Chương 49: Đến lúc tàn sát rồi...
Nhìn thấy Ngọc Linh đang chăm chú nghe Tứ Phương dạy hắn rất vui mừng.
Chưa biết hiệu quả thế nào nhưng có tinh thần là tốt.
Hắn nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng đọc sách.
Nhìn mặt trời có lẽ đã hơn chín giờ, hắn chuẩn đi mua đồ ăn về nấu bữa trưa, thuận tiện mua luôn bộ bàn ghế nhỏ cho hai phòng ngủ.
“Chủ nhân, người lại định ra ngoài ạ?!” Hắn chuẩn bị ra cửa thì tiếng Mạc Uyên vang lên sau lưng.
Quay người lại nhìn, cô đã đi đến trước mặt hắn.
“Đúng vậy, có chuyện gì hả!” Lâm Thắng nói.
“Chủ nhân, cho tiểu Miêu đi cùng với được không?!” Mạc Uyên dùng giọng nũng nịu, ánh mắt làm vẻ đáng thương nhìn hắn.
Không có người ngoài cô mới dám làm dáng vẻ này trước mặt hắn.
Giọng điệu và dáng vẻ hiện tại của Mạc Uyên khiến lòng hắn nóng lên, muốn ôm lấy rồi hôn cho cái.
Dự định của hắn là để Mạc Uyên ở nhà chăm lo cho Ngọc Linh, có việc nào trợ giúp được Tứ Phương thì trợ giúp.
Mà bây giờ rơi vào tình cảnh này khiến hắn rất khó từ chối.
Đi mua đồ một chút thôi không sao đâu nhỉ.
“Ừm, đi thì đi!”
Cuối cùng Lâm Thắng vẫn đồng ý cho Mạc Uyên đi cùng.
Thấy Lâm Thắng đồng ý yêu cầu của mình thì Mạc Uyên nở nụ cười tươi như hoa.
Sau đó đi đến ôm lấy một cánh tay của hắn kéo đi, trong lòng cô rất vui vẻ, được ở riêng với chủ nhân rồi!
Lâm Thắng bị kéo bất ngờ không kịp chuẩn bị, mà thấy Mạc Uyên vui như vậy hắn cũng mỉm cười.
Trong vô thức hai người đã trở nên thân thiết với nhau hơn rất nhiều.
Lần này ra chợ hắn để Mạc Uyên tự chọn mua đồ ăn, tiền cũng đưa cho cô trả.
Mục đích làm như thế là mấy hôm nữa hắn đi săn yêu thú vào ban ngày, thời gian đó không có ở nhà chuyện cơm nước sẽ phải do Mạc Uyên chuẩn bị, bây giờ cho cô làm quen trước với những việc bên ngoài, sau khi hắn đi sẽ dễ dàng hơn.
Mạc Uyên rất vui vẻ chấp nhận, chỉ cần bên chủ nhân cô không ngại việc gì.
Dạo ở chợ xong hai người đi đến một cửa hàng bán đồ gỗ.
“Cô thấy bộ nào cho vào phòng ngủ hợp lí nhất?!”
Trước mặt Lâm Thắng và Mạc Uyên là những bộ bàn ghế nhỏ với đủ kiểu.
Hắn lấy bộ nào cũng được, giờ phải xem Mạc Uyên thích bộ nào.
Nghe thấy Lâm Thắng hỏi thì Mạc Uyên quan sát đánh giá từng bộ một.
Trong phòng ngủ toàn đồ đơn giản nên chọn bộ đơn giản thôi.
“Bộ này thưa chủ nhân!”
Mạc Uyên chỉ một bộ nằm bên trái.
Lâm Thắng nhìn sang xem, chiếc bàn của bộ này hình tròn có đường kính khoảng 1,5m, cao 1m, màu nâu nhạt, rất phù hợp với phòng của bọn họ.
Hắn quyết định mua 2 bộ cho 2 phòng.
Mua xong rồi lại dắt tay nhau đi về, Mạc Uyên vẫn mới lạ với thị trấn, đi đến đâu cũng bị người chú ý.
Lâm Thắng không quan tâm đến ánh nhìn của những người xung quanh, Mạc Uyên thấy hắn không quan tâm thì cô cũng vậy, cứ vui vẻ ôm tay hắn bước đi.
Một lát sau về đến nhà, Lâm Thắng đi vào bếp bắt đầu nấu cơm, Mạc Uyên đi vào phòng đọc sách xem tình hình, cô thấy nước với trà vẫn còn nhiều, cũng không có gì cần giúp đỡ thì đi vào bếp học nấu ăn tiếp.
Cứ như vậy cho đến trưa, cơm đã nấu xong, Ngọc Linh cũng dừng học.
Mấy người cùng nhau ngồi ăn cơm, Tứ Phương định đi về nhưng dưới sự bắt buộc của Lâm Thắng phải ở lại ăn cơm.
Tứ Phương không nhận tiền lương của Lâm Thắng, bản thân bà ta không thiếu tiền, trong đó có thêm không dám nhận.
Đến chiều Ngọc Linh tiếp tục học, Mạc Uyên ở một bên giúp đỡ, Lâm Thắng không có chuyện gì làm nên ra sân nằm ngắm mây.
Trong sân lại có thêm ba chiếc ghế dựa từ bao giờ không biết.
…
Ban đêm.
Mọi việc đã xong xuôi, bây giờ là thời gian để nghỉ ngơi.
Lâm Thắng đi một mình vào trong phòng của Mạc Uyên.
Giờ phút này Mạc Uyên đang ngồi ở trên giường, mặt cô đỏ ửng, ánh mắt lén liếc Lâm Thắng, không biết trong đầu đang nghĩ gì.
Lâm Thắng ngồi ở ghế nhỏ cạnh đầu giường, vào đây hắn lại nhớ đến chuyện tối qua, trong lòng có chút muốn nhưng không thể hiện ra bên ngoài.
Bây giờ có chuyện quan trọng hơn cần làm, chuyện không đứng đắn nên bỏ sang một bên.
“Uyên!” Lâm Thắng mở miệng.
“Vâng chủ nhân!” Mạc Uyên bị giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Lâm Thắng.
Nhưng mà, chỉ được vài giây lại đỏ mặt cúi xuống.
Lâm Thắng lấy cuốn công pháp cao cấp mua ở trên thành ra đưa đến trước mặt Mạc Uyên.
“Đây là một cuốn công pháp tu luyện bình thường tên Vũ Huyền Quyết, cô hãy cầm lấy mà tu luyện. Tìm hiểu nó rồi sau này dạy cho Ngọc Linh!” Lâm Thắng nói.
Mạc Uyên sững sờ. Thì ra chủ nhân nói chuyện đứng đắn với mình mà mình lại nghĩ…..A!!!!
“Vâng thưa chủ nhân!” Mạc Uyên đưa tay nhận lấy Vũ Huyền Quyết.
Cô sẽ nghe lời chủ nhân chăm chỉ tìm hiểu kĩ nó.
Mạc Uyên đã bình tĩnh lại với việc Lâm Thắng đưa đồ cho mình rồi.
Sự ái mộ trong lòng đã đạt đến đỉnh điểm, giờ chỉ cần ngoan ngoãn nhận lấy những gì hắn cho.
“Còn nữa, đây là mười bình Tụ Khí Đan, dùng chúng mà tu luyện, năm trăm linh thạch nữa này, cần thì cứ dùng không phải tiết kiệm, hết thì nói sẽ lại có nhiều…!”
Lâm Thắng vừa nói vừa lấy đồ ra đặt ở trên bàn.
Mạc Uyên ngây ngốc nhìn Lâm Thắng, cảm giác hạnh phúc lan tràn khắp cười, cô đứng dậy đi đến chỗ hắn.
Đặt xong một núi linh thạch lên bàn rồi hắn quay người về phía Mạc Uyên.
Vừa quay người lại thì cảm giác mềm lại quen thuộc lại ập tới.
Kinh ngạc vài giây rồi đưa tay ra ôm lấy sau lưng Mạc Uyên, hai đôi môi cuồng nhiệt đáp lại nhau.
Mạc Uyên chỉ biết dùng cách này để biểu đạt cảm xúc và sự biết ơn của mình đối với chủ nhân.
Ngoài nó ra cô không biết dùng cách nào khác, bản thân chỉ còn mỗi thân thể để trao cho hắn.
Năm phút…
Tay Lâm Thắng đã luồn xuống khe áo…
Mười phút…
Áo của Mạc Uyên đã bung gần nửa người, một tay Lâm Thắng ôm lấy lưng cô, một tay đang nhào nặn gì đó…
Hai đôi môi vẫn dính lấy nhau, mỗi lần bị nặn Mạc Uyên lại khẽ hừ nhẹ.
Hai mươi phút…
Hai người đã dừng hôn, mắt đối mắt thở hổn hền, ánh mắt mê ly ôm lấy nhau không rời.
“Đến đây thôi, ngủ ngon nhé!”
Lâm Thắng mỉm cười nhẹ nhàng nói rồi chỉnh lại áo cho Mạc Uyên.
“Ân!”
Cô để đứng yên cho hắn động mình, ánh mắt vẫn mê say nhìn lấy.
Chỉnh xong Lâm Thắng xoa nhẹ đầu của Mạc Uyên rồi đi ra khỏi phòng.
Trong lòng cảm thấy rất thư thái, dù muốn tiến thêm nhưng cơ thể chưa phát triển hết, sớm quá sẽ ảnh hưởng không tốt về sau.
Mạc Uyên đưa mắt nhìn hắn đi ra ngoài rồi đóng cửa, ánh mắt vẫn còn mê say và lưu luyến.
Cô không biết tại sao mà Lâm Thắng không tiến đến bước cuối cùng.
Bản thân cô đã chuẩn bị thật kĩ rồi…
Mà chủ nhân không làm thì chắc có lí do nào đó, mình chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời ngài ấy là được.
Thu những đồ Lâm Thắng trong vào nhẫn rồi mỉm cười hạnh phúc lên giường ngủ.
…
Sáng hôm sau.
Lâm Thắng dậy sớm định nấu cơm thì đã thấy Mạc Uyên ngồi ở phòng khách.
“Chào buổi sáng thưa chủ nhân thân yêu!” Mạc Uyên thấy Lâm Thắng dậy rồi thì đứng dậy mỉm cười chào.
“Chào buổi sáng, cô dậy sớm thế!” Lâm Thắng cười đáp lại.
“Tiểu Miêu mới dậy không lâu thưa chủ nhân!” Mạc Uyên nói.
Lâm Thắng gật đầu rồi đi sửa mặt.
Xong việc rồi đi vào trong nhà bếp, Mạc Uyên đã ở bên trong chờ đợi.
“Chủ nhân!”
Hắn vừa vào thì Mạc Uyên chạy đến trước mặt hắn.
Trong ánh mắt ngỡ ngàng chưa hiểu thì cô đã đưa tay ra ôm và đôi môi áp sát đến.
Không hiểu chuyện gì nhưng hắn vẫn rất nhiệt tình đáp lại.
Vài phút sau, hai chiếc lưỡi đã tách ra.
“Chủ nhân, nếu ngài đồng ý thì trước khi đi ngủ và mỗi buổi sáng thức dậy chúng ta sẽ làm điều này nhé!”
Để đáp lại sự không hiểu trong mắt Lâm Thắng Mạc Uyên đã mở miệng nói.
Tay cô vẫn ôm lấy cổ hắn, ánh mắt tràn đày sự ái mộ, giọng nói nũng nịu động lòng người.
Mạc Uyên đã đưa ra một yêu cầu khiến Lâm Thắng rất bất ngờ.
“Ừm, cứ làm như vậy!”
Chuyện tốt như vậy mà không đồng ý thì quá ngu.
Hình bóng của Mạc Uyên trong lòng hắn lại càng lớn dần.
Thấy chủ nhân đã đồng ý thì sự cuồng nhiệt trong mắt Mạc Uyên càng tăng lên.
Không nhịn được mà đưa đôi môi đến tiếp, trong lòng vui sướng hạnh phúc không tả nổi.
Mười phút sau mới chịu dừng lại.
Lâm Thắng cảm thấy Mạc Uyên bỗng cuồng nhiệt quá rồi, c·ướp lấy lưỡi hắn như hổ đói.
Hắn phải dùng sức đẩy ra cô gái này mới thôi, nhưng những cảm xúc trong mắt vẫn không phai đi.
Không biết đồng ý yêu cầu vừa nãy có tốt thật hay không…
Sau đó vừa nấu vừa dạy cho Mạc Uyên, nấu xong lại gọi Ngọc Linh dạy rồi vui vẻ ăn sáng.
Đến khoảng tám giờ ( dự đoán theo độ cao của mặt trời ) thì Tứ Phương đến dạy học cho Ngọc Linh tiếp.
Mạc Uyên ở bên cạnh trông coi cho đến gần trưa rồi cô tự đi chợ mua thức ăn về.
Hôm nay Mạc Uyên đã tự tay vào bếp dưới sự chỉ đạo của Lâm Thắng.
Bữa đầu hỏng mất một nửa đồ ăn mới cho ra mấy món hoàn chỉnh.
Không đến nỗi ngon nhưng ăn bình thường thì không sao.
Đến tối Lâm Thắng lại vào phòng Mạc Uyên làm gì đó, Ngọc Linh bị bỏ lại trong phòng ôn tập chữ đã học.
Lần này mất ba mươi phút cuộc vụng trộm mới kết thúc.
Lúc Lâm Thắng đi ra ánh mắt hắn có chút loạn, môi có một vết sứt nhỏ, không biết đã tăng độ cuồng nhiệt lên đến đâu.
Một buổi sáng của bảy ngày sau.
Trong bảy ngày qua Ngọc Linh đã quen với việc học chữ, Tứ Phương đến dạy rất đúng giờ.
Mạc Uyên đã có thể nấu tốt những nguyên liệu nấu ăn, cô có thể lo bữa ăn một mình.
Còn vấn đề khác thì, hắn phát hiện Mạc Uyên có vẻ hơi điên cuồng khi hai người ở với nhau.
Ít nhất phải ba mươi phút Mạc Uyên mới chịu dừng lại, mà mỗi lần đến cứ như muốn ăn sạch hắn.
Lâm Thắng đang rất lo cho sự an toàn của đôi môi.
Thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn mặt trời vừa mới mọc lên qua hàng cây.
Đến lúc tàn sát rồi......
….
- Khụ, đặt nền móng đã đủ rồi, bắt đầu vào tuyến chính thôi.
- Các bạn có thích nói về cuộc sống như những chương gần đây không nhỉ…