Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Cày Level Từ Chém Yêu Ma

Chương 48: Mời giáo viên




Chương 48: Mời giáo viên

Sáng hôm sau.



Lâm Thắng dậy từ sớm nấu đồ ăn sáng, một quỹ đạo mới trong cuộc sống đã nổi lên.



“C..Chủ nhân, chào buổi sáng ạ!”



Lâm Thắng đang nấu dở thì Mạc Uyên đi từ ngoài vào.



Cô đỏ mặt chào hắn, vẫn xấu hổ từ chuyện tối hôm qua nên không dám nhìn thẳng.



“Ừm, chào buổi sáng!” Lâm Thắng quay đầu chào lại.



Hôm nay Mạc Uyên đã thay bộ đồ mới, phải nói từ sau khi có đồ để mặc cô đã thay đổi hoàn toàn.



Mặc bộ nào cũng thể hiện ra sự mê người, Lâm Thắng đang dần bị mê hoặc rồi.



Ánh mắt không tự chủ được ngắm kĩ Mạc Uyên.



Vài giây thôi, đồ ăn cháy mất bây giờ.



Mạc Uyên thấy Lâm Thắng không có biểu hiện gì về chuyện ngày hôm qua thì thở nhẹ ra, trong lòng lại có chút buồn buồn.



“Chủ nhân, để tiểu Miêu giúp ngài!”



Nói rồi đi đến bên cạnh giúp đỡ, đồng thời cũng học cách nấu ăn của Lâm Thắng.



Lâm Thắng không từ chối Mạc Uyên đến giúp, có người xinh đẹp bên cạnh tinh thần sẽ thoải mái hơn nhiều.



Hai mươi phút sau đồ ăn đã được nấu chín, trời cũng đã sáng hẳn, mặt trời còn chưa chiếu nắng đến sân.



Lâm Thắng đi vào phòng ngủ gọi Lâm Ngọc Linh dậy.



Giờ phút này cô bé đang cuộn tròn trong chăn ngủ ngon, Lâm Thắng không nỡ đánh thức cô bé nhưng vì để không bị lười biếng xâm chiếm hắn vẫn quyết định gọi dậy.



“Dậy đi nào con mèo nhỏ!”



Lâm Thắng kéo chăn ra, Ngọc Linh không thoải mái lật sang bên khác rồi cuộn tròn ngủ tiếp.



Thấy vậy Lâm Thắng cười cười.



Ngồi xuống giường nhẹ nhàng bế Ngọc Linh ngồi lên.



“Dậy đi nào!”



Hắn vuốt vuốt tóc cô bé.



“Ummm…em muốn…ngủ..~!”



Lâm Ngọc Linh mơ mơ màng màng nói.



Cả người gục vào trong lòng hắn ngủ tiếp.



Lâm Thắng hết nói nổi, bế Ngọc Linh đi ra khỏi phòng đến nhà tắm.



Phải rửa mặt xong cô bé mới chị tỉnh hẳn.



Làm xong thì đi vào bếp ăn sáng, ba người ngồi ở trên bàn an lành ăn cơm.



Nhà đã xong, hôm nay có thể đi mời giáo viên về dạy chữ cho Ngọc Linh được rồi.





“Uyên, cô có biết chữ không?” Lâm Thắng hỏi Mạc Uyên đang ngồi ăn.



“Có chưa chủ nhân!” Cô không hiểu tại sao Lâm Thắng lại hỏi vấn đề này nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời.



Lâm Thắng gật đầu rồi không nói gì nữa.



Một lát sau ba người đã ăn no, Mạc Uyên đi rửa bát đũa, hắn với Ngọc Linh đi lên phòng khách ngồi.



Bây giờ hắn còn gần một nghìn linh thạch, đủ xài một thời gian, tạm thời chưa cần đi chém yêu thú vội, sắp xếp ổn thỏa mọi thứ ở đây rồi đi vẫn chưa muộn.



Hắn không hỏi Ngọc Linh có muốn học chữ hay không, cô bé đã mười ba tuổi rồi, không biết chữ rất khó cho sau này.



Dù Ngọc Linh có khóc không chịu hắn vẫn sẽ để cho cô bé học.



Lúc này Mạc Uyên đã đi vào phòng khách, cô đã rửa bát xong.



“Hai người ở nhà trông nhà, anh đi ra ngoài một lúc, Ngọc Linh phải ngoan nghe chưa!” Lâm Thắng nói.



“Vâng ạ!”



“Tiểu Miêu đã biết thưa chủ nhân!”



Hai người cùng đáp lại, trong lòng muốn ra ngoài cùng Lâm Thắng nhưng hắn đã dặn ở nhà trông nhà thì nghe theo.



Dặn xong Lâm Thắng bước đi ra khỏi nhà, bây giờ phải đến phủ thị trưởng mời quản gia đi giúp mình một chuyến.



Đi một mình hắn không chắc có thể mời được người ta, dù sao vì già yếu đã về hưu, dạy học nữa sẽ mệt mỏi.



Có lão quản gia nói giúp không chừng vị giáo viên đó sẽ nể mặt mà đồng ý.



Một thời gian sau.



Hắn đã ở trước cửa phủ thị trưởng, binh vệ canh ở đó muốn vào thông báo cho thị trưởng nhưng hắn cản lại rồi nói chỉ cần gọi lão quản gia thôi.



Binh vệ nghe xong chạy vào gọi lão quản gia, sau đó chỉ vài phút ông ta đã đi ra.



“Chào Lâm Thắng tiên sinh!”



“Chào lão quản gia!”



Hai người chào hỏi nhau rồi lên đường đi đến nhà vị giáo viên về hưu.



Mục đích đã rõ ràng nên không cần dài dòng, nhanh chóng đi đến nơi cần đến.



Từ ngoài nhìn vào căn nhà của vị giáo viên về hưu còn lớn hơn cả nhà hắn.



Nghe quản gia nói vị này không có thân thích, sống một mình gần hết đời.



“Tứ Phương! Lão có nhà không?!”



Lão quản gia đứng bên ngoài cổng gọi, dù cổng không đóng nhưng vẫn phải lễ phép, người ta là giáo viên đó.



Lâm Thắng đứng yên bên cạnh lão quản gia.



“Đến đây!!”



Trong nhà vang lên tiếng đáp lại, nghe giọng có vẻ như là một nữ giáo viên.





Chỉ vài chục giây sau người đã đi ra.



[ Tên: Tứ Phương ]



[ Chủng tộc: Người ]



[ Tuổi: 62 ]



[ Cấp độ: Tụ Khí tầng hai ( Thấp kém ) ]



Một vị nữ giáo viên già, tuổi đã sáu mươi hai nhưng nhìn qua chỉ hơn năm mươi.



“Sao hôm nay lão Minh ngươi lại có thời gian đến đây thế này? Còn vị bên này này là ?”



Tứ Phương nhìn lão quản gia kì quái nói, sau đó chuyển ánh mắt vào Lâm Thắng.



“Vị này là Lâm Thắng tiên sinh, người cùng một cấp độ với thị trưởng. Hôm nay đến đây muốn nhờ lão Phương ngươi giúp Lâm Thắng tiên sinh một chuyện!”



Lão quản gia nói.



Nhìn cách nói chuyện có vẻ hai người họ là bạn thân của nhau.



Nghe thấy từ ‘cùng một cấp độ’ thì mắt Tứ Phương hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó là cung kính.



Tứ Phương hiểu cùng một cấp độ đó là gì, không phải chức vụ thị trưởng thì chỉ có tu vi.



Bà ta chỉ có Tụ Khí tầng hai, gặp người có tu vi cao ngang với thị trưởng phải cẩn thận đối đãi.



“Chào Lâm Thắng tiên sinh, không biết ngài có chuyện gì muốn lão này giúp đỡ?” Tứ Phương cung kính nói, đã không dám nhìn thẳng vào hắn nữa.



“Giáo viên Phương không cần phải khách khí như vậy, cứ gọi tôi Lâm Thắng là được. Chuyện cần giáo viên Phương giúp đó chính là muốn ngài đến nhà dạy chữ cho trẻ, không biết giáo viên Phương có thể làm không?” Lâm Thắng nói.



Bị người lớn tuổi bằng bà khách khí như thế hắn cảm thấy không tốt cho lắm.



“Đương nhiên có thể làm được, Lâm Thắng tiên sinh muốn lão dạy vào thời gian nào?”



Cách xưng hô vẫn không đổi, xem ra khó có thể để giáo viên Phương gọi mình theo cách bình thường.



“Cứ dạy sáu ngày liên tiếp rồi nghỉ một ngày, cả sáng lẫn chiều!”



Lâm Thắng suy nghĩ một chút rồi nói.



Hắn để thời gian học theo như thế giới cũ, thời gian như thế rất hợp lí. Còn thời gian học thì xem tình hình và hiệu quả rồi căn chỉnh sau.



“Nhà Lâm Thắng tiên sinh đã có những đồ vật cần thiết cho việc học chưa?!”



“Chưa có đồ gì, giáo viên Phương cần những thứ gì để dạy cho tốt thì cứ nói, Lâm Thắng sẽ đi mua đủ!”



“Vậy thì để lão đi mua cùng, lão biết những thứ tốt nhất cho việc học!”



“Được, cảm ơn giáo viên Phương nhiều!”



“…”



Sau đó tạm biệt quản gia, hắn và Tứ Phương đi mua những đồ cần cho việc dạy học.



Trước khi đi hắn cho lão quản gia mười viên linh thạch xem như cảm ơn, lão quản gia vui vẻ nhận lấy.



Tứ Phương dẫn hắn đi đến một tiệm sách gần chợ, vào bên trong bà ta chọn hắn trả tiền, mua một lần cho đủ luôn không phải đi mua nhiều lần.





Hơn một tiếng mới xong hết, sau đó hắn dẫn Tứ Phương về nhà của mình.



Tiệm sách cách nhà không ra nên nhanh chóng về đến nhà.



“Anh!”



Hắn vừa vào cổng thì Ngọc Linh đã chạy nhanh từ sân đến.



“Nhân yêu?!!” Tứ Phương rất kinh ngạc, bà ta nhìn một lượt đã nhận ra Ngọc Linh là Nhân yêu.



Không ngờ Nhân yêu lại có thể xuất hiện ở đây.



“Chủ nhân!” Sau đó là Mạc Uyên đi ra.



Tứ Phương càng kinh ngạc thêm, Mạc Uyên cũng là Nhân yêu, lại còn cực kì đẹp nữa chứ.



Nếu để cho những tên không đứng đắn nhìn thấy thì rất không ổn.



Mạc Uyên thấy có người ngoài nên cô không biểu hiện quá nhiều khi thấy Lâm Thắng về.



Cô đoán Tứ Phương sẽ là người dạy chữ cho Ngọc Linh, nhanh chóng đi vào trong pha trà.



“Mời giáo viên Phương đi vào!” Lâm Thắng xoa xoa đầu Ngọc Linh rồi nói với Tứ Phương.



“Làm phiền rồi!” Tứ Phương kinh ngạc một lát rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, chỉ là Nhân yêu thôi không có gì cả.



Lâm Ngọc Linh ôm chân Lâm Thắng tò mò nhìn Tứ Phương.



Bà bà này là ai thế, sao lại đến nhà anh.



Sau đó hai người đi vào trong phòng khách ngồi.



Mạc Uyên dâng trà rồi đứng yên ở một bên.



“Lâm Thắng tiên sinh muốn lão dạy chữ cho cô bé Nhân yêu bên cạnh ngài sao?” Tứ Phương thấy trong nhà có mỗi Ngọc Linh nhỏ nhất, lòng đoán được một ít rồi mở miệng hỏi.



“Đúng vậy, cô bé tên là Lâm Ngọc Linh, Ngọc Linh mau chào cô giáo nào!” Lâm Thắng nói.



“Ngọc Linh chào cô giáo ạ!” Ngọc Linh nghe lời rồi khoanh tay chào Tứ Phương.



Lâm Thắng kinh ngạc, Ngọc Linh biết khoanh tay chào cơ đấy, Mạc Uyên dạy cô bé à.



Hắn quay sang nhìn Mạc Uyên thì cô mỉm cười gật đầu với hắn, xem như hắn đoán đúng.



“Cô bé ngoan thật!” Tứ Phương vui vẻ nói.



“Ngọc Linh! Từ bây giờ em sẽ phải học chữ, giáo viên Phương sẽ là người dạy cho em, em phải ngoan ngoãn học nghe chưa!” Lâm Thắng nói.



Bất ngờ là hai mắt Ngọc Linh sáng lên, cô bé ‘vâng’ rồi gật đầu thật mạnh.



Nhìn có vẻ rất thích việc học chữ, xem ra Mạc Uyên đã phổ biến kiến thức cho cô bé từ trước. Như thế rất tốt.



Ngồi nói chuyện một hồi rồi vào trong phòng đọc sách để chuẩn bị.



Lâm Thắng lôi hết những đồ đã mua ra, sau đó xếp gọn lên kệ và lên tủ.



Đợi Lâm Thắng làm xong thì Tứ Phương bắt đầu công việc của mình, Ngọc Linh ngoan ngoãn ngồi ở ghế chăm chú nghe.