
“Chào Lâm tiên sinh, buổi học hôm nay đã xong, Ngọc Linh rất thông minh, ghi nhớ các chữ rất tốt!” Tứ Phương đứng ở một bên nói.
“Vất vả cho giáo viên Phương rồi!” Lâm Thắng gật đầu nói.
“Không có gì đâu, chỉ dạy một mình Ngọc Linh thôi không tốn sức bao nhiêu! Không có gì nữa thì tạm biệt Lâm tiên sinh trước!”
“Để tôi tiễn bà!”
“Không cần không cần!”
“…”
Đưa tiễn Tứ Phương xong hắn bế Ngọc Linh vào trong bếp.
Lúc này Mạc Uyên đã nấu xong, cô đang dọn mọi thứ lên bàn.
Một bàn đồ ăn lớn đủ các món khiến hắn nhìn hoa cả mắt.
“Oa, hôm nay chị Uyên nấu nhiều món quá!” Ngọc Linh vui vẻ hô lên.
Cô bé ăn hơi bị nhiều nên thấy càng nhiều đồ ăn càng thích.
“Nhiều nhưng phải đi tắm đã mới được ăn!”
Mạc Uyên đặt món cuối cùng lên bàn rồi nói.
“Vâng vâng, chị mau mau tắm cho em!”
“Được rồi!”
Cô đi đến bên người Lâm Thắng đưa tay bế Ngọc Linh, ánh mắt lại luôn hướng về hắn, miệng mỉm cười không ngớt.
“Để em tắm cho Ngọc Linh xong rồi mình ăn cơm!” Mạc Uyên nhu tình nói.
“Ừm, em đi đi!” Lâm Thắng mỉm cười trả lời.
Sau đó nhân lúc Ngọc Linh không để ý Mạc Uyên đã đưa môi đến.
Lâm Thắng phối hợp đáp lại cô.
Có lẽ hôn đã thành một thói quen trong cuộc sống hàng ngày của hai người.
…
Đến đêm, sau khi dỗ Ngọc Linh ngủ Lâm Thắng rời giường, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ.
Hắn bước đến phòng của Mạc Uyên rồi mở cửa đi vào.
Giờ phút này Mạc Uyên đang ngồi ở trên giường, trên người cô chỉ mặc bộ quần áo ngủ mỏng manh.
Thấy Lâm Thắng đi vào thì Mạc Uyên đứng dậy, bước nhanh đến ôm lấy hắn rồi trao đôi môi ngọt ngào cho nhau.
Lâm Thắng rất phối hợp đáp lại sự nồng nhiệt này, vừa quấn lấy nhau vừa bước dần đến giường.
Sau đó hai cơ thể đổ xuống đó, nam ở trên nữ ở dưới, bốn mắt nhìn nhau không nói lời nào.
Tay Lâm Thắng đưa xuống kéo dây áo của Mạc Uyên ra, chỉ một giây sau núi non hùng vĩ đã lộ ra bên ngoài.
Mạc Uyên rên nhẹ một tiếng, xấu hổ quay mặt sang một bên.
Lâm Thắng đặt tay lên núi non trắng trẻo to tròn xoa nắn, lúc này cơ thể hai người như có dòng điện chạy qua, Mạc Uyên hừ lên sau mỗi lần bị hắn bóp.
Tay kia nhẹ nhàng đưa đầu Mạc Uyên trở lại rồi hôn xuống, mắt dần dần mê ly, đầu óc dần trầm mê trong đó.
Mạc Uyên vòng tay lên ôm lấy lưng Lâm Thắng như không muốn cho hắn rời.
Hai tay Lâm Thắng không ảnh chút nào, bóp rồi lại nặn cho thỏa thích.
Hai thân thể quần nhau cho đến mệt rồi ôm nhau ngủ, chỉ vậy thôi không có bước tiến thêm gì cả.
…
Sau đó mấy ngày Lâm Thắng đều ở nhà cùng với hai người.
Quan hệ của hắn và Mạc Uyên đã xác định sau đêm ngủ cùng nhau.
Mọi chuyện sẽ tiến thêm sau khi xác định quan hệ ư?!
Không, sau đêm đó hai người chỉ hôn bình thường, thời gian hôn chỉ còn vài phút, không dài cả mấy chục phút như trước. Chuyện cởi đồ để xoa bóp cho nhau đã bị ngừng lại.
Bây giờ không giống với lúc trước, hai người đã không còn quan hệ chủ nhân – nô lệ, thay vào đó là một đôi trai gái đang yêu nhau.
Tôn trọng nhau nên chỉ dừng lại ở mức hôn, trước khi có lễ cưới không được tiến xa hơn.
Mặc dù hai người đã hoàn toàn tin tưởng và có thể trao hết cho nhau được rồi nhưng Lâm Thắng muốn dành cho Mạc Uyên một cuộc sống hoàn hảo.
Hắn muốn cô được trải nghiệm mọi thứ mà một người con gái bình thường sẽ được trải nghiệm.
Thời gian yêu nhau, tìm hiểu lẫn nhau, sau đó cầu hôn rồi gặp gia đình và đi đến lễ cưới.
Trước những điều này hắn chưa quên một trọng trách đang gánh trên vai đó chính là tìm thấy cha mẹ.
Từ sâu trong linh hồn hắn cảm nhận được họ vẫn còn sống.
Nhưng cảm giác này không hoàn toàn là của hắn, nó như một nửa ở bên này một nửa ở bên khác.
Có lẽ đây chính là chấp niệm của Lâm Thắng ‘trước kia’. Khi tìm thấy cha mẹ thì chắc hắn mới có thể dung hợp hoàn toàn với hai đời.
Không chỉ cha mẹ ở đây, hắn vẫn còn người mẹ ở thế giới cũ. Nếu có khả năng nhất định phải tìm được đường quay lại thế giới đó.
Sau khi hắn đi không biết bà ấy sẽ phải chịu sự đau khổ lớn như thế nào…
…
“Anh đang nghĩ gì thế?!” Hắn đang ngồi thất thần ở trên ghế trong phòng khách thì một đôi tay thò ra ôm lấy từ phía sau.
Khuôn mặt tuyệt sắc của Mạc Uyên đã gác ở trên vai hắn, đôi mắt tràn ngập sư yêu thương tò mò nhìn đến.
“Anh đang nghĩ về cha mẹ, không biết họ đã đi tận nơi nào!” Lâm Thắng nắm lấy tay Mạc Uyên nói.
“Rồi anh sẽ tìm được hai người họ thôi! Em tin anh sẽ làm được!” Mạc Uyên chuyển đầu dựa vào đầu hắn.
“Ừm, anh nhất định sẽ tìm được họ!” Lâm Thắng nhẹ nhàng nói.
Mạc Uyên đã cho hắn biết hết về cô không lí nào hắn lại không cho cô biết về mình.
Mỗi đêm nằm cùng nhau hắn đều kể cho cô về quá khứ của mình, đương nhiên là quá khứ ở thế giới này.
Chưa đến lúc để kể về thế giới cũ kia, tạm thời vẫn nên chôn giấu nó ở trong lòng.
Khi biết hắn mới 14 tuổi Mạc Uyên hết cả hồn, nhìn như 17-18 tuổi mà sự thật không phải vậy.
Hắn còn bị cô trêu hai ngày vì vấn đề đó, đòi hắn gọi chị nữa chứ!
Cuối cùng bị phạt đánh mông vài chục cái, tai mèo, đuôi mèo bị vuốt nhột chảy cả nước mắt.
“Em đi đấu đồ ăn sáng đây!” Mạc Uyên hôn hắn một cái.
Cô đã dành nhiều thời gian vào việc tu luyện hơn, mục đích là tăng tu vi lên thật cao để giúp hắn được nhiều chuyện.
“Ừm, còn anh đi gọi Ngọc Linh dậy để cho em ấy tập thể dục. Chỉ ăn không thôi chưa thể phát triển đúng tuổi một cách nhanh chóng được!” Lâm Thắng hôn lại cô rồi nói.
“Đừng bắt em ấy làm quá đó!” Mạc Uyên cười nói.
Sau đó cô buông tay ôm Lâm Thắng ra rồi hướng về bếp đi đến.
Lâm Thắng lắc đầu cười cười, đứng dậy đi vào trong phòng ngủ gọi mèo nhỏ của nhà dậy.
Từ nay mèo nhỏ này sẽ phải chịu một cuộc sống khoa học đầy gian khổ.
…