Chương 52: Thoát khỏi đầm lầy
“Cmn, cuối cùng cũng ra được khỏi chỗ c·hết này!!”
Lâm Thắng vừa lao ra khỏi đầm lầy đầy độc, hiện tại hắn đang nằm trên đất thở hổn hển.
Hắn không biết bây giờ là lúc nào rồi, đêm tối om không xác định được.
Cả người mệt mỏi, bụng đói cồn cào, mắt muốn nhắm lại ngủ luôn.
“Không được ngủ….hà..hà…phải kiếm ăn đã…!”
Lâm Thắng ngồi dậy, cảm nhận xung quanh thấy không có con gì, hắn đi từng bước về phía trước.
Hiện tại ra khỏi đầm lầy rồi nhưng không biết đây là đâu, đã mất phương hướng hoàn toàn.
Đường ra là đường nào, nơi đây có phải phía ngoài hay không, hay là bên trong sâu của rừng Đại Ngàn.
Không thể xác định nhưng vì kiếm đồ ăn để lấp đầy cái bụng hắn đã đi thẳng về phía trước.
Tầm nhìn đã rất rõ ràng, việc tìm kiếm trở nên dễ dàng hơn.
Chỉ mười phút sau trong cảm nhận đã phát hiện sự sống.
Lâm Thắng phát hiện nó, nó hình như cũng phát hiện ra Lâm Thắng.
Nó đang di chuyển nhanh về phía này, Lâm Thắng cầm kiếm đứng yên tại chỗ chờ đợi.
Không có tiếng bước chân, mọi thứ vẫn yên tĩnh, có có tiếng gió thổi qua những ngọn cây.
Nhưng Lâm Thắng cảm nhận được nó chỉ cách hắn ba mươi mét, đang lấp sau một bụi cây.
Xem ra nó là một con yêu thú chuyên săn mồi.
Nấp trong bụi chờ hắn đi qua để t·ấn c·ông.
Lâm Thắng tiến bước về phía trước như không phát hiện ra nó.
Đi đến gần còn cách mười mét con đó vẫn nằm im.
Lúc này Lâm Thắng đứng lại không đi nữa, bụi có thú đã hiện rõ trước mặt.
Hắn dơ tay lên, sau đó một hỏa cầu có đường kính 30cm hiện ra.
Ném bất ngờ vào bụi mà con thú đang nấp, hỏa cầu bay nhanh như t·ên l·ửa!
Ầm!!
Gào!!!
Tiếng nổ và tiếng thú gào vang lên cùng lúc.
Sau đó từ trong bụi đã bị đốt cháy bởi hỏa cầu lao ra một bóng thú to lớn.
Lâm Thắng đã nhìn rõ nó là con gì. Một con Hổ yêu cấp hai hậu kì, cao đến hai mét.
Con Hổ yêu đang nhìn hắn với ánh mắt hận thù, vai trái của nó đã bị cháy xém một mảng lớn bởi hỏa cầu.
“Thì ra là mày đang rình tao! Rất tiếc mày sẽ phải trở thành bữa tối của tao rồi!!!”
Lâm Thắng nhìn con hổ mỉm cười nói, hắn chưa ăn thịt hổ bao giờ, hôm nay đã có cơ hội để thử xem mùi vị thế nào.
Hắn vừa nói xong thì con Hổ yêu gào lên tức giận, bổ nhào về phía trước t·ấn c·ông.
Lâm Thắng cũng cầm kiếm lao thẳng về phía trước.
Khoảng cách mười mét rất ngắn, không đến một mét một người một hổ đã va vào nhau.
Hổ yêu vung chân trái trước cào ngang con người trước mặt.
Nó muốn dùng một tát đập c·hết tên dám làm mình b·ị t·hương.
Tốc độ của Lâm Thắng đã bằng với yêu thú cấp ba nên động tác của con Hổ yêu rất chậm chạp trong mắt hắn.
Nghiêng người né cú tát của con Hổ yêu rồi vung kiếm chém một nhát.
Sau đó người mà hổ sượt qua nhau.
Gào!!
Con hổ bỗng gào lên rồi nằm trên đất dãy dụa.
Chỉ thấy cổ họng nó có một vết cắt và máu tươi đang chảy từ đó ra, sinh mệnh bị dập tắt dần.
Lâm Thắng quay người lại, vung một phát kiếm cho bay bớt máu dính trên đó đi.
Không thể dùng một kiếm để chém c·hết yêu thú cấp hai hậu kì thì có thể chém vào chỗ hiểm, hiệu quả kém hơn nhưng không cách c·ái c·hết xa lắm.
Để tao chấm dứt sự đau khổ của mi!
Lâm Thắng nhún chân, sau 0,1 giây đã xuất hiện bên cạnh con Hổ yêu đang giãy c·hết, sau đó đâm thẳng kiếm xuống.
Khập!!!
Thanh kiếm cắm thẳng vào sau gáy của nó, sau hai giây con Hổ yêu đã bất động. Cuộc đời nó chấm dứt tại đây.
Lâm Thắng rút kiếm ra cất đi rồi cầm lấy đao bắt đầu xẻ thịt.
Một miếng đùi to nhanh chóng được hắn cắt xuống, sau đó tiến hành lột lớp da bên ngoài để hở từng thớ thịt.
Nhìn miếng thịt tươi đầy đặn mà bụng hắn càng đói thêm.
Không đợi thêm được nữa, một tay cầm thịt, một tay dùng hỏa thuật nướng luôn tại chỗ.
Xèo! Xèo!
Tiếng mỡ cháy vang lên, mùi thơm bắt đầu bay ra.
Lâm Thắng nuốt nước bọt liên tục.
“Không thể ăn luôn, nó chưa chín, ăn sống không tốt!”
“Không thể ăn luôn, nó chưa chín, ăn sống không tốt!”
“…”
Lâm Thắng niệm câu này trong đầu.
Hai mươi phút sau.
Không cần biết nó chín hay không, hắn đã tắt hỏa thuật rồi cắn một miếng to.
Nóng giờ không quan trọng nữa rồi!!!
“Ngon!! Thiên đường là đây chứ đâu!!”
Thịt ngọt, nhiều nước, ăn vào miệng cảm giác như đang ở trên thiên đường.
Hắn nhồm nhoàm cắn xé cái đùi hổ.
Chỉ một thời gian ngắn sau đã giải quyết xong.
Vứt xương trên đất rồi xoa xoa cái bụng đã no căng.
Thỏa mãn ‘ợ’ mấy lần.
“Hôm nay thật không may tí nào!” Lâm Thắng lẩm bẩm.
Chưa g·iết được bao nhiêu yêu thú đã gặp phải con khủng bố.
Bị nó đuổi phải chạy trối c·hết, còn chạy vào chỗ nguy hiểm dày đặc khói độc nữa chứ. Không có hệ thống thì đ·ã c·hết bởi hít độc.
Phí cả một cày mới từ trong đầm lầy khói độc đó thoát ra ngoài.
Không biết hai chị em ở nhà thế nào rồi, mình đi quá thời gian thế này có khiến họ lo sợ không.
Lúc này đã ăn no, cơn buồn ngủ ập đến như đập vỡ.
Lâm Thắng tát cho mình một cái thật đau để tỉnh táo một chút.
“Không thể ngủ ngoài này được, sáng dậy thấy mình trong bụng yêu thú thì hài lắm!”
Lâm Thắng đứng dậy, chống đỡ cơn buồn ngủ đi tìm chỗ an toàn đặt lưng.
Xung quanh chỉ toàn bụi rậm và cây cao chọc trời, muốn tìm một chỗ an toàn trong rừng toàn yêu thú là chuyện rất khó.
Có thể bị yêu thú phát hiện bất cứ lúc nào, không cảnh giác sẽ trở thành thức ăn cho chúng.
Mấy chục phút sau hắn tìm thấy một dốc núi thẳng đứng, trong đầu lại nghĩ đến ý tưởng đào hang. Cơn buồn ngủ sắp lấn át rồi không còn sự lựa chọn.
Cầm cây đao đào núi làm bậc thang trèo lên, đào đến khi cao cảm thấy độ cao đã đủ thì hắn bắt đầu đào sâu vào trong.
Dùng cả sức như lúc đánh nhau để đào, chỉ vài phút sau một hang đủ người nằm đã được tạo ra.
Hắn chui thẳng luôn vào đó để nằm ngủ, chuyện bẩn hay không đã không quan trọng.
Vừa nằm đặt lưng xuống hang hắn đã chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Hôm nay đã quá mệt…
…
Mặt trời đã mọc..
Mạc Uyên vẫn đang ngồi ở phòng khách chờ Lâm Thắng, cô đã ngồi đây cả một đêm.
Với người tu luyện thức xuyên không là gì cả, nhưng vấn đề nằm chỗ chỗ khác.
Một đêm không thấy Lâm Thắng lòng cô rất khó chịu và lo lắng, hắn đã đi đâu, không nói mà biến mất như vậy liệu có xảy ra chuyện gì không.
Không thể nào biết được nên sự lo lắng nó mỗi lúc một tăng.
“Chị Uyên, em đói..!” Vào lúc này Lâm Ngọc Linh dụi mắt đi từ trong phòng ngủ ra.
Hôm qua cô bé ngủ gật nên Mạc Uyên đã bế vào trong phòng cho thoải mái hơn, sau đó cô lại đến phòng khách ngồi chờ.
Cả đêm hai người chưa ăn gì!
“Đến đây chị đi lấy đồ ăn cho em!”
Mạc Uyên đi đến bế Ngọc Linh rồi ra phòng tắm rửa mặt.
Trong lòng cô lo lắng nhưng vẫn phải chăm sóc cho Ngọc Linh như lời hắn đã dặn. Có lẽ hắn bận việc gì đó, sẽ về sớm thôi…
…
Àu hú!!!!
Tiếng sói tru vang vọng làm Lâm Thắng thức giấc.
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh sáng chói chang khiến hắn phải nhắm chặt mắt lại lấy tay che, đến vài chục giây sau mới mở mắt ra được.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu nên hắn vừa mở mắt ra mới bị chói như vậy.
Nhìn thế này có vẻ đã đến giữa trưa rồi! Mình ngủ lâu vậy à!
Nhìn ra ngoài hang, mình đang ở trên cao khoảng năm mét, may là hôm qua ngủ không lăn xuống, hang hắn đào rất nhỏ.
Gào!!
Tiếng thú kêu ở xa vang lên.
Lâm Thắng nhìn sang thì thấy cách hai trăm mét đang có con Bạo Sư cấp hai sơ kì đang bị một đàn sói cùng cấp độ bao vây.
Nhìn tình hình có vẻ Bạo Sư sắp làm bữa trưa cho đàn sói.
“Phải cảm ơn mấy con sói đã dẫn bữa trưa của mình đến đây! Đỡ phải đi loanh quanh tìm kiếm!”
Lâm Thắng nhảy xuống mặt đất, vươn vai một cái rồi lấy kiếm ra chạy đến chỗ hai con Bạo Sư.
“Hế lô ~ !”
Chỗ bọn chúng đang săn nhau là một bãi đất trống, xung quanh toàn bụi cây và cây to.
Lâm Thắng đi ra từ bụi cây đến gần bọn chúng rồi lên tiếng chào.
Mấy con sói giật mình vì có tiếng vang lên ở phía sau, quay sang thấy là con người thì vài con tức giận lao đến.
Lại có thêm mồi ngon cho bữa trưa!
Ba con sói cao to xông đến từ ba hướng, chúng há miếng rộng đỏ như máu nhằm kết liễu con mồi.
“Ầy, chỉ chào thôi mà sao lại căng thế!”
Lâm Thắng nói rồi biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lại thì vài cái đầu bỗng bay lên…
…