Chương 47: Hôn
Sau khi mua đồ cho Mạc Uyên thì Lâm Thắng đã đi sắm hết những đồ cần thiết còn lại.
Lúc mua xong đã là giữa trưa, hắn dẫn Lâm Ngọc Linh và Mạc Uyên vào một quán ăn ăn trưa.
Ba người đi đến đâu cũng bị người người chú ý bởi Mạc Uyên quá đặc biệt rồi.
Nhưng không ai dám đến hỏi thăm hay gây chuyện cả vì nhìn Lâm Thắng có tiền với rất mạnh, không ai ngu mà trêu chọc.
Ăn cơm xong ba người về nhà quét dọn rồi bày những thứ đã mua vào trong nhà.
Mất một buổi chiều ngôi nhà đã có thể ở bình thường.
Sau đó một mình Lâm Thắng đi lấy đồ ở tiệm rèn và y phục đã đặt cho Mạc Uyên.
Hắn còn đi một chuyến sang thành Đông mua thêm một chiếc nhẫn trữ vật có không gian chứa năm mét.
Chiếc này để cho Mạc Uyên đựng đồ cần thiết.
Lúc hắn về đến nhà trời đã tối hẳn, mua đồ ăn ngoài về rồi ba người cùng ngồi ăn ở phòng bếp.
Ăn xong vẫn còn sớm, chưa ai buồn ngủ cả, Lâm Thắng dẫn Ngọc Linh đi vào phòng của Mạc Uyên.
“Chủ nhân, người có chuyện gì thế?!” Mạc Uyên hơi đỏ mặt hỏi.
Ban đêm một người đàn ông mà vào phòng của một phụ nữ thì không khỏi khiến người ta nghĩ đến chuyện gì đó.
Chủ nhân thật là, Ngọc Linh còn đang chơi ở trên giường kìa, làm sao có thể…
Càng nghĩ lại càng xấu hổ đỏ mặt.
Hiện giờ Ngọc Linh đang ở trên giường của Mạc Uyên chơi đồ chơi, hắn thì đang ngồi ở cạnh giường.
Còn Mạc Uyên thì ngồi ở ghế, không hiểu sao mà cô ấy đang cúi cúi đầu xuống, mặt rất đỏ, còn mỉm cười ngây ngốc ra đấy.
Cô nàng này đang nghĩ chuyện hư hỏng gì thế nhỉ.
“Đồ của cô này!” Lâm Thắng nói.
Hắn định lấy mười một bộ y phục ra cho Mạc Uyên nhưng nhìn quanh phòng thấy không có chỗ để đặt.
Trong phòng không có bàn, đặt dưới đất sẽ bẩn mất, mặc dù đã quét sạch sẽ nhưng vẫn sẽ nghĩ là bẩn thôi.
“A..vâng!” Nghe thấy lời của Lâm Thắng thì Mạc Uyên tỉnh lại từ trong tưởng tượng.
Cô biết mình đã nghĩ lầm sang những thứ không đứng đắn, hiện giờ càng xấu hổ thêm, không dám nhìn thẳng vào Lâm Thắng nữa rồi.
Lâm Thắng không nhìn thấy biểu cảm hiện tại của Mạc Uyên, hắn đã biết nên để y phục ở chỗ nào rồi, đó chính là trên giường.
Ôm lấy Ngọc Linh rồi đặt cô bé lên lòng Mạc Uyên.
Sau đó hắn lấy hết mười một bộ y phục ra, chúng tạo thành một chồng lớn trên giường.
Nhìn thấy đống y phục đó Mạc Uyên lại bị cảm động rồi. Chủ nhân, Tiểu Miêu sắp không nhịn được nữa.
Cô chưa kịp nói gì thì thấy Lâm Thắng đưa một chiếc nhẫn ra.
“Cho cô này, nhẫn trữ vật, dùng đựng những đồ cần thiết!” Lâm Thắng nói.
Lúc này Mạc Uyên đã đơ ra, cô ngơ ngác nhìn Lâm Thắng.
Lâm Thắng cho cô ở cùng, mua y phục, trang sức đã khiến cô toàn tâm toàn ý trao hết linh hồn và cơ thể cho hắn.
Mặc dù đó chỉ là những điều, những thứ bình thường nhưng đối với cô nó không khác nào ân huệ của thánh thần ban cho.
Giờ đây Lâm Thắng lại còn cho thêm một chiếc nhẫn trữ vật, cô nghe nói chúng cực kì đắt, mấy nghìn linh thạch mới mua được một chiếc nhỏ.
Không biết chiếc của Lâm Thắng rộng bao nhiêu nhưng đây là nhẫn trữ vật đó, thứ cô không dám mơ ước.
Cô không dám đưa tay ra nhận, bởi vì cô không biết mình có thể cho Lâm Thắng thứ gì nữa.
“C…chủ nhân, tiểu Miêu không dám nhận ạ, nó quá quý!” Mạc Uyên cúi xuống nói nhỏ.
“Cho thì cứ nhận đi, đừng quan tâm nó quý hay không quý, những thứ này muốn bao nhiêu có bao nhiêu!” Lâm Thắng nói.
Đúng thật là muốn bao nhiêu cũng có nhưng cần thời gian chém yêu thú kiếm linh thạch trước.
“Chủ nhân…!” Mạc Uyên ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thắng, nước mắt đã chảy ra hai bên má.
Không có lời để diễn tả tâm tìm hiện tại của cô, chỉ có thể nói bây giờ Lâm Thắng muốn bản thân đi c·hết thì cô sẽ c·hết mà không do dự.
“Ặc..sao lại khóc!”
Lâm Thắng rất chi là kinh ngạc, cô nàng này bị gì mà khóc thút thít như vậy.
Chỉ một chiếc nhẫn thôi mà, cần phải cảm động đến khóc như thế sao.
Lúc này hắn rất luống cuống, không biết làm gì để dỗ Mạc Uyên.
Hắn vẫn còn chuyện cần nói mà khóc thế thì nói kiểu gì bây giờ.
Thôi thì để mai nói sau vậy.
Lâm Thắng để chiếc nhẫn xuống giường, chuẩn bị đứng dậy ôm lấy Ngọc Linh chuồn đi.
Nhưng mà…hắn chưa kịp đứng dậy thì bị t·ấn c·ông, bị hai cánh tay ôm lấy cổ, cả người ngã xuống giường.
Sau đó một cảm giác mềm mại chạm đến miệng, ánh mắt hắn trợn to nhìn khuôn mặt áp sát mình.
Mạc Uyên đã cưỡng hôn hắn, nụ hôn đầu tiên của cả hai đời.
Lần đầu tiên nên cả hai rất vụng về.
Nhưng mà mềm mại thật đó, còn ngọt nữa. Hey, lưỡi cô làm gì vậy…
Hai tay Lâm Thắng đã ôm lấy Mạc Uyên từ lúc nào không hay.
Cảm giác này thật mới lạ, sự thích thú dâng lên từ tận đáy lòng, hình như đã nghiện mất rồi.
“Ưm…ưm..”
Giờ đây tâm trí hai người đã trống rỗng, chỉ biết trầm mê theo cảm giác mới lạ này, môi đối môi, những chiếc lưỡi quấn lấy nhau.
Lâm Ngọc Linh ngồi ở trên ghế mở to mắt tò mò nhìn hai người đang quấn lấy nhau ở trên giường.
Anh với chị đang làm gì thế, cắn nhau hả…
Mấy phút sau.
Hai người đã tách môi ra, nhìn nhau thở hổn hển, nếu không phải vì cần khí để thở thì dính nhau đến tận bao giờ.
Lúc này ánh mắt của Mạc Uyên rất mê ly, nhìn thẳng vào mắt Lâm Thắng, trong đầu chỉ muốn tiếp tục.
Trong mắt Lâm Thắng hiện lên một chút hoảng hốt, còn có thích thú và mong chờ.
Hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, không gian như đã dừng lại.
Có vẻ như hai người biết ý nghĩ của nhau, thở vài hơi sau đó môi lại chạm môi.
Lần này đã quen hơn nên rất cuồng nhiệt với nhau.
Tay trái của Lâm Thắng bỗng chuyển xuống hướng về khe áo Mạc Uyên rồi mò thẳng vào.
Một cảm giác mềm mại truyền đến làm tê dại hết cả người, Mạc Uyên bị chạm vào cũng run lên nhưng vẫn tiếp tục quấn lấy nhau.
Lạch cạnh!!!
Một tiếng động vang lên khiến hai người đang làm chuyện xấu giật mình.
Tách nhau ra rồi nhìn sang nơi phát ra tiếng động.
Đó là Ngọc Linh làm rơi đồ chơi, cô bé đang cúi xuống nhặt.
Lúc này hai người mới nhớ bên cạnh còn có trẻ em, nhanh chóng tỉnh lại từ trong cảm giác mê say.
Mặt của Mạc Uyên đỏ bừng ngay lập tức, ánh mắt cô chuyển loạn lên.
Mình xúc động quá rồi, sao lại lao đến t·ấn c·ông chủ nhân chứ, lúc đó mất kiểm soát không nghĩ được gì…A!!!!!
Chủ nhân nghĩ mình là đứa hư hỏng mất!! Làm sao bây giờ…
Mạc Uyên gục đầu xuống ngực Lâm Thắng, cô không dám ngẩng lên nhìn hắn.
Lâm Thắng cũng đã tỉnh táo lại, hắn không xấu hổ không nghĩ nhiều như Mạc Uyên.
Đây là hôn sao, giờ mình đã biết tại sao những người yêu nhau cứ hở tí lại hôn rồi.
Cảm giác này thật là sảng khoái!!
Ngọc Linh ở đây không nên làm quá, cô bé còn nhỏ không nên thấy những hình ảnh người lớn…
“Dậy nào…” Lâm Thắng vỗ vỗ lưng Mạc Uyên nói, tay trái của hắn đã ở ngoài lúc nào không hay.
Sau chuyện này trong lòng của hắn đã có hình ảnh của Mạc Uyên, cách đối xử với cô đã trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Vâng…!” Mạc Uyên lật người sang nằm úp ở bên cạnh.
Đang xấu hổ đến mức phải giấu mặt đi.
Lâm Thắng thấy vậy cũng không để ý, đứng dậy bế Ngọc Linh lên.
“Cô ngủ ngon” Lâm Thắng nói rồi di chuyển ra ngoài.
“Chủ nhân và tiểu Linh ngủ ngon!”
Mặc dù xấu hổ nhưng đáp lại vẫn phải đáp.
Đợi khi nghe thấy tiếng cửa phòng đóng cô mới dám ngẩng lên.
Quay người nằm ngửa ôm lấy mặt.
A!!!!!!
Mai nhìn mặt chủ nhân thế nào đây, c·hết mất c·hết mất!!
Nghĩ vậy nhưng miệng cô lại mỉm cười rất vui.
Một lúc sau cảm xúc của cô mới hạ bớt xuống, ngồi dậy cầm lấy chiếc nhẫn cười ngây ngô.
Chủ nhân~ Tiểu Miêu yêu n·gười c·hết mất!
Sau đó Mạc Uyên cắt ngón tay, nhỏ một giọt máu vào chiếc nhẫn rồi cất hết y phục vào trong đó.
Làm xong hết mới nằm lên giường, đầu tưởng tượng gì đó rồi đỏ mặt lăn lộn.
Lâm Thắng về phòng ngồi lên giường, cảm giác vẫn còn dư trên miệng, hắn không nhịn được liếm môi một cái.
Mới có lần đầu thôi mà môi cô nàng Mạc Uyên này khiến người ta phải nhớ nhung, trong lòng hắn có chút vẫn muốn…
Dù sao hắn vẫn còn là thanh niên, mong chờ loại chuyện này rất bình thường.
“Anh, hai người vừa cắn nhau hả, có đau không?!”
Lúc này Lâm Ngọc Linh bỗng hỏi, cô bé ngồi trên giường mở đôi mắt long lanh nhìn hắn.
“Ặc..!”
Lâm Thắng bị hỏi không biết phải trả lời sao, lúc nãy quên mất Ngọc Linh còn ở bên cạnh nên cứ dính lấy nhau.
Quá trình phạm tội đã bị cô bé thấy hết.
“Không phải cắn nh…lớn lên em sẽ biết, bây giờ đi ngủ thôi nào!”
Lâm Thắng nghĩ nghĩ vẫn đúng là cắn nhau thật, nhưng mà cắn này hơi lạ.
Lâm Ngọc Linh không hiểu nhưng vẫn nghe lời nằm xuống đi ngủ.
Lâm Thắng cũng nằm xuống giường chuẩn bị ngủ, Ngọc Linh nhích đến rúc vào lòng hắn ngay.
Cuối cùng cũng được ngủ với anh rồi, thật là vui!!
….