Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Cày Level Từ Chém Yêu Ma

Chương 45: Xem nhà




Chương 45: Xem nhà

Là người có chức quyền nên Sở Bính có kiến thức hơn người bình thường.



Trên thế giới có những thứ được chia thành nhiều cấp độ mà người ở đáy của xã hội không thể biết đến.



Ví dụ như viên linh thạch đang ở trước mắt ông ta, thứ người bình thường không thể có được.



Mà bây giờ trước mặt lại có một đống khiến Sở Bính kĩnh hãi.



Ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Thắng, đang suy nghĩ Lâm Thắng đã gia nhập vào một học viện trên thành cao cấp hay Địa Tông rồi sao.



Thế lực bình thường không thể lấy linh thạch hoàn mỹ đi tiêu xài như thế này được.



Lâm Thắng vừa cắt đầu ngón tay nhỏ máu vào tờ khế ước, vừa nhỏ thì một hoa văn hắn không biết trên tờ khế ước sáng lên.



Sau đó có một dòng chữ mới hiện ra, chủ nhân của tòa nhà chính là hắn.



Thật là thần kì!



Lâm Thắng không ngắm tờ khế ước nữa, hắn ngẩng đầu lên thì thấy Sở Bính đang nhìn chằm chằm vào mình.



“Thị trưởng, có vấn đề gì à?” Lâm Thắng không hiểu lên tiếng hỏi.



Nghe thấy tiếng của Lâm Thắng ông ta giật mình tỉnh lại.



“Không..Không có gì, giờ ngôi nhà đó đã là của Lâm đệ rồi! Hôm nào bản thị trưởng sẽ mời Lâm đệ một bữa cơm xem như cảm ơn!”



Sở Bính đang suy nghĩ đến cùng bây giờ Lâm Thắng có thân phận gì.



Số linh thạch hoàn mỹ này đủ cho hắn tu luyện một thời gian rất dài, hiệu quả cao hơn linh thạch bình thường mấy lần.



Ông ta đã quên mất chuyện mình còn muốn giảm giá cho Lâm Thắng rồi.



“Lâm Thắng phải mời thị trưởng mới đúng, làm sao có thể để cho thị trường mời, hôm nay đã giúp Lâm Thắng rất nhiều rồi!” Lâm Thắng nói.



Thấy không có gì hắn không suy nghĩ nhiều, tìm đến thị trưởng quả là chuyện đúng, mọi chuyện sắp ổn thỏa hết rồi.



“Chuyện nhỏ chuyện nhỏ!” Sở Bính cười nói.



Ông ta không suy đoán nữa, đã không thể nghĩ thì thôi, mò mẫn lung tung không bằng giữ vững quan hệ.



Làm quen với Lâm Thắng chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.



“Cảm ơn thị trưởng đã giúp đỡ, bây giờ Lâm Thắng muốn đi xem nhà, phải tạm biệt thị trưởng rồi!” Lâm Thắng đứng dậy nói.



Việc đến đây là hết, đã có nhà rồi thì nên đi về đó, nhiều đồ dùng trong nhà ở thế giới này không hợp với hắn.



Cần về đó xem một lượt rồi đi sắm sửa đủ thứ để ở một cách thoải mái nhất.



“Lâm đệ đã quyết định vậy thì bản thị trưởng cũng không giữ lại. Kim Vũ! Dẫn Lâm đệ đi xem nhà, còn lão Minh, về việc bạn giáo viên…”



“Chuyện giáo viên cứ để sau, cần sắp xếp lại ngôi nhà rồi mời đến cũng không muộn!”



“Được, theo ý của Lâm đệ!”



“Vậy tạm biệt thị trưởng, chúng ta gặp lại sau!”



“Để bản thị trưởng tiễn Lâm đệ!”





“…”



Một lúc sau Lâm Thắng, Lâm Ngọc Nhi và Mạc Uyên đã ra khỏi nhà thị trưởng, Sở Bính tiễn hắn đến tận đường.



Hắn không hiểu tại sao Sở Bính lại nhiệt tình đến như vậy. Chẳng lẽ là do mình đã mua nhà sao, hừm, chắc à vậy!



Đi theo mấy người Lâm Thắng còn có Kim Vũ, ông ta đang đi bên cạnh hắn để dẫn đường.



Khế ước đất đã được Lâm Thắng cất vào trong túi hệ thống.



Nó có tác dụng như sổ đỏ, phải giữ thật kĩ, mất nó là mất đất.







Một thời gian sau.



Dưới sự dẫn đường của Kim Vũ ba người đã đến căn nhà hắn đã mua.



Đi vào bên trong quan sát thấy rất đúng với hình chiếu 3D, mọi thứ bên trong cũng rất hợp ý hắn.



Sân rất rộng, được lát bằng đá bằng phẳng, nhà chính cao to, được xây dựng từ gỗ và cẩm thạch đủ màu sắc. Nhìn từ ngoài rất đẹp.



Nhà bếp nằm ở bên phải nếu đi từ cổng vào, nhà tắm và giếng nước nằm giữa nhà chính và bếp, ở nơi đó cũng rất thuận tiện.



Bên trái ngôi nhà là một mảnh đất trống kéo dài từ bờ tường giáp đường cho đến sau nhà.



Mảnh đất trống này rất thích hợp trồng rau hay trồng hoa.



Đi vào bên trong nhà chính thì đầu tiên là một phòng khách rộng rãi, bàn ghế đủ cho mười người ngồi. Trong đây chưa có gì để trang trí cả, hắn cũng không cần đồ trang tri.



Đi sang bên phải là một hành lang nhỏ, phòng thứ nhất ở trên hành lang mà một phòng đọc sách vừa đủ, có bàn ghế, có giá sách nhưng không có sách.



Cuối hàng lang có một căn phòng trống trơn, Kim Vũ nói đây là nhà kho.



Lâm Thắng thấy cải tạo một chút nó sẽ thành một phòng ngủ mới.



Bên trái phòng khách cũng là một hành lang nhỏ, có hai phòng ở đó, hai phòng này là hai phòng ngủ được bố trí giống nhau.



Không bé cũng không rộng, trong này có một giường đặt ở bên phải, đủ nằm cho hai người, một bộ bàn ghế nhỏ đặt ở sát tường cạnh giường, trên tường có treo một tấm gương hình tròn to đùng.



Bên trái đặt tủ đựng quần áo và tủ đựng đồ, ở góc này có mành che làm chỗ thay quần áo.



Trong hai tủ trống trơn không có gì, trên giường không có chăn gối gì cả, màn che ở chỗ cần cũng không có, cần phải sắm một lượt.



Lâm Ngọc Linh đang nhảy tung tăng trong nhà, cô bé biết sau này sẽ ở đây thì rất vui vẻ.



Mạc Uyên tìm chổi muốn quét dọn những chỗ bụi những đến chổi cũng không có.



Đành phải đi chơi với Ngọc Linh chờ Lâm Thắng sắp xếp như thế nào.



Còn bếp thì được chia thành hai, nửa bên phải là chỗ nấu, có bệ xây cao hơn một mét, có nồi niêu xoong chảo nhưng rất dày, không hợp ý hắn nên đành phải bỏ.



Bên trái là nơi để tủ đựng bát đũa các thứ, có những chum trống không, nơi để gạo hay những đồ cần thiết.



Giữa bếp là bàn ghế để ngồi ăn, dùng cho năm người.





Dạo một vòng rồi Lâm Thắng rất hài lòng, Kim Vũ thấy không có vấn đề gì cũng rời khỏi.



Lâm Thắng đi vào nhà thấy Mạc Uyên và Ngọc Linh đang đùa nhau ở phòng khách.



“Anh!” Ngọc Linh chạy đến ôm lấy hắn.



Lâm Thắng cười xoa đầu cô bé.



“Chủ nhân, ở đây thiếu rất nhiều đồ cần thiết, có những chỗ dính bụi bẩn lâu ngày, tiểu Miêu cầu chủ nhân đi mua chổi để dọn dẹp ạ!” Mạc Uyên nói.



“Tôi biết rồi, giờ ra ngoài sắm những đồ cần thiết rồi ăn trưa luôn, chiều về bắt đầu dọn dẹp sau!” Lâm Thắng nói.



Từ bây giờ sẽ ở chỗ này lâu dài, hắn cần sắm kĩ mọi thứ mới được.



Ba người đi ra cổng hướng đến chợ.



Lần này Ngọc Linh đã tự bước đi rồi, nắm tay hắn vừa bước đi vừa ngó nghiêng,



Chợ rất đông người nên tầm nhìn của cô bé bị che mất một khoảng, nhưng thế vẫn chưa đủ để cản sự tò mò về cái mới lạ của cô.



Vào chợ thứ hắn mua đầu tiên là một đống chổi, thứ cần để làm sạch ngôi nhà, chổi quét sân, chổi lau quét nhà, chổi quét bụi bàn ghế,…mấy loại chổi liền.



Mạc Uyên định lên cầm nhưng hắn từ chối rồi cho luôn vào trong túi hệ thống.



Bây giờ hắn mới nhớ trên người Mạc Uyên không có gì thuộc về bản thân, không có những thứ cơ bản của một phái nữ.



Lâm Thắng suy nghĩ một chút rồi quyết định sẽ mua hết cho luôn cô, dù sao sau này sẽ ở chung, không thể lạnh nhạt được.



Dạo chợ một lượt mua được mấy cái chổi, ấm chén, cốc pha trà uống nước, và những thứ cần trong nhà bếp ngoại trừ nồi niêu ra, hắn muốn đến tiệm rèn đặt làm tiếp.



Một lúc sau đã đến tiệm rèn lúc trước.



Chủ tiệm thấy hắn đến thì ra đón như đón tổng thống.



Lần này hắn đặt làm hai cái nồi to, một nồi nhỏ, một chảo vừa và một chiếc nồi hấp theo hắn thiết kế.



Sau đó rời tiệm đi mua những thứ khác.



Hắn đang hướng về dãy nhà nơi có những cửa hàng lớn bán đồ mà người thường rất khó mua được.



Mười phút sau, đích đến đầu tiên là một nhà bán quần áo.



“Chào mừng quý khách đã đến với tiệm!”



Vừa vào thì một nữ nhân viên đi lên đón, mới thấy Lâm Thắng thì bình thường nhưng khi thấy Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh thì kinh ngạc.



Người có tai thú?! Có cả đuôi! Mình đang nằm mơ phải không??



“Này cô!!” Nữ nhân viên đứng đơ ra đó khi thấy Mạc Uyên và Ngọc Linh, Lâm Thắng đành phải lên tiếng gọi.



“ Ây, xin lỗi quý khách, ba vị muốn chọn đồ có sẵn hay đặt làm ạ!”



“Đặt làm, đồ có trận pháp cản thần thức tu sĩ!”



“A, vậy mời quý khách lên tầng hai ạ!”



Lâm Thắng gật đầu đi theo nữ nhân viên lên tầng hai.





Mạc Uyên đã thấy phản ứng của nữ nhân viên khi nhìn mình.



Không ngờ không có ghét bỏ mà có sự kinh ngạc và tò mò.



Điều này đã khiến cô yên tâm hơn, sau này sống ở thị trấn không cần lo ngại.



Trên tầng hai cửa hàng này có không gian trưng bày quần áo như tầng một, chỉ khác là cửa vào đã đổi hướng.



Bên trong có một người phụ nữ đang ngồi may đồ.



“Chị Nhân, có khách muốn đặt làm quần áo cho người tu luyện!”



Nữ nhân viên dẫn ba người Lâm Thắng đi vào nói.



Nghe tiếng thì người phụ nữ ngẩng đầu lên, thấy người thì dừng động tác trong tay rồi đứng lên.



“Chị biết rồi, đi pha trà mời khách nhân đi!”



Nữ nhân viên đáp lại rồi đi ra ngoài.



Nói xong với nữ nhân viên người phụ nữ chuyển ánh mắt vào ba người.



“Chào ba vị, tôi là Hà Y Nhân, chủ tiệm quần áo, ba vị muốn đặt làm đồ cho người tu luyện phải không?!” Hà Y Nhân nói.



“Làm cho cô ấy!” Lâm Thắng chỉ Mạc Uyên đang đứng ở sau.



“A..!”



Nghe thấy Lâm Thắng nói vậy thì Mạc Uyên kinh ngạc đến há miệng, cô nghĩ chủ nhân đến làm quần áo cho ngài ấy chứ, không ngờ lại làm cho mịnh.



Lúc này Mạc Uyên chưa kịp nghĩ thông, chuyện này quá bất ngờ.



Quần áo trong này rất đẹp, cô nhìn hoa cả mắt, trong lòng cảm thấy rất thích nhưng không dám làm ra phản ứng gì.



Cô không dám đòi hỏi, chủ nhân cho thế nào cô sẽ mặc như thế mà không có lời oán trách.



Bây giờ chủ nhân lại…ngài ấy quá tốt với mình…



Hà Y Nhân nhìn thấy Mạc Uyên thì hơi bất ngờ, Nhân yêu lại xuất hiện ở tận thị trấn hẻo lánh này.



Chỉ là hơi bất ngờ, cô nhanh chóng trở nên bình thường.



“Mời quý khách đi sang bên này để do kích cỡ cơ thể!” Hà Y Nhân mở cửa căn phòng nhỏ bên cạnh rồi đi vào.



Mạc Uyên vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, không biết cô đang nghĩ gì mà cứ nhìn Lâm Thắng.



“Còn đứng đó làm chi, đi vào đo để cho người ta còn làm quần áo!” Lâm Thắng nhìn Mạc Uyên nói.



“V..vâng thưa chủ nhân, cảm ơn ngài nhiều!!” Mạc Uyên thu hồi ánh mắt rồi đi vào căn phòng đó.



Lúc này Lâm Thắng không nhìn thấy mắt Mạc Uyên đã đỏ lên và có ít nước trào ra.



Nữ nhân viên đã quay lại, cô bê theo ấm trà và một đĩa bánh đến mời Lâm Thắng.



Hắn nói cảm ơn rồi bế Ngọc Linh ngồi xuống bàn chờ.



Nữ nhân viên đi vào trong phòng nhỏ giúp đỡ đo đạc.



Cô ta vừa đi vào thì Lâm Thắng nghe thấy âm thanh phát ra, ‘to quá’ rồi ‘trắng thật đó’ còn ‘sao có thể to như thế’…