Chương 46: Ra chợ
Năm phút sau.
Mạc Uyên đỏ mặt che ngực chạy ra đến bên cạnh Lâm Thắng.
Theo sau là chủ tiệm và nhân viên, cô gái nhân viên còn cười với Mạc Uyên.
Lâm Thắng cảm giác Mạc Uyên đang rất xấu hổ, thấy nụ cười của nữ nhân viên còn run run nhẹ, không biết cô gái đó đã làm gì mà xảy ra tình hình hiện tại.
“Kích cỡ đã đo xong, không biết khách nhân muốn làm bao nhiêu bộ, kiểu hình như thế nào!” Hà Y Nhân nhìn Lâm Thắng nói.
Bây giờ cô ta đã biết Lâm Thắng là người làm chủ tất cả.
Còn trẻ như vậy mà đã rất biết chơi? Thật là hỏng…
“Mười bộ, cả mặc bên trong và ngoài, đủ mọi loại màu, mười kiểu dáng khác nhau luôn, nếu không có nhiều kiểu như thế thì một kiểu làm hai màu!” Lâm Thắng mở miệng nói.
Nghe thấy thế thì cả ba người phụ nữ lớn đều rất kinh ngạc, Ngọc Linh còn nhỏ đang ngồi ăn bánh.
Chủ quán và nhân viên kinh ngạc vì Lâm Thắng muốn làm tận mười bộ, đây là một đơn hàng lớn đó, người bình thường không mua nổi đâu.
Mạc Uyên kinh ngạc cũng vì Lâm Thắng nói làm tận mười bộ, một bộ thôi cô đã rất thỏa mãn và cảm động rồi, đây lại tận mười bộ…
Chủ nhân! Người cứ như vậy tiểu Miêu không chịu được mà ôm ngài khóc mất.
“Nhiều thế sẽ mất một đoạn thời gian, có lẽ đến chiều tối mới xong, quý khách có thể đi làm những việc khác rồi đến lấy sau ạ!” Nữ nhân viên mở miệng nói.
Hà Y Nhân gật đầu tỏ ý đúng như vậy.
“Như vậy thì chiều tối tôi sẽ đến lấy, hiện tại chọn cho cô ấy một bộ mặc trước đi!” Lâm Thắng nói.
Nghe vậy nữ nhân viên đi lấy ngay, đã biết kích cỡ rồi thì chọn rất dễ.
Lâm Thắng cảm thấy tay mình bị nắm, quay sang thì thấy đó là hai bàn tay của Mạc Uyên.
Hắn hơi hỏi chấm ngẩng đầu lên, rơi vào mắt hắn là một khuôn mặt đỏ hồng, ánh mắt ngập nước như sắp khóc, còn mím môi lại nữa.
Khoảnh khắc này khiến tim hắn đập nhanh lên, nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác.
Cmn, khuôn mặt muốn g·iết người này là sao, tim kích động muốn nổ rồi!!!
May lúc này nữ nhân viên đã mang hai bộ y phục đi đến, không quên cả đồ trong.
“Thích bộ nào đi thử đi!” Lâm Thắng mở miệng nói.
Mạc Uyên cứ như thế mà bám lấy khiến hắn không chịu nổi mất.
“Cô Uyên chọn rồi mang vào đây để sửa lại một chút cho có chỗ để đuôi!” Hà Y Nhân nói, quay người vào lại căn phòng nhỏ.
Lúc này Mạc Uyên bình phục tâm tình lại rồi nhìn hai bộ y phục nữ nhân viên mang đến.
Một bộ màu trắng xen lẫn xanh dương, một bộ hồng nhẹ.
Hai bộ đều rất đẹp cô không biết chọn bộ nào.
Cô nghĩ đến gì đó rồi tay nắm chặt Lâm Thắng hơn, mở miệng nói.
“Chủ nhân, người thấy bộ nào đẹp hơn!”
Giọng nũng nịu khiến Lâm Thắng rạo rực cả người.
Lâm Thắng đành phải nhìn hai bộ y phục tránh suy nghĩ gì đó.
“Lấy luôn cả hai bộ đi, mặc bộ hồng trước tiên!” Lâm Thắng nói.
Hiện tại có tiền hắn không thích phải chọn, cả hai bộ đều rất đẹp nhưng Mạc Uyên đã hỏi để mặc luôn thì hắn vẫn nên nói ý nghĩ của mình.
“Vâng thưa chủ nhân!” Mạc Uyên cười tươi nhận lấy cả hai bộ đi vào trong căn phòng nhỏ.
Cô đang cảm thấy rất hạnh phúc, mình chọn làm nô lệ cho ngài ấy không sai chút nào.
“Quỷ tham ăn Ngọc Linh có muốn đồ mới nữa không nào?!” Lâm Thắng nhìn Ngọc Linh đang ăn bánh hỏi.
Nãy giờ cô bé chỉ chuyên tâm ăn không để ý xung quanh.
Một đĩa bánh to đã gần hết mất rồi.
“Nhông…ực…anh đã mua cho em rất nhiều rồi!” Cô vẫn nhớ lúc Lâm Thắng mua đồ cho mình.
Dù không biết đang để ở đâu nhưng Ngọc Linh vẫn nhớ có rất nhiều.
Lâm Thắng cười xoa đầu cô bé.
Một lúc sau đồ đã sửa xong, Mạc Uyên cũng đã mặc vào rồi đi ra đứng trước mặt hắn.
“Chủ nhân, người thấy thế nào!” Mạc Uyên có chút xấu hổ hỏi.
Cô không biết nó có hợp với mình không, quan trọng là chủ nhân có thích không.
Lâm Thắng đang bị kinh ngạc, người đẹp vì lụa là không sai.
Nếu lúc trước Mạc Uyên mặc đồ của hắn được đánh giá bảy điểm thì hiện tại mặc đồ mới đẹp vào nó đã tăng lên hẳn mười điểm, cực kì đẹp, đẹp không có chỗ để chê.
“Chủ nhân…!” Mạc Uyên thấy hắn không trả lời cứ nhìn thẳng vào mình đành phải gọi nhẹ một tiếng.
“Chủ nhân của cô đang bị sự tuyệt mỹ trên người cô làm đơ ra đấy!” Nữ nhân viên đứng ở bên cạnh nói.
Nghe vậy Mạc Uyên xấu hổ cúi đầu xuống, ánh mắt lén liếc Lâm Thắng, trong lòng đang mong chờ câu trả lời của hắn.
“Đ…được, rất hợp với cô!” Lâm Thắng mở miệng nói rồi cầm ly trà lên uống để tránh khỏi sự xấu hổ.
Chủ nhân khen rồi, ngài ấy nói nó rất hợp, chắc hẳn rất thích mình mặc như vậy nhỉ!!
Mạc Uyên đang cười rất tươi mà cô không biết, trong lòng rất cảm thấy ngọt, nhớ mãi chữ ‘rất hợp’ từ miệng Lâm Thắng.
“Hai bộ đó hết bao nhiêu thế!” Lâm Thắng hỏi nữ nhân viên.
“Mỗi bộ mười lăm linh thạch thưa quý khách!” Nữ nhân viên mỉm cười nói.
Rẻ thế, ở trên thành mua một bộ cho Ngọc Linh đã gần ba mươi linh thạch rồi.
Chất vải khác nhau nên giá cũng khác nhau à?! Có lẽ là vậy.
Lâm Thắng lấy một trăm viên lịch thạch ra đưa cho nữ nhân viên.
“Thêm cả tiền đặt cọc cho mười bộ kia!”
“Vâng thưa quý khách!”
Mặc dù nơi đây không nói đến chuyện đặt cọc nhưng hắn vẫn lấy ra cho họ tin tưởng.
“Đi thôi!”
Làm xong hắn dắt tay Ngọc Linh đi ra cửa hàng, Mạc Uyên đi theo sau.
Nữ nhân viên tiễn ra tận cửa.
Trên đường là những cửa hàng quần áo khác, đã mua ở một cửa hàng rồi nên những cửa hàng tiếp theo bị hắn bỏ qua.
Trên đường đi ba người Lâm Thắng đã trở thành tâm điểm.
Lúc trước Mạc Uyên mặc đồ hơn cùi nên không thể thể hiện ra vẻ đẹp của cô, bị chú ý bởi vì cô là Nhân yêu.
Bây giờ đồ đã được nâng cấp, vẻ đẹp đã được thể hiện ra một cách hoàn mỹ khiến ai ai cũng phải nhìn thẳng không rời mắt.
“Đó là người?? Đẹp quá, linh hồn ta bị hút đi rồi!!!”
“Không cần biết có phải người hay không, ta yêu mất!!!”
“Tránh hết ta, ta có ba bích, để ta đi trước!!”
“Mẹ, con muốn cưới chị này!!”
“…”
Thiếu niên nào đó phát ngôn bừa bãi đã bị mẹ cho ăn bạt tai.
Thấy mình bị chú ý, còn bị bàn luận như thế khiến Mạc Uyên đỏ hết mặt, lần đầu tiên cô gặp phải tình cảnh này không biết làm thế nào.
Chạy nhanh đến bên cạnh ôm lấy tay còn lại của Lâm Thắng, tay kia bị Ngọc Linh chiếm mất rồi.
Lâm Thắng cũng nghe thấy tiếng bàn luận của những người đi đường, hắn không để ý chút nào, bình thản bước đi.
Mạc Uyên nhìn trộm nét mặt Lâm Thắng, thấy hắn không có b·iểu t·ình gì cô yên tâm trong lòng.
Chỉ sợ hắn thấy bị chú ý và bàn luận rồi ghét cô.
Đi qua vài cửa hàng trên đường hắn dừng bước lại.
Hắn bị chú ý bởi một cửa hàng bên đường, nơi đó bán các loại đồ trang điểm và trang sức cho phụ nữ.
Lâm Thắng nhìn Mạc Uyên thấy tay cô trống trơn, cổ cũng trốn trơn, tóc đang phải lấy dây buộc lại thì bước đến cửa hàng đó.
Mạc Uyên thấy Lâm Thắng lại bước vào cửa hàng thì ngước nhìn xem trong đó bán gì.
Khi thấy toàn đồ dành cho phụ nữ thì cô hơi kinh ngạc, Lâm Thắng muốn mua những thứ đó sao? Để làm chi?
Vừa đi vào, nhân viên chưa kịp mở miệng thì hắn đã quay người lại nhìn Mạc Uyên nói.
“Vào chọn đi, thích cái nào lấy cái đó!”
“A…”
Mạc Uyên lại rơi vào trạng thái load chậm như ở cửa hàng quần áo.
Lần này Lâm Thắng kéo luôn cô vào, đến trước quầy trưng bày đồ.
Nhân viên rất biết ý, mỉm cười im lặng đứng ở một bên.
Mạc Uyên bị kéo khiến cô giật mình tí ngã, phải bám chặt lấy Lâm Thắng, ngẩng lên đứng vững đã thấy mình đang ở trước quầy đựng đầy những trang sức long lanh.
Cô không tự chủ được nhìn chăm chú vào chúng.
Đẹp thật, cô chưa bao giờ được thấy những đồ trang sức như thế.
“Cô thích cái nào?”
Đang bị trầm mê trong sự lấp lánh thì giọng của Lâm Thắng đã đánh thức cô.
Giờ cô biết chủ nhân muốn mình chọn trang sức rồi.
Trong lòng lại có một loại cảm xúc khó tả dâng lên.
“Chủ nhân, tiểu Miêu thích cái kia!”
Cô nghe lời chủ nhân chỉ vào một cái trâm cài tóc màu cam.
Thực ra cô đang chọn bừa vì không biết chọn cái nào.
Lâm Thắng thấy Mạc Uyên đã chọn thì nhìn sang cô gái nhân viên.
Cô gái hiểu ý đi qua đó lấy chiếc trâm đó ra đưa cho Lâm Thắng.
“Chiếc này rất đẹp đó ạ, ánh mắt của tiểu thư tốt thật đó!” Cô gái nói vậy nhưng thật lòng không chỉ có bản thân mới biết.
Lâm Thắng nhận lấy chiếc trâm rồi đưa cho Mạc Uyên nhưng mà cô lại không cầm.
“Chủ nhân, người đeo cho tiểu Miêu được không ạ?” Mạc Uyên hơi nũng nịu nói.
Nghe thấy giọng này hắn lại cảm thấy không ổn.
“Được!” Trả lời nhanh để Mạc Uyên không tiếp tục như vậy nữa.
Được đồng ý thì Mjac Uyên cười tươi như hoa, cô quay người lại cho chủ nhân đeo.
Lâm Thắng cầm chiếc trâm cắm vào búi tóc của Mạc Uyên rồi kéo dây đang buộc ra.
Làm xong Mạc Uyên cũng quay người lại nhìn hắn, cô mỉm cười, trong lòng rất vui vẻ.
Lâm Thắng tránh ánh mắt của Mạc Uyên nhìn vào quầy hàng.
Trước mặt hắn là trâm, bên phải là vòng tay, bên trái là vòng cổ, còn hoa tai, nhưng thứ này chỉ là đồ bình thường, không có tác dụng ôn dưỡng cơ thể.
“Lấy cho tôi cái này…cái kia…!” Lâm Thắng chỉ mỗi loại trang sức một hai cái.
Động tác này của hắn khiến cô gái nhân viên cười tươi lên, nhanh chóng lấy những đồ Lâm Thắng đã chỉ ra.
Mạc Uyên ở một bên sợ hết hồn, cô không thể nhận nhiều như thế, đang muốn mở miệng cản lại thì bị Lâm Thắng liếc một cái.
Lúc này không dám nói nữa im lặng nhìn hắn chọn.
Lâm Ngọc Nhi đang ngó nhìn những thứ lấp lánh xung quanh mình.
Một lúc sau mười mấy món đã đặt ở trước mặt Lâm Thắng, ba chiếc trâm cài tóc, hai chiếc vòng tay, ba chiếc vòng cổ, hai đôi hoa tai.
“Bao nhiêu tiền!”
“Của quý khách hết 3,650 đồng tiền ạ!”
“Không phải trả lại!”
“…”
Lâm Thắng lấy bốn viên linh thạch ra để ở trên quầy rồi nhìn Mạc Uyên.
Lúc này Mạc Uyên cũng đang nhìn Lâm Thắng, bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát rồi Lâm Thắng bỏ cuộc trước, hắn không chịu nổi ánh mắt hiện tại của Mạc Uyên. Quá động lòng người.
Cô gái nhân viên đã để hết đồ vào trong một chiếc túi nhỏ.
“Cô cầm đi!” Lâm Thắng nói.
Mạc Uyên cầm lấy chiếc túi ôm vào ngực, bây giờ cô không biết diễn ra cảm xúc của mình như thế nào nữa rồi.
Lâm Thắng thấy Mạc Uyên đã cầm thì dắt Ngọc Linh đi ra ngoài.
Mạc Uyên đi nhanh đến ôm lấy tay hắn, lần này ôm chặt hơn.
Vừa bước đi trên đường cô vừa nhìn chăm chú vào thiếu niên bên cạnh mình, không biết trong lòng cô đang nghĩ gì.