Chương 54: Về nhà...
“Không cần phiền đến như vậy đâu thị trưởng Dư, tôi chỉ đến hỏi một chuyện nhỏ thôi!” Lâm Thắng nói.
“Vậy thì vị đạo hữu muốn hỏi chuyện gì, nếu bản thị trưởng biết nhất định sẽ nói!”
Sau đó Lâm Thắng hỏi thị trấn mình đang ở phải đi hướng nào mới đến được đó…
Nghe xong Lâm Thắng nói thì Dư Thịnh lâm vào trong suy nghĩ.
“Đường gần nhất để đến thị trấn gần thành Vũ Hà đó là đi từ cổng Tây của thị trấn này xuôi theo đường thẳng khoảng 20km sẽ đến thành cấp thấp Thịnh Hòa.
Lúc này đạo hữu sẽ đi vào thành từ cổng Đông, nếu không dừng chân nghỉ thì hãy đi ra từ cổng Bắc khoảng 25km sẽ đến một thị trấn.
Đến thị trấn thì sẽ vào từ cổng Nam, lên đường tiếp thì cần đi ra cổng Bắc. Thẳng cổng Bắc thị trấn đó 10km sẽ đến một thị trấn nữa.
Ở thị trấn này vẫn vào cổng Nam ra cổng Bắc, sau đó đi theo đường khoảng 15km quãng sẽ đến cổng Tây của thị trấn đạo hữu cần đến!
Nhớ là chỉ đi đường thẳng lớn, những ngã rẽ nhỏ sẽ đi vào các thôn đó, đạo hữu nên chú ý. Để biết rõ hơn thì đạo hữu nên mua một tấm bản đồ phía Đông của Yến Vực chúng ta. Trong đó sẽ đánh dấu các thị trấn và thành rõ rệt!”
Dư Thịnh nói rõ quãng đường đi cho hắn.
Nghe xong hắn mới biết mình đã chạy xa đến như vậy, nếu đi theo đường để trở về sẽ phải đi tận 70km.
Đầm lầy khói độc đó rộng đến bao nhiêu không biết, từ thị trấn mình ở kéo dài đến thị trấn này.
Sau này phải tránh đi đến gần khu vực đó săn yêu thú.
“Cảm ơn thị trưởng Dư! Tạm biệt nhau ở đây vậy!” Lâm Thắng nói rồi lấy ra mười viên linh thạch cho Dư Thịnh.
Dư Thịnh vô ý thức nhận lấy rồi định cảm ơn Lâm Thắng thì không thấy hắn đâu.
Lâm Thắng đã biến mất ngay trước mặt mọi người, thấy thế mắt Dư Thịnh trừng trừng lên.
Ông ta đã đoán đúng, tu vi của Lâm Thắng cao hơn bản thân nhiều.
Chuyển ánh mắt nhìn vào mười viên linh thạch trong tay thì mắt lại trừng lớn hơn.
…
Lâm Thắng đã chạy về phía Tây của thị trấn này, cứ đi theo đường chỉ về hướng đó sẽ thấy cổng thôi, không cần hỏi ai cả.
Một lúc sau hắn đã thấy được cổng Tây thị trấn, phi thẳng qua đó luôn.
Những người đi vào quanh đó cảm thấy có một cơn gió thoảng qua rồi không thấy gì cả.
Theo lời của Dư Thịnh nói hắn cứ chạy thẳng đường sẽ đến thành cấp thấp Thịnh Hòa.
Hai bên đường chỉ toàn những ngọn đồi nhỏ, không có gì đáng ngắm, chuyên tâm chạy thẳng về phía trước.
Một thời gian sau…
Tòa thành đã hiện ở xa xa, Lâm Thắng chạy còn cách khoảng 2km thì chuyển sang đi bộ như bình thường.
Thuận lợi vào trong thành tìm đến thương hội tốn một linh thạch mua bản đồ phía Đông của Yến Vực.
Yến Vực là tên vực hắn đang đứng, nhìn vào bản đồ hắn nhanh chóng xác định được vị trí của mình.
Đường đến thị trấn đúng như Dư Thịnh nói, phải đi qua hai thị trấn khác.
Nhưng mà đã có bản đồ hắn sẽ không đi theo đường, vượt đồi băng qua đồng bằng sẽ nhanh hơn nhiều.
Đã xác định xong rồi hắn lên đường luôn, giờ ưu tiên về nhà, những chuyện khác không đáng chú ý.
Băng qua đồng bằng và đồi hắn gặp rất ít yêu thú, cấp độ còn rất thấp, không đáng để vòng đến chém.
Trên đường cũng không gặp thứ gì kì lạ, một đường bình an chạy thẳng về thị trấn…
Giờ phút này đã là giữa chiều, chạy với tốc độ cao suốt quãng đường nên chân hắn mỏi đôi chút
Thở ra một hơi, đi bình thường vào trong thị trấn.
Tây thị trấn phồn hoa hơn hẳn so với Bắc thị trấn, người đông hơn, náo nhiệt hơn, y phục rực rỡ hơn, nhiều nhà cao to hơn…
…
Trong nhà.
Lâm Ngọc Linh đang ngồi nghe Tứ Phương dạy chữ, còn Mạc Uyên đang quét sân ở bên ngoài.
Cô cứ đứng quét đi quét lại một chỗ đã sạch bóng không còn tí đất nào…
Ánh mắt mông lung nhìn xuống dưới không biết đang nghĩ gì.
Chủ nhân vẫn chưa về! Ngài ấy đi đâu mất rồi…
Có lẽ bận việc đột xuất nào đó..đến tối sẽ về thôi! Nhất định tối sẽ về!
Nghĩ như vậy rồi cô tỉnh táo lại, thấy sân đã được quét sạch từ bao giờ thì mang chổi cất vào một góc. Sau đó mở cổng đi ra ngoài mua đồ nấu bữa tối.
Hôm nay phải nấu nhiều món ngon chờ chủ nhân về ăn cùng mới được!
Trong lòng vui vẻ bắt đầu lựa chọn đồ ăn ở chợ, chỉ là trong ánh mắt vẫn rất u buồn.
Những người ở khu phố này đã quen với việc Mạc Uyên đi xung quanh mua đồ. Họ đã biết cô là Nhân yêu, có xuất thân như thế nào.
Nhưng không ai chán ghét một cô gái xinh đẹp như thế cả, thậm chí còn thấy rất tội nghiệp vì bị kì thị.
Nên khi ra chợ Mạc Uyên rất được những chủ cửa hàng chào đón, mời đến mua đồ ăn của họ.
Nhưng mà…không phải ai cũng thoải mái như vậy, có những kẻ lưu manh, vô công rồi nghề thèm sắc đẹp và cơ thể tuyệt mỹ của cô.
Bọn chúng tập hợp lại với nhau bàn cách b·ắt c·óc Mạc Uyên để đi hưởng thụ.
Phải làm như vậy bởi vì nhìn Lâm Thắng không dễ chọc, chỉ có một mình sẽ không dám ra tay, nhiều người để hành động một cách dễ dàng hơn.
Bàn luận xong hết tất cả kế hoạch b·ắt c·óc rồi thì…một đội binh vệ ập vào bế cả lũ đi…
Lúc này mọi người đã biết Mạc Uyên đang được bảo hộ bởi thị trưởng…
Một phần người ở Bắc thị trấn biết được điều này thôi, để tránh con em các gia tộc lớn tìm đến gây rắc rối thì thông tin Mạc Uyên tồn tại bị phong tỏa quanh khu cô đang sống.
Thị trưởng cho người đến tận từng nhà để phổ biến kiến thức.
Lâm Thắng hay Mạc Uyên đều không biết hành động của thị trưởng.
“Uyên Uyên, nay có cá tươi này, vừa mới bắt từ sông ngoài thị trấn lên đó!”
“Uyên Uyên gà vịt mới mổ đây, hay lấy nguyên con còn sống cũng được!!”
“Uyên! Hôm nay ăn rau gì đây, cô có đủ loại rau củ luôn!”
“…”
Lúc đầu Mạc Uyên cũng không ngờ mình sẽ được chào đón như vậy, trong lòng cô rất cảm động cũng đã thích sống ở nơi này cùng với chủ nhân.
Bây giờ đã quen hơn, đã có thể nói chuyện thân thiết với tất cả.
“Lấy cho cháu con cá to nhất kia đi chú!”
“Hừm, em lấy con vịt này chị Xuân!”
“Ba cà chua, một nắm rau thơm, hai nhánh gừng…!”
Hôm nay muốn nấu nhiều món nên ai mời Mạc Uyên cũng đến đó mua giúp họ. Chỉ một thời gian ngắn thôi mà hai tay cô đã cầm đầy đồ.
Cất vào nhẫn trữ vật sẽ không có cảm giác vui vẻ khi đi chợ nên Mạc Uyên cứ xách trên tay.
“Hôm nay mua chỗ này thôi, tạm biệt mọi người!!” Mạc Uyên mỉm cười nói rồi xách đồ đi về nhà.
Cô không biết ở một góc chợ đang có người đang nhìn chằm chằm.
“Không ngờ cô ấy lại được chào đón đến vậy, xem ra sau này không phải lo lắng nhiều!” Lâm Thắng lẩm bẩm.
Hắn từ Tây thị trấn về đến chợ định mua đồ nấu bữa tối thì đã thấy Mạc Uyên đang ở đó mua rồi.
Không đi đến cạnh cô ngay mà đứng bên ngoài quan sát tình hình khi hắn không có ở đây.
Kết quả tốt hơn ý muốn của hắn rất nhiều.
Lâm Thắng bước ra một bước, sau đó đã xuất hiện ngay bên cạnh Mạc Uyên đang xách đồ ăn đi về.
“Đưa tôi cầm một nửa cho!” Vừa đến hắn mở miệng luôn, đưa tay ra cầm lấy hơn nửa đống đồ.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này Mạc Uyên cứng người lại, cảm xúc trong lòng dâng trào ngay lập tức.
Ánh mắt chuyển sang ngơ ngác nhìn Lâm Thắng đứng ở bên cạnh, không chú ý hắn lấy đồ trên tay mình.
Hai mắt đã đỏ lên, nếu không phải đang ở ngoài đường thì cô đã nhào đến cắn hắn.
Bao nỗi nhớ, bao sự lo lắng từ hôm qua đến giờ đã biến mất, thay vào đó là sự vui mừng, sự hạnh phúc mãnh liệt.
“Sao thế, đi về thôi!” Lâm Thắng mở miệng.
Thấy Mạc Uyên lại ngây ngốc nữa hắn cầm lấy một bên tay cô kéo đi về.
Mạc Uyên không nói gì, cúi đầu xuống cứ để yên cho hắn kéo đi.
Lâm Thắng cảm thấy kì lạ, sao hôm nay Mạc Uyên không nói gì, mọi hôm đi ra ngoài cùng nói rất nhiều cơ mà.
Nghĩ nghĩ hai người đã về đến nhà.
Vừa bước vào trong sân chưa kịp thả lỏng thì Lâm Thắng cảm giác tay mình bị kéo, sau đó một vòng tay ôm lấy cổ mình. Quay mặt sang, cảm giác mềm mại quen thuộc ập đến một cách bất ngờ!
Lâm Thắng nhìn khuôn mặt đang áp sát mình, hai dòng nước mắt đã chảy xuôi trên khuôn mặt đó.
Hắn đã hiểu ra Mạc Uyên rất nhớ và lo lắng cho mình, cô đang dùng phương thức khác để thể hiện cảm xúc.
Trong lòng hắn bị động một cái, cảm thấy có lỗi một chút khi không dặn cô trường hợp mình có thể đi qua đêm.
Thả túi đồ ăn xuống đất, hai tay vòng ra sau ôm chặt lấy Mạc Uyên, đôi môi cuồng nhiệt đáp lại thay cho lời xin lỗi của bản thân.
…