Chương 51: Trong đầm lầy
Lâm Thắng cảm nhận được con Bạch Mang Xà cấp ba sơ kì đang gào thét đuổi theo mình.
Nó cách chỉ khoảng năm mươi mét thôi, tốc độ của hắn bằng với nó.
Nếu chậm lại dù chỉ một giây thôi cũng sẽ c·hết ngay lập tức.
Lâm Thắng nhịn đau nhìn chăm chú về phía trước tìm đường thuận lợi nhất để chạy được nguyên tốc độ hiện tại.
Vừa nãy bị con Bạch Mang Xà t·ấn c·ông sượt qua ngực nhưng vẫn bị tổn thương bên trong.
Cảm giác trong cổ họng có gì đó, hắn đoán đó là máu.
[ HP: 1865/2065 ]
[ MP: 920/1035 ]
Cú sượt đó đã làm hắn mất 1/10 máu rồi, bị trúng trực diện không c·hết cũng gần.
MP còn nhiều, vẫn có thể chạy đường dài, chỉ mong đầm lầy này không có chỗ nước sâu.
Gặp chỗ nước sâu sẽ không thể chạy, lúc đó tạm biệt thế gian đi là vừa.
Một người chạy một thú đuổi thẳng về phía trước, chỉ vài chục giây đã đi vào chỗ sâu có sương mù.
[ Phát hiện khí độc, đã bật tính năng lọc khí! ]
Vừa lao vào sương mù thù một bảng xanh hiện ra ngay trước mặt.
Thì ra sương mù trong đầm lầy không phải sương mù mà là khí độc.
Lâm Thắng sợ hết hồn, nếu không có hệ thống thì hắn đang tự chạy vào chỗ c·hết.
Vào trong này tầm nhìn giảm xuống còn khoảng ba mươi mét, tạm thời vẫn có thể nhìn đường để chạy.
Con Bạch Mang Xà vẫn đuổi theo hắn ở phía sau, khoảng cách không giảm tí nào.
Trên đường chạy phát hiện rất nhiều Cá Sấu yêu đang ngủ hoặc đi kiếm ăn.
Lâm Thắng chạy sượt qua bọn chúng không hề hay biết, cho đến khi con Bạch Mang Xà lướt qua chúng mới hoảng sợ chạy tán loạn.
Mười phút sau…
Hắn vẫn đang chạy, Bạch Mang Xà vẫn đang đuổi, đầm lầy vẫn đầy khí độc như cũ, MP đã hết 2/10
Hai mươi phút sau…
Người vẫn chạy, thú vẫn đuổi, MP hết 4/10, đầm lầy vẫn còn đó.
Ba mươi phút sau…
Tầm nhìn đã giảm xuống hai mươi mét, khí độc càng dày đặc hơn.
Hắn phát hiện Bạch Mang Xà đã lùi về sau một ít, khoảng cách còn khoảng tám mươi mét.
Nhìn MP đã mất 7/10, còn ba phần mong có thể chạy được.
Một thời gian sau tầm nhìn đã chỉ còn năm mét, con Bạch Mang Xà đã không còn trong cảm nhận nhưng hắn vẫn cứ chạy.
Hiện tại đã mất phương hướng rồi, không biết mình đang ở đâu luôn.
MP chỉ còn một phần, hắn nhanh chóng lấy mấy lọ MP ra uống.
Thật may không thấy có tiếng động ở sau, chưa thể coi đã thoát được, chạy tiếp.
Không biết bao lâu sau, tầm nhìn chỉ còn một mét, trên đường chạy không còn thấy con yêu thú nào nữa.
Lâm Thắng cảm thấy chân mình như muốn rụng ra rồi, hắn cắn răng dừng lại, đứng yên tại chỗ nghe tiếng động xung quanh.
Một phút….ba phút….mười phút….
Xác định không có gì ở phía sau nữa hắn mới ngồi bệt xuống đất hít thở sâu.
Không biết thanh kiếm đã mất ở chỗ nào rồi, vừa nãy hoảng sợ chỉ nghĩ đến chạy.
“Ha..ha..ha..!”
Ngồi vẫn chưa dễ thở hắn nằm luôn xuống, mặc kệ bùn bẩn.
Thật là xui xẻo, mới hôm đầu vào rừng thôi mà đã gặp nguy hiểm rồi.
Đợi đến khi hít thở bình thường được Lâm Thắng mới ngồi dậy.
Xung quanh chỉ thấy có một mét, không thể xác định phương hướng.
Bây giờ bình tĩnh lại mới phát hiện bụng mình đang nói, cần bổ sung thể lực.
Nhưng mà trong chỗ đầm lầy toàn khói độc không có đến một sinh vật sống thì kiếm đồ ăn thế nào được.
Lâm Thắng đứng dậy, quyết định di chuyển tiếp, không thể di chuyển theo đường cũ, hắn quyết định di chuyển về bên phải mặc dù không biết đúng hướng không.
Tầm nhìn chỉ có một mét nên chỉ đi chậm thôi, không hiểu sao vừa nãy lại có thể chạy ngon nghẻ đến vậy.
Đi mười bước thì vấp một lần, suýt nữa là ăn bùn.
Cứ đi mãi không biết qua bao lâu, tầm nhìn vẫn chỉ có một mét.
Hắn nghĩ mình đi đang sâu vào bên trong chứ không phải đi ra ngoài.
Thế nhưng hắn không đổi hướng, đã bước đi một quãng đường dài rồi nếu mà chuyển hướng chưa chắc sẽ ra ngoài nhanh hơn.
Ba mươi phút sau, Lâm Thắng vui mừng phát hiện tầm nhìn đã tăng lên thành hai mét.
Hướng đi của hắn đã đúng.
Tầm nhìn đã xa hơn hắn có thể bước nhanh hơn một chút.
Chỉ cần đi thẳng sẽ có thể ra ngoài được rồi.
Trên đường đi chỉ toàn bùn nước và cây c·hết khô, nhiều lần bị thụt xuống đến đầu gối làm hắn sợ hết hồn.
Cứ nhằm chỗ nào nhìn có vẻ cứng và có cây khô rồi bước lên, như thế mới không bị thụt xuống.
Dần dần tầm nhìn của hắn đã tăng lên tới năm mét, nhưng mà phía trước bắt đầu xuất hiện những hủng nước, điều này khiến trong lòng có một sự bất an.
…
Ủng!!
Chân Lâm Thắng bỗng bị thụt xuống bùn qua đầu gối, hắn giật mình rút chân lên lùi về sau.
Tầm nhìn đã gần mười mét rồi nhưng trong mắt hắn chỉ có những hủng nước dày đặc, chỗ có bùn dẫm lên được đã cực kì ít.
Lâm Thắng thở dài.
Cứ nghĩ có thể ra ngoài ai ngờ lại vào đường cụt.
Hắn cởi áo choàng ra ném xuống rồi nằm lên.
Đợi chút?? Áo choàng!!
Hắn bỗng nghĩ ra gì đó, cầm lấy áo choàng ném xuống chỗ bùn thụt vừa nãy, sau đó kéo phẳng ra rồi lấy đao đặt lên giữa.
Làm xong thì hắn thử dẫm chân lên.
Nó vẫn thụt xuống, nhưng mà rất chậm, hắn đứng yên thấy khoảng năm giây với xuống đến đầu gối.
Như thế đã đủ để trải bước tiếp theo.
Mắt Lâm Thắng sáng lên, lấy áo choàng và đao ra đặt lên chỗ bùn phía trước rồi bước lên tiếp.
Vẫn giữ tốc độ lún xuống đó, hắn tiếp tục lấy đồ ra đặt làm chỗ bước đi, cứ như thế đã có thể đi qua rồi.
Đặt ở phía trước rồi lấy cái phía sau đặt tiếp, nếu thụt nhanh thì lấy hai thanh đao chồng lên làm thành dấu cộng, tốc độ lún lại được giảm rất nhiều.
…
Lâm Thắng không biết mình đã đi bao lâu, đi bao xa, đặt bao nhiêu lần.
Bây giờ hắn đã ngồi ở chỗ bùn không lún nghỉ ngơi.
Cần phải đặt liên tục trong một thời gian dài để không bị lún nên bây giờ hai tay hắn rất mỏi.
Tầm nhìn đã lên đến mười lăm mét rồi.
Có chút hi vọng vì hủng nước đang thưa dần, bùn thụt trở nên nhiều hơn nhưng chỗ bùn có thể đứng cũng xuất hiện nhiều hơn.
Hiện tại hắn đang rất đói, sức lực đã giảm nhiều nhưng không thể dừng lại được, cần phải thoát khỏi đầm lầy khói độc này.
Nghỉ ngơi ba mươi phút hắn phát hiện xung quanh đang tối dần, đoán được ngay trời sắp tối rồi.
Hắn bật ngay lên tiếp tục đi về phía trước, không thể đợi đến khi trời tối, ai biết khi đêm trong đầm lầy sẽ xảy ra chuyện gì.
Tăng tốc độ đặt lên, không cần nhặt lại cái cũ, dùng luôn cái mới cho nhanh.
Hắn cứ đặt, thời gian cứ trôi qua, đến giờ cần tối trời cũng đã tối xuống.
“Ha..ha..mệt c·hết!!”
Lâm Thắng nằm trên đống bùn thở hổn hển, rất may hắn đã đi hết chỗ có những hũng nước rồi.
Lớp bùn bây giờ đã có thể dẫm lên đi bình thường, tránh chỗ mềm quá là được.
Tầm nhìn đã tăng lên đến hai mươi mét, ở xa xa hắn cảm thấy có hai thứ gì đó, chắc là yêu thú.
Chỉ có Lâm Thắng phát hiện ra bọn chúng, bọn chúng chưa phát hiện ra Lâm Thắng.
Nghỉ ngơi một lúc cho hồi một phần sức rồi hắn cẩn thận đi đến gần hai con yêu thú đó.
Đếm khi có thể thấy được thì phát hiện đó là hai con ếch to bằng cái nồi đang nằm ngủ, chúng chỉ có cấp một trung kì.
Nhìn thấy cái đùi to nhiều thịt đó hắn nuốt nước miếng ừng ực.
Nhưng mà hắn không có ý định thịt chúng để ăn, trong này toàn khi độc, ai biết cơ thể chúng có nhiễm độc không, ăn nhầm chỉ có toang.
Lâm Thắng đi nhanh đến đâm cho chúng hai phát rồi tiếp tục chạy ra phía ngoài.
Tầm nhìn hai mươi mét chạy được rồi, trời đã tối hẳn vẫn không ảnh hưởng ý muốn chạy ra ngoài của hắn.
…
“Chị Uyên! Anh Thắng đi đâu rồi mà đến giờ vẫn chưa về thế chị?!”
Trong thị trấn, ở nhà của Lâm Thắng.
Hai chị em Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh đang ngồi ở phòng khách ôm nhau trông ngóng ra cửa chờ Lâm Thắng về.
“Anh ấy đi làm việc rồi, có lẽ tí nữa sẽ về ngay thôi!” Mạc Uyên nói vậy nhưng cô không chắc, ánh mắt lo lắng nhìn ra ngoài.
Cô không biết Lâm Thắng đã đi đâu, lúc đi hắn chỉ dặn ở nhà phải biết tự chăm sóc nhau, không nói bao giờ sẽ về.
Hai người vẫn chưa ăn tối, đang ngồi đợi Lâm Thắng về rồi ăn cùng.
“Vậy thì hai chị em mình cùng ngồi đợi anh về!” Lâm Ngọc Linh ngẩng đầu lên nhìn Mạc Uyên nói.
“Ừm, cùng đợi anh về!” Mạc Uyên mỉm cười xoa đầu Ngọc Linh.
Rồi sau đó..
Đợi cho đến khuya vẫn chưa thấy người đâu, Ngọc Linh đã ngủ gật trong lòng Mạc Uyên, Mạc Uyên ngồi yên làm chỗ dựa cho cô bé ngủ, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài…
….