Chương 53: Tìm đường về
Một đống lửa đang cháy to, trên đống lửa lại có một miếng thịt đùi to đùng…
Lâm Thắng đang ngồi cạnh đống lửa quay đều miếng thịt đó.
Cả đàn sói và Bạo Sư đều đã bị làm thịt, một con Bạo Sư vinh dự được trở thành bữa ăn của hắn.
Có xoong có nồi nhưng hắn không dùng, nướng nhanh để ăn rồi còn đi tìm đường ra, sau đó còn về nhà kẻo hai chị em ở nhà lo lắng quá.
Một thời gian sau thịt Bạo Sư đã chín, rắc muối lên rồi ăn từng miếng một.
Thịt yêu thú luôn ngon hơn thịt động vật bình thường, nếu nấu hẳn hoi thì sẽ ngon hơn nhiều.
À, có linh thảo nhỉ, cho vào hầm cùng thịt yêu thú sẽ như thế nào đây! Sau này phải thử mới được.
Nhanh chóng ăn hết rồi đi lên đường, hắn đã xác định được đông tây nam bắc.
Mặt trời hay mọc hướng rừng Đại Ngàn, tức là hướng Đông, chỉ cần đi theo hướng Tây là có thể ra khỏi từng rồi.
Cầm kiếm trên tay rồi chạy đi, trên đường gặp yêu thú thì chém luôn, một công mấy việc.
…
Một tiếng sau…
Trong một tiếng này hắn luôn chạy thẳng, trên đường có gặp mấy chục con yêu thú, toàn là cấp hai. Chúng đều m·ất m·ạng dưới lưỡi kiếm của hắn.
Hiện tại hắn đã dừng lại và đang nấp trên một cành cây.
Hắn làm như vậy bởi vì thấy phía trước có một đoàn người.
Có thể hỏi họ về nơi có thành hay thị trấn gần nhất, nhưng trước tiên phải xem thực lực những người đó thế nào đã.
Nhìn kĩ thì có mười hai người, tất cả đều là đàn ông, có người trẻ, có người trung niên.
Mỗi người bọn họ đều cầm một chiếc cuốc nhỏ trên tay và đeo giỏ ở sau lưng, nhìn đoán được ngay đang đi đào linh thảo.
Thực lực thì có một Chân Linh trung kì, riêng người này không có giỏ trên lưng mà dùng nhẫn trữ vật, hai Chân Linh sơ kì, còn đâu là Tụ Khí.
Một đoàn đội thực lực không kém, với hắn thì không đáng nhắc đến.
Đã làm rõ thì không cần ẩn giấu nữa, thoắt một cái Lâm Thắng xuất hiện gần người đàn ông trung niên Chân Linh trung kì.
“Xin chào!”
“Á!!”
Người này giật mình lùi nhanh về phía sau.
Nghe thấy tiếng hét thì những người khác quay sang nhìn, hai Chân Linh sơ kì phản ứng nhanh nhất, lao nhanh đến đỡ Chân Linh trung kì.
Cầm chiếc cuốc trên tay đề phòng nhìn Lâm Thắng, lúc này những người khác cũng lao đến đứng ở sau.
“Đừng căng thẳng!” Lâm Thắng mỉm cười nói.
Nhưng trên y phục, thanh kiếm cầm ở tay dính đầy máu, bộ dạng trông bất thiện như thế không ai tin lời hắn cả, thậm chí còn căng thẳng hơn.
Hai Chân Linh sơ kì đã vận dụng linh lực chuẩn bị chiến đấu.
“Đừng!!” Lúc này người đàn ông Chân Linh trung kì đã đứng lên và bình tĩnh lại, đặt tay lên hai người bên cạnh cản họ lại.
Lâm Thắng xuất hiện không một tiếng động làm ông ta hết cả hồn.
“Tại hạ là An Quốc Chính, không biết vị tiền bối này có chuyện gì?!”
An Quốc Chính đi lên vài bước nói.
Xuất hiện ở bên cạnh không một tiếng động, còn cả ông ta không cảm nhận được một tí linh lực nào trên người Lâm Thắng.
Điều này chứng tỏ Lâm Thắng có tu vi cao hơn mình rất nhiều, hai người bên cạnh mình mà lao lên t·ấn c·ông thì chỉ có c·hết.
Bởi vậy An Quốc Chính mới nhanh chóng cản họ lại.
Nghe An Quốc Chính gọi thanh niên trẻ trước mắt là tiền bối thì hai người Chân Linh sơ kì vừa định t·ấn c·ông giật mình hết hồn.
Biết mình vừa định làm một chuyện rất ngu xuẩn, những người còn lại có tu vi thấp còn sợ hãi hơn, sợ Lâm Thắng g·iết người c·ướp hết đồ!
Chuyện g·iết người đoạt đồ rất phổ biến ở thế giới này, nhất là những nơi vắng vẻ.
“Không có chuyện gì to tát, tôi chỉ muốn hỏi thành trì hoặc thị trấn gần nhất ở đâu. Tôi đã bị lạc trong này mấy ngày rồi, cần tìm đường trở về!” Lâm Thắng nhìn An Quốc Chính nói!
“Thì ra chỉ là hỏi đường!” An Quốc Chính thở nhẹ trong lòng.
Ông ta tin lời Lâm Thắng bởi vì thấy trên người hắn bẩn thỉu, còn nhận ra máu dính trên người là máu của yêu thú.
Nhưng mà chưa thể tin hoàn toàn được, vẫn còn khả năng đây chỉ là ngụy trang.
“Thưa tiền bối, cứ đi thẳng về phía sau này khoảng 20km sẽ ra khỏi rừng, sau khi ra khỏi rừng đi về phía Tây Nam khoảng 10km sẽ đến một thị trấn, còn nếu đi về phía Tây 25km thì sẽ đến thành cấp thấp Thịnh Hòa, đám người chúng tôi đến từ thành đó!”
An Quốc Chính chỉ về phía sau nói.
“Cảm ơn!” Lâm Thắng nói xong lại biến mất tại chỗ.
Thấy hắn biến mất không dấu vết không tiếng động như vậy đám người An Quốc Chính run lên trong lòng.
Đã đoán đúng người này có tu vi cao hơn bọn họ rất nhiều, may mà cậu ta không làm chuyện g·iết người đoạt đồn, nếu không thì không ai cản được cả.
“Không sao rồi! Tiếp tục tìm kiếm linh thảo đi!”
An Quốc Chính lau mồ hôi trên trán rồi nói với những người khác.
Cả đám người tiếp tục làm công việc của mình.
…
Sau khi An Quốc Chính trả lời Lâm Thắng đã phóng về phía sau bọn họ luôn, tốc độ nhanh như lúc bị rắn đuổi.
Qua một con suối hắn bỗng dừng lại, nhìn vết bẩn trên người mình rồi nhảy thẳng xuống tắm rửa.
Một lúc sau người đã sạch, lên bờ thay bộ khác lại đẹp trai ngay.
Quần áo giày giáp đầy đủ, trông lực lượng hơn trước nhiều.
Sau đó tiếp tục lên đường, gặp yêu thú thì nhân tiện cho nó ăn một kiếm.
Khoảng mười phút sau hắn đã ra khỏi rừng, 20km rất ngắn đối với tốc độ của hắn.
Theo hướng An Quốc Chính đã nói, hắn đi về hướng Đông Nam.
Mục đích của hắn là thị trấn, đến thị trấn tìm hẳn thị trưởng hỏi xem thị trấn mình ở chỗ nào. Thị trưởng sẽ biết nhiều hơn tất cả mọi người.
Hắn không đến thành là vì thành chủ có tu vi Kim Đan, đột nhiên xông vào hỏi sẽ ăn đập ngay. Những người khác chưa chắc họ đã biết, hắn không muốn tốn thời gian đi hỏi nhiều người cho bằng được.
Thị trưởng chỉ là Chân Linh thôi, xông vào hỏi không có vấn đề gì lớn. Đây không phải bắt nạt kẻ yếu đâu…
Một thời gian sau thị trấn đã xuất hiện trong mắt hắn, không biết phủ thị trưởng nằm ở đâu, phải tìm người hỏi mới được.
Sau đó Lâm Thắng dừng ở ngay cổng thị trấn, một binh vệ canh cổng đang uống nước thì phụt hết ra khi thấy có người bỗng dưng xuất hiện.
Những binh vệ canh cổng còn lại cũng nhìn thấy Lâm Thắng, họ giật mình rồi sau đó cầm v·ũ k·hí lên!
“Đừng đừng!” Binh vệ vừa phun nước ngăn những người đó lại.
Sau đó anh ta đi đến trước mặt Lâm Thắng, nhìn có vẻ là đội trưởng binh vệ.
“Chào mừng tiến bối đến với thị trấn, ngài cần giúp gì không ạ!”
Bình thường những người có tu vi cao sẽ không đến nơi yếu đuối như thị trấn. Nếu mà đến thì chắc chắn có chuyện cần làm.
“Phủ thị trưởng ở đâu!” Lâm Thắng nhìn đội trưởng binh vệ hỏi.
“Ngài muốn gặp thị trưởng phải không ạ, để tiểu nhân dẫn đường cho ngài!”
Lâm Thắng gật đầu, hắn định hỏi ở đâu rồi xông đến luôn cơ, nhưng mà có người sẵn sàng dẫn đường thì không cần làm vậy.
Người đội trưởng căn dặn những người khác rồi mời Lâm Thắng đi theo.
…
Hai mươi phút sau, đi bộ nên có chút mất thời gian.
Phủ thị trưởng nắm chính trung tâm của thị trấn, hắn đã được đội trưởng binh vệ dẫn đến nơi.
Thị trấn này phồn hoa hơn hẳn so với thị trấn hắn ở, cửa hàng to xuất hiện đầy đường, thực lực trung bình của người tu luyện cũng cao mấy cấp độ.
“Mau vào thông báo với thị trưởng có một vị tiền bối tìm ngài ấy!” Đội trưởng binh vệ nói với hai người đang gác ở cửa phủ thị trưởng.
Sau đó ánh ta quay đầu lại nói với Lâm Thắng.
“Xin tiền bối chờ một lát ạ! Thị trưởng sẽ đến nhanh thôi!”
Lâm Thắng gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Mấy phút sau bên trong có tiếng bước chân, sau đó là hai người đi ra.
Một người là binh vệ vào thông báo, còn người kia là một ông lão.
[ Tên: Dư Thịnh ]
[ Chủng tộc: Người ]
[ Tuổi: 68 ]
[ Cấp độ: Chân Linh sơ kì ( Bình Thường) ]
[ Chú: Thị trưởng thị trấn Khải Dương ]
“Chào vị đạo hữu này, nghe nói đạo hữu có việc muốn tìm bản thị trưởng! Mời vào bên trong uống trà rồi nói chuyện!” Dư Thịnh mỉm cười nói với Lâm Thắng.
Ông ta hiếu kì chuyện gì mà khiến một người có tu vi cao đến tận đây!
Chờ đã! Tu vi, tu vi của người này là gì? Sao lại không cảm nhận được tí linh lực nào trên người anh ta!
Dư Thịnh rất bất ngờ khi không dò dét được gì trên người Lâm Thắng.
Không có tu vi hay tu vi mạnh hơn mình rất nhiều nên mới không cảm nhận được.
Nhìn đồ trên người giàu thế kia thì chắc không thể nào là người bình thường không có tu vi, điều sau có nhiều khả năng hơn.
…